Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân sau khi áp giải đám trộm cắp kia ra đã thấy hơn mười chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài, xem ra Biện Bạch Hiền đã huy động được khá đông cảnh sát đến vây bắt. Đèn nháy sáng rực một khoảng rộng.

Vừa thấy Ngô Thế Huân, vài cảnh sát đã đi tới còng tay đám tội phạm do cậu ấy áp giải, túm cổ lôi bọn họ vào trong xe.

Lộc Hàm đưa mắt nhìn quanh, thấy được Biện Bạch Hiền, Hoàng Tử Thao, Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân đang bận rộn chỉ đạo lùng soát khắp các ngõ ngách bên trong căn nhà cùng gian mật thất phía sau. Chỉ hơn hai mươi phút đồng hồ sau đó đã áp giải được gần ba mươi tên đi ra, trong một buổi tối đã tóm gọn cả hang ổ của băng nhóm trộm cắp, cũng như tịch thu toàn bộ tài sản của chúng.

Công tác truy quét về cơ bản đã xong, Ngô Thế Huân chỉ đạo vài cảnh sát ở lại bảo vệ hiện trường, ra lệnh cho từng xe cảnh sát đi theo đội hình, quay đầu trở về sở.

Lộc Hàm lúc này vẫn đang đi giày cao gót, chỉ muốn nhanh chóng ra xe ngồi cho đỡ đau chân, còn đang sải những bước dài bỗng nhiên trước mặt xuất hiện hai cảnh sát còn rất trẻ. Hai người này anh đã từng gặp qua, là Hoàng Trung Sơn và Hứa Tiễn. Đang định lên tiếng chào hỏi hai người nọ lại thấy Hứa Tiễn nở ra một nụ cười tươi như hoa, nhẹ nhàng cởi áo, khoác lên vai anh, mềm mỏng hỏi:

- Cô gái này, cô bị Hạ Bình An bắt đến đây ư? Cô không sao chứ?

Hoàng Trung Sơn bên cạnh cũng nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh như sao, mỉm cười:

- Vào xe đi, chúng tôi đưa cô về.

Lộc Hàm trợn mắt nhìn hai người bọn họ đang dùng ánh mắt si mê nhìn mình, đột nhiên nhớ ra anh vẫn đang mặc trang phục nữ, còn trang điểm nhẹ nhàng một chút. Nhưng mà ... hai người này thuộc quyền quản lý của Biện Bạch Hiền, đương nhiên đã gặp anh mấy lần rồi, tại sao lại không nhận ra chứ?

Còn đang muốn giơ tay gõ cho hai người bọn họ một nhát nhưng chợt cảm thấy xấu hổ, anh dù sao cũng đường đường là đội phó đội trọng án, nay để bọn họ nhìn thấy bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ này thì còn thể thống gì nữa.

Nghĩ đến đây chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho xong. Quả thực không biết giấu mặt đi đâu, mà hai người phía trước lại bước đến gần hơn muốn dìu anh, Lộc Hàm trong lúc luống cuống đành quay phắt ra phía sau. Vừa hay nhìn thấy Ngô Thế Huân đang thong thả đi tới. Vội hất hất mặt ra hiệu với người kia, ánh mắt thành khẩn vô cùng, tay còn chắp lại cầu cứu.

Thật may Ngô Thế Huân trời sinh thông minh hơn người, nhìn một loạt hành động kì quặc của anh chỉ hơi nhíu mày, suy nghĩ trong vài giây liền hiểu ra, chậm rãi đi về phía này.

Hoàng Trung Sơn và Hứa Tiễn vừa trông thấy Ngô Thế Huân liền đứng thẳng tắp, giơ tay chào. Người kia khẽ gật đầu, thong thả lấy chiếc áo khoác từ trên người Lộc Hàm xuống trả cho Hứa Tiễn, sau đó đem áo khoác của cậu ấy trùm lên đầu anh, thoáng chốc che đi nửa khuôn mặt của Lộc Hàm. Ánh mắt Ngô Thế Huân như cười nhìn xuống, giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai:

- Tôi đưa em ra xe, em có đi được không?

Lộc Hàm mím môi, gật đầu lia lịa như giã tỏi. Vẻ mặt khẩn trương tới mức khiến hai người cảnh sát phía trước ngạc nhiên.

Ngô Thế Huân khẽ cười, hàng lông mày dài dãn ra, ngẩng đầu hướng hai người phía trước thong thả nói:

- Tôi đưa cô ấy về, mọi người cứ làm việc của mình đi.

Hai người phía trước vẻ mặt có chút mất mát, nhưng người ta dù sao cũng là cấp trên, mà cấp trên đã có lệnh, làm sao dám trái. Nghĩ vậy lập tức đứng thẳng tắp, hô to:

- Rõ!

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy vai Lộc Hàm, vòng qua hai cảnh sát phía trước, đi thẳng ra xe. Ở phía sau chợt nghe tiếng thì thầm to nhỏ của Hứa Tiễn và Hoàng Trung Sơn:

- Này, em nghe đồn đội trưởng Ngô Thế Huân của đội trọng án hình sự tính tình nghiêm túc, đối với phụ nữ luôn giữ bộ dáng lạnh nhạt, cho nên không cô gái nào dám lại gần. Sao đột nhiên hôm nay lại dịu dàng với con gái nhà người ta như vậy?

Hoàng Trung Sơn tặc lưỡi:

- Cậu cũng phải xem cô gái đó là ai chứ?

- Là ai?

- Là mỹ nhân đó! Một người đẹp như vậy có người đàn ông nào nghiêm túc, lạnh lùng cho được? Kể cả đội trưởng Ngô cũng vậy thôi.

- Cũng phải ...mà mỹ nhân kia cũng thích đội trưởng Ngô đến phát điên ấy, nhìn bộ dạng khẩn trương của cô ấy như muốn lập tức theo đội trưởng về nhà. Ai da... người như chúng ta không có cơ hội nào đâu.

Lộc Hàm nghe xong chỉ muốn ôm đầu rống giận một câu. Các người có thôi gọi tôi là mỹ nhân không hả? Ông đây đường đường là một đấng nam nhi vai u thị bắp, khí chất nam tính tỏa ra ngời ngời, chỉ là vì tình thế bắt buộc mới phải hi sinh thân mình cải trang một chút, như thế nào lại bị các người mở miệng một câu xinh đẹp hai câu mỹ nhân hả?! Bực bội muốn chết!

- Ồ - Ngô Thế Huân bên cạnh giả bộ ngạc nhiên nhìn anh, sau đó liền cúi đầu ghé sát bên tai Lộc Hàm, dùng giọng của mấy công tử phong lưu hay đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, nói - Em thật sự thích tôi đến phát điên sao? Mỹ nhân?

Lộc Hàm quắc mắt nhìn người kia, hừ một tiếng, tốt bụng nhắc nhở:

- Đội trưởng, đang trong giờ làm việc, đề nghị nghiêm túc.

Ngô thế Huân nhướng mày:

- Chẳng phải em nghe bọn họ nói rồi sao? - dừng một chút khẽ hất mặt ra phía sau - Đối với em, tôi không nghiêm túc được.

Lộc Hàm "..."

***

Thời điểm Lộc Hàm và Ngô Thế Huân về đến Sở cảnh sát đã là 11 giờ đêm nhưng bên trong vẫn rất đông cảnh sát còn làm việc. Ngô Thế Huân đành cho xe đi về phía cổng sau, Lộc Hàm cảm kích vô cùng liền ba chân bốn cẳng chạy vào theo lối thoát hiểm. Cả đoạn đường cũng không dám bỏ áo khoác của người kia ra, chỉ sợ trên đường gặp phải Kim Chung Đại thì chắc chắn ngày mai bản thân sẽ lên tin tức mới nhất của Sở cảnh sát.

Thật may Kim Chung Đại hôm nay không có nhã hứng đi hóng hớt ở khu vực cổng sau. Lộc Hàm thuận lợi chui được vào phòng Ngô Thế Huân, mở tủ giày lấy bừa một đôi thể thao của cậu ấy thay tạm.

Còn đang định mở tủ mượn luôn cảnh phục của người kia thì Ngô Thế Huân đã mở cửa bước vào. Không nói câu nào đột nhiên nắm tay anh đi tới bàn làm việc, sau khi ngồi xuống chiếc ghế xoay lập tức kéo Lộc Hàm ngồi trên đùi của cậu ấy.

Lộc Hàm phát sốc, không hiểu người kia muốn làm gì, đang định đứng lên thì vòng tay người kia đã luồn qua eo anh, khẽ siết lại, nhất quyết không để cho anh thoát.

- Đội ... đội trưởng - Lộc Hàm nhìn ánh mắt như có lửa của người kia, bỗng chốc hoảng loạn, lắp bắp - Cậu ...cậu muốn làm cái gì?

Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái chợt thấy cảm xúc kìm nén, đôi mắt không giấu được ánh nhìn mê đắm, bàn tay vươn tới vén mái tóc đen dài của anh qua tai, giọng nói đã hơi khàn:

- Lần sau, không cho phép mặc đồ như thế này nữa.

Lộc Hàm ngồi trên người kia không dám động, gắng gượng gật đầu một cái.

- Em ăn mặc thế này ... - Ngô Thế Huân tay kia kéo cằm anh lại gần, hơi thở đã gấp gáp, thanh âm lại ngắt quãng khác thường - Vừa rồi ... ở hiện trường, nhìn em như vậy... khiến tôi ... đột nhiên ... muốn em.

Lộc Hàm giật bắn mình, tim trong lồng ngực giống như con nai nhảy nhót không ngừng, mà mặt cũng đỏ như nung, mím chặt môi, nhỏ giọng nói:

- Ngô Thế Huân,... đội trưởng,... chúng ta ... chúng ta đang ở chỗ làm việc.

Người phía trước khẽ cười, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bờ môi anh, hơi thở nam tính lan tỏa trong không gian yên ắng, nhướng mày hỏi:

- Thì sao?

Lộc Hàm luống cuống trả lời:

- Thì ... không được làm những chuyện như thế này.

Tia gian xảo trong mắt người kia dâng lên, khẽ nhếch khóe miệng:

- Như thế này là chuyện gì?

Nghe người kia hỏi vậy cũng không biết trả lời ra sao, còn đang bối rối nghĩ nghĩ, bờ môi ấm nóng của Ngô Thế Huân đã đặt lên môi anh, nhẹ nhàng ma sát, sau đó rời ra, thanh âm khàn khàn lại như cười:

- Là chuyện này sao?

Lộc Hàm cắn môi đến đỏ tấy, xấu hổ gục đầu vào bờ vai vững chãi của người nọ, nhỏ giọng van nài:

- Đội trưởng, đừng đùa giỡn nữa, mau thả tôi ra.

Giọng Ngô Thế Huân càng thêm phần nham hiểm, thanh âm từ cổ họng trầm khàn lại có sức quyến rũ mê người:

- Vậy tôi không đùa giỡn nữa - ngừng một chút, đôi môi nóng rực chạm lên tai anh, đầu lưỡi vươn tới dịu dàng liếm láp - Tôi sẽ nghiêm túc ... hôn em.

Lộc Hàm hai tai đỏ bừng bừng, bị thanh âm trầm thấp của người kia làm cho mê muội, quả thực không còn sức chống trả. Run rẩy ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy mị lực kia...

Lại nghe Ngô Thế Huân than thở:

- Em quả nhiên khiến tôi sống dở chết dở, Tiểu Lộc...

Dứt lời liền áp lên môi anh, nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng như khiến trời đất đảo điên. Đầu lưỡi mềm mại xâm lấn khoang miệng, cuốn lấy lưỡi anh không buông, những âm thanh mút mát không ngừng vang lên khiến Lộc Hàm mụ mị đầu óc, đôi tay không tự chủ vòng qua ôm lấy cổ người kia, nhịp nhàng phối hợp với cậu ấy. Hai cơ thể dính sát, không có lấy một kẽ hở.

Trong cơn đê mê choáng ngợp chợt cảm nhận được những ngón tay nóng rực của người kia luồn vào trong váy, phút chốc chạm đến nơi nhạy cảm. Lộc Hàm thở hổn hển, cả cơ thể bỗng co rút, một cơn khoái cảm dâng lên khiến cổ họng bật ra tiếng rên rỉ.

Ánh mắt Ngô Thế Huân lóe lên một tia khát khao, bờ môi mỏng di chuyển xuống phía dưới ngực anh, qua một lớp áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ bỏng rẫy.

" Cạch"

Bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Ngô Thế Huân chỉ kịp xoay ghế lại giấu mặt anh vào bên trong. Một giọng hốt hoảng đã cất lên:

- Đội ... đội, đội trưởng... Ngô... Cục trưởng... Trình nhờ, nhờ tôi gọi cậu ... qua, qua phòng ông ấy gấp... Vừa rồi, vừa rồi là tôi chỉ định gõ ... gõ cửa ... nhưng không hiểu sao... nó lại ... tự mở ra ... xin lỗi! Tôi, tôi đi đây.

- Ừ, tôi biết rồi - Giọng Ngô Thế Huân lơ đãng.

Lại "cạch" một tiếng, cánh cửa nhanh chóng đóng vào.

Lộc Hàm hoảng loạn tựa vào vai Ngô Thế Huân, cũng không dám quay đầu lại. Hơi thở vẫn chưa hết dồn dập, hỏi:

- Vừa rồi ... là ai vậy?

Ngô Thế Huân vươn tay xoa đầu anh, bình tĩnh đáp:

- Là Kim Chung Đại.

Lộc Hàm giật thót, ngồi thẳng dậy nhìn người kia:

- Nếu ... nếu là cậu ấy, chỉ sợ ...

Ngô Thế Huân nâng khóe môi, khẽ vỗ lưng anh, mỉm cười trấn an:

- Đừng lo, tôi sẽ nói với Kim Chung Đại một tiếng.

Lộc Hàm đương nhiên không lo không được. Thằng nhóc Kim Chung Đại đó anh còn không biết sao? Mồm mép cậu ta so với loa phát thanh sở chỉ có hơn chứ không kém. Hôm nay còn trông thấy chuyện đặc sắc như thế này dù lý trí cậu ta không muốn nói ra nhưng miệng cậu ta chắc chắn không kiềm chế được.

Ông trời ơi! Tại sao trong bao nhiêu người, vị Cục trưởng kia nhất định sai Kim Chung Đại đến đây. Đúng là Kim Chung Đại không cần đi tìm thông tin, thông tin tự tìm đến cậu ta. Huhuhu, rõ ràng ông trời muốn hại mình rồi.

- Đội trưởng - Lộc Hàm từ trên người Ngô Thế Huân leo xuống, cúi đầu nhìn người kia, trầm giọng - Hay là chúng ta giết quách Kim Chung Đại đi.

Ngô Thế Huân phía trước bật cười:

- Không cần làm tới mức ấy.

Vừa nói vừa đứng dậy, chỉnh lại trang phục xộc xệch trên người một lát:

- Tôi đi gặp cục trưởng, em về nghỉ trước đi. Chuyện Kim Chung Đại không cần lo lắng.

Lộc Hàm nghe vậy cũng hơi nguôi ngoai, gật đầu vẫy tay chào cậu ấy.

Ngô Thế Huân chậm rãi đi ra ngoài, nhưng vừa chạm tay vào cánh cửa đột nhiên quay người lại, sải những bước dài về phía anh, thoáng chốc đã giam anh giữa cậu ấy và bức tường phía sau.

Sau đó ... cúi đầu hôn xuống.

Lộc Hàm hốt hoảng đẩy cậu ấy một cái, chỉ sợ Kim Chung Đại bỗng xuất hiện, lại nghe bên tai tiếng hít thở khó nhọc của người kia, Ngô Thế Huân hồi lâu sau thở hắt ra, giọng kìm nén:

- Không được rồi, ngày mai tôi cho em nghỉ, lập tức dọn hành lý qua nhà tôi.

Lộc Hàm định từ chối nhưng chợt nhớ ra mình quả thật phải thực hiện lời hứa với Ngô Thế Huân. Việc Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đã thành công, cũng đến lúc rồi.

- Được rồi, sáng mai tôi sẽ dọn qua.

Ánh mắt đẹp đẽ của người kia dâng lên ý cười. Sau khi đưa chìa khóa nhà cho anh liền rời khỏi.

...

Lộc Hàm sau khi thay vào bộ cảnh phục của Ngô Thế Huân cảm thấy thoải mái hẳn, tuy có hơi rộng đối với anh nhưng chung quy vẫn dễ di chuyển vận động hơn bộ váy liền kia.

Đi ra sảnh ngoài của Sở cảnh sát không ngờ lại gặp thằng nhóc Kim Chung Đại, Lộc Hàm sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội rẽ sang hướng khác muốn tránh mặt cậu ta.

Nhưng mà Kim Chung Đại vừa nhìn thấy anh đã dùng tốc độ tên bắn lao đến, Lộc Hàm kinh ngạc, chân cậu ta ngắn như vậy, không ngờ có thể chạy nhanh đến mức đó.

Kim Chung Đại sau khi đứng chặn trước mặt anh liền run run nói nửa ngày không được một câu:

- Anh Lộc Hàm, ... em... nói chuyện này ... anh, anh... nhất định phải giữ bình tĩnh.

Lộc Hàm sống lưng lạnh toát, đứng trơ ra như khúc gỗ. Liếc nhìn khuôn mặt buồn bã như sắp khóc của Kim Chung Đại, đột nhiên không hiểu cậu ta muốn giở trò gì.

- Anh mau trả lời em đi! Anh có giữ bình tĩnh được không?

Kim Chung Đại đột nhiên ôm vai anh mà gào lên, hai mắt thoáng chốc đỏ hoe.

Lộc Hàm cũng khẩn trương hẳn lên, lo lắng hỏi người phía trước:

- Có chuyện gì xảy ra với cậu sao?

Kim Chung Đại đưa tay gạt vội nước mắt, lắc đầu quầy quậy:

- Không phải xảy ra với em, mà là với anh đó, Lộc Hàm.

- Rốt cuộc là chuyện gì - Lộc Hàm mờ mịt - Cậu mau nói ra đi.

Kim Chung Đại ngước mắt nhìn anh, bộ dạng đau lòng, giọng nói run rẩy:

- Ngô Thế Huân, cậu ta và Hi Văn thật ra vẫn còn qua lại, anh có biết không?

Lộc Hàm ngẩn ra, lắp bắp hỏi:

- Cậu, ... tại sao cậu biết Hi Văn?

- Chuyện đó quan trọng sao?! - Kim Chung Đại phát cáu, ra sức lắc vai anh đến muốn long não - Anh bị người ta phản bội mà vẫn ngốc nghếch chạy theo Ngô Thế Huân ư?

Lộc Hàm vẫn chưa hiểu, đưa tay lên sờ mặt, chậm chạp lên tiếng:

- Làm sao cậu biết?

Đôi lông mày của Kim Chung Đại nhíu thành một đường thẳng, vẻ mặt nhăn nhó, hít một hơi sâu lại thở hắt ra:

- Vừa rồi, em đến phòng cậu ta nhắc cậu ta đi gặp Cục trưởng ... liền thấy ... liền thấy ... - nói đến đây bỗng dừng lại, ánh mắt đau đáu liếc nhìn Lộc Hàm, cuối cùng đành cắn răng nói một mạch - Em thấy Ngô Thế Huân và cô Hi Văn đó đang ... hôn nhau rất say đắm... vừa thấy em cậu ta đã vội giấu cô ta vào lòng, nhưng nhìn mái tóc đen dài ấy, hừm! Con ai ngoài Hi Văn. Lộc Hàm, anh mau tỉnh táo lại đi, anh phải chấm dứt với Ngô Thế Huân ngay lập tức, tránh bị thương tổn sau này.

Lộc Hàm nghe xong mặt liền đổi sắc như con tắc kè bông, đứng thừ người ra nửa ngày, rất lâu sau mới nhúc nhích khóe miệng, vất vả lắp ghép các từ ngữ thành một câu hoàn chỉnh:

- Cô gái đó ... không phải Hi Văn.

Kim Chung Đại trố mắt:

- Vậy là Ngô Thế Huân bắt cá ba tay sao!?

Lộc Hàm quả thật muốn kiếm một chỗ đâm đầu vào cho xong. Tình huống hiện tại giống như thiên la địa võng, chọn con đường nào cũng chết.

Mồ hôi thoáng chốc chảy đầy mặt.

- Không được! - Kim Chung Đại siết chặt nắm tay, vẻ mặt bừng bững nghĩa khí trừ gian diệt bạo - Em phải báo cáo chuyện này với cấp trên, hủy tư cách đội trưởng của cậu ta.

Lộc Hàm hốt hoảng giữ tay người kia lại, hết lời can ngăn:

- Kim Chung Đại, đừng đi! Chuyện không như cậu nghĩ đâu!

- Anh vẫn còn bênh vực cậu ta ư? - Kim Chung Đại đau lòng nhìn Lộc Hàm, giọng run run - Anh bị tình yêu làm cho mù mắt rồi. Nhưng em không để anh chịu thiệt thòi đâu. Em nhất định phải báo cáo!

Lộc Hàm không dám buông tay người kia, kéo cậu ta vào một góc, dở khóc dở cười nói:

- Cô gái đó ... là anh.

- CÁI GÌ?!

Kim Chung Đại ré lên, hai mắt mở trừng trừng.

- Cậu nhỏ tiếng thôi!

Lộc Hàm hốt hoảng bịt cái miệng như cái loa của người kia lại. Mà Kim Chung Đại sau một hồi kinh ngạc, hồn vía cũng chịu bay về. Thở hồng hộc như vừa chạy 10 km, lắp bắp hỏi:

- Lộc Hàm ca, anh, anh ... có bệnh sao? Lại mặc đồ nữ làm cái gì thế?

Lộc Hàm không kìm được đá cho cậu ta một cái:

- Bệnh cái đầu cậu! Anh phải cải trang để làm nhiệm vụ.

Kim Chung Đại đứng trơ ra hơn mười phút mới tiêu hóa nổi. Một lúc sau vẻ mặt cậu ta liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở về vẻ nham hiểm vốn có. Cậu ta liếc nhìn anh, cười khà khà:

- Ồ, vậy hóa ra đội trưởng và đội phó đội trọng án lại làm việc ... ừm ... ngay trong sở sao?

Sắc mặt Lộc Hàm thoáng chốc tái mét, gấp gáp mở miệng muốn giải thích nhưng không sao nói được thành lời.

Bỗng điện thoại trong túi Kim Chung Đại reo inh ỏi, cậu ta tạm rời ánh nhìn soi mói khỏi người Lộc Hàm, nhanh chóng nghe điện thoại.

Chỉ thấy Kim Chung Đại hơi ngạc nhiên, tập trung nghe người ở đầu dây bên kia nói gì đó, tắt máy xong liền quay qua nói:

- Mân Thạc ca gọi em lên phòng nói chuyện. Anh về trước đi, mai gặp.

Nói xong cũng tức tốc chạy biến đi mất, tốc độ y như lúc cậu ta vừa mới đến.

Lộc Hàm không dám hi vọng sẽ bịt được cái miệng chim lợn của cậu ta lại. Chỉ mong kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

Nghĩ đến đây liền thở dài, ủ rũ bước ra khỏi cửa lớn.

Trời hôm nay có gió nhẹ, sao cũng rải rác từng đốm li ti ... nhưng mà ... có lẽ mai sẽ là một ngày nổi gió ...

Ôi... Kim Chung Đại ...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top