Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏi thêm Lôi Úc vài câu đã sẩm tối, anh và Ngô Thế Huân đành quay về sở cảnh sát. Bữa tối chỉ kịp ăn một bát mỳ, sau đó lại lập tức đến phòng họp nghe Biện Bạch Hiền báo cáo thông tin.

Theo những gì Biện Bạch Hiền điều tra được thì Văn Thành có điều kiện gia đình khá khó khăn, bố mất sớm, mẹ cậu ấy là công nhân tại một nhà máy sản xuất giấy vệ sinh. Tuy nhiên Văn Thành lớn lên không hề tự ti, rất chăm chỉ phấn đấu, cuối cùng thi đỗ trường cảnh sát, sau vài năm làm bên đội tuần tra liền được Biện Bạch Hiền chiêu mộ.  Về các mối quan hệ thì khỏi phải nói, Văn Thành tính tình cởi mở, thân thiện nên có rất nhiều bạn bè, thân cận nhất là một cô bạn gái đang học đại học Mỹ thuật Bắc Kinh.

- Em có hỏi mẹ và bạn gái Văn Thành xem gần đây cậu ấy có quen thêm bạn mới hoặc có biểu hiện gì kỳ lạ không? - Biện Bạch Hiền cúi nhìn cuốn sổ ghi chép trên tay, lại ngẩng lên - Mẹ cậu ấy nói bà cũng không rõ, nhưng cô bạn gái Dư Thiên Thiên có nói, dạo này cô ấy cũng cảm thấy Văn Thành có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng đang nói chuyện cậu ấy cứ ngẩn ra, đặc biệt khi đi chơi cùng nhau, nếu nhìn thấy bất kỳ con chó nào trên đường cậu ấy đều chạy đến vuốt ve, cưng nựng.

- Trước đây cậu ấy có yêu quý chó không? - Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng.

Biện Bạch hiền gật đầu:

- Dư Thiên Thiên nói trước đây Văn Thành đã rất thích chó, nhưng không đến mức gặp con chó nào trên đường cũng nhào đến ôm ấp, vuốt ve.

- Nếu vậy - Lộc Hàm bóp trán, trầm ngâm - lát nữa tôi cũng sẽ qua nhà nữ sinh Tạ Mộng, nạn nhân của vụ án trước để hỏi thăm về biểu hiện của cô ấy trước khi chết. Biết đâu lại có thêm thông tin gì mới.

...

Chính vì vụ án đột ngột phát sinh này mà anh và Ngô Thế Huân lỡ mất một buổi tối nữa, Lộc Hàm tuy ảo não không thôi nhưng cũng không còn cách nào khác, công việc cuối cùng vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa, hung thủ lần này dường như là một thiên tài tâm lý biến thái, khả năng cao hắn sẽ ra tay giết người hàng loạt theo phương thức thôi miên, nếu chậm trễ e rằng sẽ có thêm nhiều nạn nhân vô tội.

Cho nên, kết thúc cuộc họp liền báo cáo Ngô Thế Huân cho phép đến nhà Tạ Mộng điều tra, Ngô Thế Huân bất đắc dĩ đồng ý, trước khi Lộc Hàm đi còn không quên dặn anh nhớ trở về nhà sớm, đừng quá xông pha.

Lộc Hàm lườm người kia:

- Đi lấy lời khai cũng không phải đi bắt hung thủ, có gì mà xông pha chứ!

***

Ngôi nhà mà Tạ Mộng đã từng sống thì ra là một ngôi nhà bốn tầng rất khá giả nằm giữa trung tâm thành phố, tuy nhiên khu vực này khá nhiều ngõ ngách, Lộc Hàm mất gần nửa tiếng đồng hồ đi loanh quanh mới tìm được đúng địa chỉ, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên thân hình có chút mập mạp, mặc một bộ váy liền màu đỏ mỏng manh, nét mặt có chút không thân thiện, tuy nhiên vừa nhìn thấy tấm thẻ cảnh sát mà Lộc Hàm đưa ra liền thay đổi hẳn thái độ, dẫn đường mời anh vào nhà.

Trong căn nhà rộng rãi còn có hai người ngồi bên trong, một người đàn ông cao ráo, thân hình săn chắc, khoảng hơn 40, khuôn mặt vuông vắn, đường nét nghiêm nghị, đeo một chiếc kính gọng vàng ngồi đọc báo. Một cậu con trai tầm 6,7 tuổi đang chơi điện tử trên một chiếc máy tính xách tay.

- Ông xã, có cảnh sát đến gặp chúng ta.

Người phụ nữ vừa vào đã vội giới thiệu.

- Ồ - Người đàn ông chậm chạp ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản - Muộn thế này rồi, không biết cậu đây đến có việc gì?

Lộc Hàm thay vào chiếc dép đi trong nhà, đi tới bắt tay người đàn ông, mỉm cười khách khí:

- Xin lỗi, nếu không phải có việc gấp tôi cũng không dám đến giờ này. Tôi là Lộc Hàm, phó đội trưởng đội trọng án hình sự Bắc Kinh.

- Cậu thuộc đội trọng án à? - Người đàn ông hơi ngẩn người, lát sau bèn gật gù đáp - Tôi là Tần Khang, giảng viên môn khoa học hình sự tại học viện cảnh sát.

Lộc Hàm hơi bất ngờ, mở tròn mắt nhìn người kia:

- Hóa ra là giáo sư Tần, nghe danh đã lâu.

Tần Khang được khen ngợi thì cười khà khà, mời Lộc Hàm ngồi xuống, vừa rót trà ra chén vừa vui vẻ nói chuyện:

- Cậu chưa từng gặp tôi cũng phải, tôi mới về giảng dạy được hai năm. Cũng không ai biết đến.

Lộc Hàm xua tay, cười nói:

- Đâu có, lứa cảnh sát mới vào sở hai năm nay đều nhắc đến giáo sư Tần, một hai câu khen ngợi anh hết lời.

Người vợ ngồi bên cạnh cười không khép nổi miệng, khuôn mặt tròn vì thế mà đầy nếp nhăn:

- Ông xã tôi nổi danh thế rồi ư? Vậy... chẳng hay hôm nay cậu đến đây có chuyện gì? Muốn tham khảo chuyên môn điều tra hình sự sao?

Lộc Hàm cười khó xử:

- Hôm nay đã muộn, việc tham khảo chuyên môn chắc đành hẹn hôm khác. Tôi đến đây vì vụ án của Tạ Mộng, con gái hai người.

Bầu không khí thoáng chốc rơi vào một khoảng tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, Tần Khang mới lên tiếng, sắc mặt đã lạnh đi phân nửa:

- Vụ án đã khép lại được bốn tháng rồi, không biết đội trọng án còn muốn điều tra gì nữa.

Lộc Hàm cũng đã để ý đến sự thay đổi đột ngột thái độ này, mím môi nói:

- Chúng tôi nghi ngờ, hung thủ không phải Lôi Úc mà là một người khác.

- Cái gì? - Người phụ nữ sửng sốt, từ trên ghế đứng phắt dậy - Hung thủ là người khác sao?

Trái với người vợ, giáo sư Tần Khang lại không có biểu hiện gì đặc biệt, đôi lông mày rậm rạp chỉ hơi nhíu lại, mở miệng nói:

- Nếu các cậu nghi ngờ oan sai, đáng lẽ phải tìm đến cảnh sát phụ trách vụ này, sao lại tìm đến chúng tôi? Tôi không tham gia vào quá trình điều tra, không được phép tiếp cận hiện trường cũng như hồ sơ vụ án, xảy ra sai sót tôi cũng lực bất tòng tâm.

Lộc Hàm khẽ cười:

- Tôi không đến đây yêu cầu anh giải đáp nghi vấn, chỉ muốn hỏi anh chị với tư cách bố mẹ của Tạ Mộng, xem trước khi chết, cô bé có gặp gỡ ai hay có biểu hiện gì đặc biệt không.

Người phụ nữ đã ứa nước mắt, lấy chiếc khăn gạt nhẹ, giọng nức nở:

- Thực ra Tạ Mộng không phải con đẻ của chúng tôi, năm con bé mười một tuổi là do chúng tôi đưa về từ một trại trẻ mồ côi, vợ chồng tôi vốn tin phong thủy bói toán, năm đó được một pháp sư chỉ dẫn, nếu nuôi một đứa bé gái mệnh Mộc sẽ dễ bề làm ăn, thăng quan tiến chức, nên chúng tôi mới nhận nuôi con bé. Tuy không phải máu mủ gì nhưng tôi thật lòng thương con bé, lần đầu tiên gặp, nó nghịch ngợm gì đó, bị nhân viên trại trẻ nhốt vào trong một cái lò bỏ không, lúc được chúng tôi kéo ra đã nóng tới sắp ngất đi, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng bừng. Cho nên giữa những đứa cùng tuổi, tôi nhất quyết chọn Tạ Mộng. Con bé về đây được bốn năm rồi vẫn giữ thái độ xa cách với gia đình tôi. Nó sống khép kín, không mở lòng với ai bao giờ, hỏi tôi con bé có gặp gỡ ai hay có biểu hiện gì kỳ lạ không, tôi quả không biết.

Lộc Hàm nghe xong không nén nổi một tiếng thở dài, không ngờ đằng sau cô bé Tạ Mộng lại là cả một câu chuyện bi thương tới mức này. Khi sống bị người ta hành hạ, ngược đãi, chết đi rồi vẫn còn oan ức, tức tưởi.

- Chuyện chỉ có thế -  Tần Khang phía trước khẽ hắng giọng, đưa tay tháo chiếc kính xuống - Chúng tôi không còn gì để khai báo nữa. Còn khúc mắc gì cảnh sát Lộc đây có thể đi hỏi cảnh sát phụ trách. Mời về.

Lộc Hàm bặm môi, trong lòng đã sớm dâng lên một cỗ tức giận. Vị giáo sư Tần được người người ngưỡng mộ này không ngờ lại là một người đàn ông máu lạnh. Con gái nuôi ông ta chết không minh bạch, ông ta vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nên dù có nhiều điểm nghi vấn cũng không ra mặt khiếu nại, với kiến thức hình sự đầy mình việc lật lại vụ án này dễ như trở bàn tay, vậy mà giữa một loạt chứng cứ lỏng lẻo do đội án hình sự số 4 đưa ra, ông ta cũng không có ý kiến phản bác. Mình phải thay đổi cách nhìn về con người này rồi.

Lộc Hàm duy trì vẻ mặt lạnh băng đứng dậy, cũng không thèm chào bọn họ, lập tức đi ra ngoài.

***

Thời điểm về đến sở cảnh sát đã là 11 giờ đêm, nhìn đống giấy tờ trên bàn đã sớm ngán ngẩm, nhưng  cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống đánh nốt báo cáo, nếu sáng mai Cục trưởng Trình có hỏi đến còn kịp trình bày.

Sở cảnh sát lúc này vẫn đông người làm việc, cũng như anh, các đội khác đều phải đi lấy tin đến giờ này mới về, chỉ còn vài tiếng là phải báo cáo, cho nên cố gắng hoàn thành trước bình minh.

Lộc Hàm sau khi uống hai cốc cà phê cũng nhập xong tiến triển của vụ án vào báo cáo, ngáp một hơi dài liếc nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ sáng, giật mình nhớ ra Ngô Thế Huân đã dặn mình phải về sớm, vội đứng bật dậy, lấy chiếc áo treo trên móc, đang định đi ra phía ngoài thì điện thoại trong túi bất chợt reo inh ỏi.

Là Biện Bạch Hiền.

Gọi vào giờ này, không phải vụ án có thêm manh mối quan trọng đấy chứ?

Lộc Hàm hồi hộp nhấc máy:

- Bạch Bạch? Có chuyện gì thế?

Đầu dây bên kia tiếng Biện Hiền xen lẫn tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, giọng nói nghiêm trọng bất thường:

- Lộc ca, lại xảy ra án mạng rồi, chết cháy,  lần này hình như cũng là do thôi miên.

Lộc Hàm kinh ngạc, há hốc miệng:

- Có thể khẳng định nhanh thế sao? Cậu dựa vào đâu?

Biện Bạch Hiền hiền hít một hơi sâu, trầm giọng:

- Có nhân chứng nhìn thấy toàn bộ quá trình nạn nhân tự thiêu. Cũng đã chạm mặt hung thủ.

- Hung thủ là ai?

Đầu dây bên kia bình tĩnh đáp:

- Dựa vào miêu tả của nhân chứng thì chưa xác định chính xác danh tính hung thủ. Nhưng ... - Biện Bạch Hiền nói đến đây liền ngưng bặt, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: - Nhân chứng là người quen của anh đấy.

Lộc Hàm ngẩn người:

- Ai vậy?

Biện Bạch Hiền đầu dây bên kia thở hắt ra, buông một câu:

- Hi Văn.

...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top