Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền sống trên đời hai mươi mấy năm, cứ ngỡ bản thân đã trải qua đủ mọi biến cố của cuộc đời rồi sẽ không còn cảm thấy có việc gì khiến mình quá sốc nữa.

Nhưng chỉ trong ngày hôm nay, bị xoay như chong chóng, đại não tiếp nhận quá nhiều cú sốc đã không còn tỉnh táo được nữa. Giơ tay gõ vào đầu mình như điên, dụi mắt đến đỏ tấy, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy trước mắt mình có hai người:

Là Lộc Hàm ca...

Và đội trưởng Ngô Thế Huân!

Biện Bạch Hiền lập tức ôm ngực muốn phun ra một cột máu. 

Này này! Ông trời ơi! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trước mắt tôi vậy chứ?! Không phải vừa rồi đội trưởng Ngô đã bị còng tay, lôi cổ áp giải đi rồi sao?? Hiện tại sao còn bị trói lại, nhốt ở trong nhà máy bỏ hoang nay chứ?! Hay là ... mình bị điên rồi?!

- Bạch Bạch! - Lộc Hàm phía trước đột nhiên gọi tên cậu - Ngồi thừ ra đấy làm gì? Mau giúp anh cởi trói cho Ngô Thế Huân.

Biện Bạch Hiền đầu óc trống rỗng, lật đật chạy lại, quỳ ra đằng sau ghế, tức tốc vận dụng đủ mọi kỹ năng học được cởi trói cho người kia. Vừa tháo ra nút cuối cùng, miệng đã run run hỏi:

- Cậu ... cậu là Ngô Thế Huân sao?

Người phía trên bộ dáng nhàn tản liếc xuống, giọng nói nửa cười nửa không:

- Nếu không thì là ai?

- Là ... là ...

Biện Bạch Hiền ú ớ nửa ngày không nói nổi một câu, chợt từ bên ngoài Hoàng Tử Thao, Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân chạy vào.

Bọn họ vừa nhìn thấy khung cảnh trong phòng cũng bị dọa sợ, hai mắt giống như sắp rơi ra ngoài đến nơi, đồng loạt gào lên thất thanh:

- Đội trưởng Ngô?!!

***

Trên đường về lại sở cảnh sát, ngồi trên xe ô tô Lộc Hàm và Ngô Thế Huân không phút giây nào được thư giãn đầu óc, đám anh em đội trọng án liên tục hò hét bên tai:

- Lộc Hàm ca? Chuyện rốt cuộc là như thế nào?

- Đội trưởng? Không phải cậu vừa bị bắt giam rồi sao?

- Lộc Hàm ca, nhưng sao anh biết đội trưởng ở đây mà đến cứu?

- Người vừa bị bắt là ai thế?!

Lộc Hàm sau một hồi chịu đựng đầu đã muốn nổ tung, vội xua tay gào lên:

- Được rồi, từng người hỏi một, anh sẽ từ từ giải thích:

Biện Bạch Hiền trước nay luôn là người mau mồm miệng, lập tức tranh giành hỏi trước:

- Lộc ca, em quả thật không biết bắt đầu từ đâu, nhưng việc anh phân tích về cách thức và thủ đoạn phạm tội của hung thủ là thật đúng không?

Lộc Hàm gật đầu, vừa dùng khăn tay chấm đi vài vết bẩn trên gương mặt trắng trẻo của Ngô Thế Huân, vừa chậm rãi đáp:

- Đúng vậy, hung thủ đích xác dùng phương pháp thôi miên giết người, tập hợp đủ mười hai loại hung khí làm tiền đề dựng lên một cây sinh mệnh theo truyền thuyết cổ xưa?

- Vậy, người vừa bị bắt giam kia là hung thủ? Sao lại có ngoại hình giống hệt đội trưởng Ngô? - Hoàng Tử Thao kinh ngạc hỏi.

Lộc Hàm ngước mắt nhìn Ngô Thế Huân bên cạnh, khẽ cười:

- Anh đã lờ mờ đoán cậu ta không phải là Ngô Thế Huân từ ngay đêm xảy ra vụ án thứ ba, ánh mắt cậu ta nhìn anh rất khác, không giống Ngô Thế Huân. Tuy nhiên đó chỉ là linh cảm, để chắc chắn anh nghĩ đến một chuyện. Đó là những hành động kỳ lạ của mẹ Ngô Thế Huân. Lần trước, Ngô Thế Huân có nói mẹ cậu ấy dù đã cao tuổi nhưng vẫn cố chấp muốn sinh một đứa con nữa, anh không hiểu tại sao bà phải cố chấp như vậy cho đến khi xem tấm ảnh bà chụp trước khi sinh Ngô Thế Huân vài ngày. Trong ảnh, bà cầm trên tay hai bộ trang phục sơ sinh giống hệt nhau, một cho nam, một cho nữ. Tuy bà có giải thích đó là do bà không biết Ngô Thế Huân là bé trai hay bé gái, nhưng anh không tin. Người bình thường kể cả không biết con mình là bé trai hay bé gái cũng không thể liên tục mua những bộ trang phục giống nhau như vậy. Cho nên, lúc đó một ý nghĩ thoáng qua, có lẽ Ngô Phu Nhân ngày ấy mang thai đôi, bác sĩ dự đoán một trai một gái nên bà ấy mới chuẩn bị sẵn như vậy. Đến khi sinh ra mới biết hai đứa bé đều là con trai, tuy nhiên vì một lý do nào đó bà bị lạc mất một đứa con, chỉ giữ lại được Ngô Thế Huân. Điều đó khiến bà ấy dằn vặt cho nên mới cương quyết muốn sinh con một lần nữa.

- Lộc Hàm, giỏi lắm - Ngô Thế Huân bên cạnh ánh mắt sáng như sao nhìn người kia, giọng nói không giấu nổi tự hào - Chính tôi cũng không biết đến sự tồn tại của người em sinh đôi này, vậy mà em có thể suy luận xa đến vậy.

Lộc Hàm hơi nghiêng đầu, tiếp tục nói:

- Sau đó, anh nghĩ, nếu như em trai đột nhiên xuất hiện, thì tại sao Ngô Thế Huân thật cũng biến mất? Chỉ có khả năng hắn ta đã bắt nhốt Ngô Thế Huân, rồi giả dạng cậu ấy vào trong sở với mục đích riêng. Cho đến khi để ý đến hành động kì lạ của Hi Văn, anh liền có suy đoán như thế này. Có lẽ đêm hôm đó, Hi Văn đang đi trên đường thì nhìn thấy em trai Ngô Thế Huân, đinh ninh là cậu ấy liền đi theo đến nhà kho, tại đây cô ấy chứng kiến toàn bộ quá trình giết người, chắc chắn cô ấy đã rất sốc nhưng vì yêu Ngô Thế Huân nên mới quyết định ở lại làm nhân chứng, nếu cảnh sát hỏi, cô ấy sẽ khai ra một người có đặc điểm ngoại hình trái ngược hoàn toàn với Ngô Thế Huân, nhằm trừ bỏ sự nghi ngờ hướng về phía cậu ấy.

Sau khi hung thủ rời đi, Hi Văn để ý thấy hắn làm rơi chiếc bật lửa ở hiện trường, lúc này nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát tuần tra, cô ấy buộc phải hô lên kêu cứu nếu không muốn bị nghi ngờ là hung thủ giết người. Nhưng cô ấy không thể cầm bật lửa theo, nếu như bị khám người coi như lộ tẩy. Chính vì thế bèn xếp các viên gạch chồng lên nhau, giẫm lên đó, giấu chiếc bật lửa vào một cái lỗ nhỏ trên tường.

Mà lúc này có lẽ hung thủ đã phát hiện ra mình làm rơi chiếc bật lửa, liền quay lại hiện trường thì thấy Hi Văn đang nói gì đó với cảnh sát tuần tra. Hắn hoảng sợ, nếu như cảnh sát đến tìm Ngô Thế Huân thật, sau khi đối chiếu dấu vân tay phát hiện ra không phải Ngô Thế Huân, mà là một người có ngoại hình giống hệt cậu ấy, hắn sẽ bị lộ tẩy thân phận. Bởi vì kể cả là anh em sinh đôi, dấu vân tay cũng không hề giống nhau. Cho nên trước khi Hi Văn kịp khai báo với cảnh sát, hắn bắt buộc phải đột nhập vào đội trọng án để giết cô ấy bịt đầu mối.

Cách duy nhất để đột nhập được vào đội trọng án là đóng giả Ngô Thế Huân, nhưng muốn giả danh cậu ấy, bắt buộc phải giam cậu ấy vào đã. Anh không biết hắn ta làm cách nào khống chế được người như Ngô Thế Huân, nhưng cuối cùng hắn đã bắt được cậu ấy.

- Bắt được tôi không khó như em tưởng, Lộc Hàm - Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng, đôi môi mỏng khẽ mím lại - Lúc đó, hắn mang gương mặt giống hệt tôi đến trước cửa, nói cho tôi toàn bộ sự thật xảy ra năm đó, nói rằng hắn là em trai tôi. Trong khi tôi sống hạnh phúc thì hắn phải chịu cực khổ, đọa đầy. Tôi lúc ấy bị cảm xúc điều khiển đã sớm không cảnh giác, hắn liền dùng thuốc mê khống chế, hơn nữa vết thương bên sườn còn chưa lành, cũng không thể vận động mạnh. Kết quả là bị hắn sai người đem lên xe mang đi.

Lộc Hàm ánh mắt hơi tối lại, nghĩ đến cảnh người kia gặp nguy hiểm vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, hồi lâu sau mới tiếp tục nói:

- Tuy nhiên điều hung thủ không ngờ tới là, Hi Văn vì muốn bảo vệ Ngô Thế Huân đã đưa ra lời khai giả về chân dung hung thủ. Cho nên cô ấy vẫn còn có ích với hắn, hắn tạm thời chưa ra tay với Hi Văn. Nhưng anh vẫn lo hắn sẽ ra tay nên mới cử Độ Khánh Tú canh trừng Hi Văn 24/24.

- Cái cô Hi Văn đó đúng là .... - Kim Chung Nhân tặc lưỡi - si mê đội trưởng tới mù quáng rồi. Nếu Lộc ca không phát hiện ra, e rằng cả cô ấy và đội trưởng Ngô đều gặp nguy hiểm dưới tay hắn.

- Vậy, nếu như anh đã biết hắn không phải là Ngô Thế Huân tại sao anh không vạch trần hắn ngay từ đầu? - Biện Bạch Hiền sực nhớ ra liền hỏi.

Lộc Hàm quay đầu nhìn cậu ấy, nhẹ giọng:

- Có ba lý do khiến anh không thể nói ra. Thứ nhất, hắn để cho Ngô Thế Huân sống bởi vì hắn vẫn còn cần cậu ấy, nếu như người xung quanh hỏi gì đó hắn không biết, hắn có thể hỏi Ngô Thế Huân. Cho nên chỉ cần anh giả bộ như không biết hắn là kẻ mạo danh, Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ được an toàn.

- Nhưng mà - Kim Chung Nhân đột ngột xen vào - Chẳng phải lúc phát hiện ra Hi Văn nói dối, anh cũng lập tức đến chất vấn hắn? Anh không sợ hắn nghi ngờ sao?

- Nếu như hắn biết năng lực phá án của anh mà anh lại giả bộ như không phát hiện ra lời khai đó là giả sẽ càng làm hắn nghi ngờ - Lộc Hàm cắn môi - Còn một điểm nữa, nếu như buổi tối anh không về nhà với hắn, hắn ắt hẳn sẽ hoài nghi. Mà nếu như anh về nhà Ngô Thế Huân với hắn chỉ sợ đêm đến hắn sẽ ra tay với mình. Cho nên lúc đó anh phải tỏ ra ghen tuông với Hi Văn, có cớ nổi giận để về nhà mình.

- Ồ - Kim Chung Nhân bừng tỉnh - Lúc đó em còn nghi sao anh lại ghen tuông vì một chuyện như vậy.

Lộc Hàm gật đầu, tiếp tục:

- Lý do thứ hai khiến anh không thể vạch trần hắn bởi vì anh không có chứng cứ, giả sử anh nói với mọi người hắn ta không phải Ngô Thế Huân, chắc chắn sẽ không một ai tin. Hắn cũng sẽ lập tức gọi điện cho đồng bọn thủ tiêu Ngô Thế Huân. Cho nên, anh chỉ còn một cách duy nhất, đó là tìm đầy đủ chứng cứ, khiến Cục trưởng Trình tin tưởng mà ra lệnh bắt hắn lại. Hắn bị bắt rồi sẽ không thể liên lạc với đồng bọn để sai bọn họ giết Ngô Thế Huân.

- Lộc Hàm ca - Hoàng Tử Thao hai mắt rưng rưng nhìn anh, giọng nói đầy ngưỡng mộ - Anh tính toán chu toàn quá!

- Cũng thường thôi - Lộc Hàm khoát tay - Lý do thứ ba khiến anh chậm trễ vạch trần hắn bởi vì anh chưa xác định được vị trí hắn nhốt Ngô Thế Huân.

- Đúng vậy, - Độ Khánh Tú gật đầu, nét mặt nghiêm túc - Giả sử chúng ta bắt được hắn mà hắn không chịu khai ra nơi giam giữ đội trưởng. Đến hôm sau, báo chí đánh hơi được việc này mà đăng tin lên, đồng bọn của hắn sẽ biết, chúng chắc chắn sẽ giết đội trưởng.

Lộc Hàm không nói gì, ngầm đồng tình với Độ Khánh Tú, bên tai lại nghe Hoàng Tử Thao hỏi:

- Em đã thắc mắc điều này từ lúc đầu. Tại sao anh biết đội trưởng bị nhốt ở nhà máy đó.

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân nghe đến đây liền đưa mắt nhìn nhau, bật cười:

- Chính cậu ấy nói cho anh.

- Cái gì? - Hoàng Tử Thao trố mắt - Cậu ấy bị giam giữ nghiêm ngặt, không có một kênh liên lạc nào, làm cách nào nói cho anh được? Vô lý!

Ngô Thế Huân nét mặt thản nhiên, khóe miệng đẹp đẽ lộ ra ý cười quen thuộc:

- Cậu quên rồi sao? Chúng tôi vẫn có một kênh liên lạc, đó là thông qua hung thủ?

Người kia vừa dứt lời, mấy cái miệng đều há hốc, tranh nhau hỏi:

- Sao? Hai người liên lạc qua kẻ giả mạo đó mà anh ta không hề hay biết ư?

Lộc Hàm cười cười:

-  Các cậu bình tĩnh, nghe anh giải thích. Lúc đó anh đương nhiên biết chỉ cần anh hỏi hắn chuyện gì mà hắn không biết, chắc chắn hắn sẽ phải hỏi Ngô Thế Huân. Chính vì thế, anh yêu cầu hắn tặng cho ba anh những món quà mà Ngô Thế Huân đã hứa với ba anh từ trước. Thật ra, Ngô Thế Huân chỉ hứa sẽ tặng quà, không hề nói trước là sẽ tặng quà gì. Nhưng hắn sợ nếu không mua chính xác những món quà đó sẽ bị lộ tẩy, nên đương nhiên đã ép Ngô Thế Huân khai ra.

Mà Ngô Thế Huân thông minh như vậy, đương nhiên hiểu ý của anh, cậu ấy liền nói ra những món quà cần mua, hung thủ đã ngay lập tức trúng kế, đi mua đúng những thứ cậu ấy yêu cầu. Thực ra đằng sau những thứ đó ẩn chứa một địa điểm.

- Đó là những thứ gì? - Biện Bạch Hiền không giữ nổi bình tĩnh, chồm lên phía trước hỏi.

Lộc Hàm chậm rãi đáp:

- Một bó hoa hồng vàng, một chiếc áo phông màu xanh lam và một chiếc mũ lưỡi trai màu cam.

Đám người phía trước đột nhiên thừ người ra, nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu gì, cuối cùng đành nhăn nhó nhìn anh hỏi:

- Lộc Hàm ca, dựa vào những thứ đó mà anh đoán ra địa điểm ư? Em thật chẳng hiểu gì hết.

- Các cậu tưởng anh là thiên tài sao - Lộc Hàm nhướng mày, cũng nhăn nhó nhìn bọn họ - đương nhiên ngay lúc ấy anh chưa đoán ra được. Anh phải ngồi gần một buổi chiều trong sở chỉ viết những thứ đó ra giấy để phân tích. Đó là lý do vì sao tuy đã có chứng cứ là chiếc bật lửa, anh vẫn không dám vạch trần hung thủ. Bởi vì anh vẫn chưa biết vị trí hắn giam giữ Ngô Thế Huân.

- Vậy anh giải mã như thế nào? - Độ Khánh Tú hiếu kỳ nhìn anh đăm đăm.

Lộc Hàm dở khóc dở cười nhớ lại:

- Lúc đó anh đã lên mạng tra nhãn hiệu của những món đồ kia nhưng rốt cuộc cũng không rút ra được điều gì. Anh còn thử viết tên của chúng ra Tiếng Trung những cũng không có nghĩa. Sau cùng chợt nghĩ đến Tiếng Anh, liền viết chúng thành Tiếng Anh, chỉ lấy những chữ đầu, giống như hoa là Flower có thể lấy chữ F, áo phông là T, mũ lưỡi trai là C. Nhưng cuối cùng lại không ghép ra được từ có nghĩa. Rõ ràng những chữ cái này phải có nguyên âm để ghép thành từ có nghĩa.  Sau đó anh bỗng chú ý đến màu sắc của những đồ vật này.  Hoa hồng màu vàng là chữ Yellow Rose ta lấy được Y và R, chiếc mũ màu cam là Orange ta lấy được O, màu xanh lam của chiếc áo phông là Aqua ta lấy được A. Như vậy ta có các chữ cái: F T C Y O A R

Cả đám người phía trước lập tức trợn mắt, đồng loạt thốt ra một từ:

- FACTORY?

Lộc Hàm khẽ gật đầu:

- Đúng vậy. Nhưng mà nhà máy ở đây chắc chắn phải là một nhà máy bỏ hoang, không ai lại giam giữ người khác ở nhà máy còn đang hoạt động.

- Nhưng mà ... - Hoàng Tử Thao vẫn chưa hết thắc mắc, tiếp tục hỏi - Quanh khu vực này có khá nhiều nhà máy bỏ hoang, làm sao anh biết chính xác đó là nhà máy nào?

- Lúc đầu anh cũng thấy hoang mang - Lộc Hàm cười đáp - Sau đó nhớ ra một chi tiết, sáng nay hung thủ có mua cho anh hai chiếc bánh màn thầu, nói là anh rất thích ăn chúng, thực tế anh chưa từng nói qua anh thích ăn màn thầu. Cho nên anh nghĩ đó là một ám hiệu của Ngô Thế Huân. Anh đã lập tức lên bản đồ tìm kiếm những nhà máy bỏ hoang mà gần đó có cửa hàng màn thầu. Chỉ duy nhất một nhà máy có kết quả trùng khớp.

Bọn họ nghe xong liền "à" một tiếng rõ to, lại quay qua Ngô Thế Huân trầm trồ:

-  Đội trưởng! Sao cậu có thể nghĩ ra được ám hiệu tài tình như vậy, bọn tôi không còn lời nào để nói...

- Chỉ còn một chi tiết tôi vẫn thắc mắc - Biện Bạch Hiền bỗng xen vào - Cậu bị đánh thuốc mê đưa đến đó, làm sao biết nhà máy kia gần một quán màn thầu.

Ngô Thế Huân bật cười, điềm nhiên đáp:

- Đơn giản thôi, hai ngày vừa rồi khi tôi nhờ bọn họ đi mua đồ ăn, tất cả đám người bọn họ đều mua về bánh màn thầu. Có thể đoán ra bọn họ đến cửa hàng gần nhà máy nhất để mua đồ. Chẳng ai rảnh rỗi chạy đi xa làm gì.

Biện Bạch Hiền hai mắt sáng rực, không nhịn được vỗ tay đốm đốp, lại như sực nhớ ra điều gì, bật dậy hỏi:

- Nhưng Lộc Hàm ca, giữa bao nhiêu chứng cứ chống lại Hi Văn, tại sao anh không nghi ngờ cô ấy mới là hung thủ thực sự, cô ấy cũng là người có ngoại hình xinh đẹp, có thể tiếp cận nạn nhân dễ dàng để tiến hành thôi miên.

Lộc Hàm lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Như anh đã phân tích, nếu Hi Văn là hung thủ, ở vụ án thứ ba cô ấy hoàn toàn có thể bỏ trốn mà không lưu lại bất kỳ dấu vết gì tại hiện trường. Cậu nói đúng, Hi Văn có ngoại hình dễ nhìn, có thể tiếp cận hai nữ sinh trung học, nhưng đối với một cảnh sát đã có bạn gái như Văn Thành, cậu ấy sẽ không dễ dàng để cô ấy điều khiển. Chỉ có thể là người cậu ấy quen biết, hoàn toàn tin tưởng mới khiến cậu ấy nghe theo. Văn Thành biết Ngô Thế Huân là đội trưởng đội trọng án, cậu ấy là cấp dưới, nhìn thấy người có gương mặt giống hệt Ngô Thế Huân đương nhiên tuân theo vô điều kiện. Mà trường hợp Kim Chung Đại cũng vậy.

- Còn Hi Văn, sao cô ấy lại nghĩ Ngô Thế Huân bị đa nhân cách? Là anh cố ý nhồi vào đầu cô ấy ý nghĩ đó sao?

Lộc Hàm không phủ nhận, hồi lâu sau mới thở dài nói:

- Cậu biết đấy, để xin được lệnh bắt hung thủ anh cần có cơ sở chắc chắn thuyết phục Cục trưởng Trình. Mà ông ấy chỉ tin vào lời khai của nhân chứng. Cho nên anh phải làm mọi cách khiến Hi Văn thừa nhận Ngô Thế Huân chính là hung thủ. Sáng nay, anh có đến gặp Hi Văn, yêu cầu cô ấy khai báo sự thật. Hi Văn lo sợ Ngô Thế Huân sẽ bị tử hình nên cô ấy nhất quyết không khai...

- Nếu vậy, - Độ Khánh Tú ngắt lời - Anh chỉ cần nói với cô ấy hung thủ là kẻ giả mạo Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm lắc đầu:

- Anh mà nói vậy, với tính khí cô ấy chắc chắn sẽ đi tìm hung thủ để hỏi cho ra lẽ. Như vậy thì hỏng việc mất. Cho nên chỉ còn cách nói với Hi Văn, Ngô Thế Huân bị đa nhân cách, nếu có bị bắt chỉ phải vào bệnh viện điều trị, tuyệt đối không nhận án tử hình.

Bọn Biện Bạch Hiền lâu lắm rồi mới được nghe quá trình phá án li kỳ như vậy, liền trợn mắt há miệng không ngậm lại nổi. 

Trong lòng âm thầm thốt lên

Lộc Hàm ca và đội trưởng Ngô quả là thiên tài!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top