Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm và đám anh em vừa về đến nơi đã thấy Kim Chung Đại quần áo ướt sũng, toàn thân lem luốc chạy ào ra như một cơn lốc.

Trông thấy anh liền khóc òa ôm chầm lấy, giọng nói đã khản đặc như đã hai chục năm chưa cất tiếng nói, nước miếng bắn ra tứ tung:

- Ôi Lộc Hàm ca! Ơn cứu mạng hôm nay của anh em suốt đời không quên. Em nguyện làm trâu ngựa đời đời kiếp kiếp trả ơn cho anh.

Lộc Hàm bị người kia ôm chặt đến mức có chút đau, xương bả vai kêu răng rắc, áo sơ mi cũng bị cậu ấy làm cho ướt một mảng lớn. Dở khóc dở cười vỗ vỗ vai Kim Chung Đại, nhẹ giọng an ủi:

- Không có gì, anh là cảnh sát, đó là việc nên làm. Cậu không cần trả ơn.

Kim Chung Đại vẫn chưa hết xúc động, nhất quyết ôm chặt không buông, còn dụi dụi đầu vào vai Lộc Hàm mà sụt sịt, tiện thể lau nước mũi.

- Kim Chung Đại - giọng thằng nhóc Biên Bạch Hiền đột nhiên vang lên, đem theo ý cười châm chọc - Đội trưởng Ngô còn đang đứng đây, cậu ôm Lộc ca lâu thế làm cái gì?

Kim Chung Đại vừa nghe ba tiếng "đội trưởng Ngô" , lông tơ tóc gáy nhất loạt dựng đứng. Kinh hãi nhìn Ngô Thế Huân đang đứng ngay phía sau Lộc Hàm, cho dù đã nghe nói hung thủ thực sự là em trai song sinh của người kia, nhưng nhìn gương mặt đã suýt chút nữa giết chết mình kia, trong lòng vẫn không kìm được run sợ.

Vội nhảy phắt ra sau như bật lò xo, nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân, lắp bắp:

- Trời ơi... quả thật ... quả thật giống nhau như đúc ... cả giọng nói và phong thái.

Kim Chung Nhân lập tức gật đầu tán thành:

- Điều này em phải công nhận, quả nhiên là anh em song sinh mới có thể giống nhau đến vậy.

Lộc Hàm khẽ nhún vai:

- Vậy ư? Anh lại không hề thấy giống.

- Phải rồi, phải rồi! - Thằng nhóc Biện Bạch Hiền chớp lấy cơ hội, hai mắt liếc liếc, che miệng cười giảo hoạt - Chỉ có người yêu mới nhận ra điểm khác biệt thôi! Như bọn em đây không được ... gần gũi, cận kề, không nhìn ra nổi.

Lộc Hàm có chút xấu hổ, lén lút liếc nhìn Ngô Thế Huân, quả nhiên người kia đang nheo mắt nhìn mình cười cười, vội đưa tay xoa xoa mũi, hắng giọng, hướng Kim Chung Đại hỏi:

- Nhưng mà, chuyện là như thế nào? Tên kia làm thế nào đưa được cậu lên tòa nhà đó?

Kim Chung Đại lập tức trề môi, giọng nói tức tưởi như sắp khóc:

- Đáng buồn là em không nhớ được gì nhiều. Em chỉ nhớ mang máng, hình như là sáng hôm qua đội trưởng Ngô, à không, tên hung thủ đó đến gặp em. Nói rằng mạng lưới thông tin không ổn định là do tín hiệu truyền về bị nhiễu, mà tín hiệu bị nhiễu là do bị sét đánh vào cột thu phát thông tin. Em lúc đó không hiểu tại sao đội trưởng Ngô đột nhiên nói những chuyện thuộc về bên chuyên môn của bọn em, nhưng cho rằng cậu ấy muốn tìm hiểu gì đó nên chăm chú nghe. Tên đó nói rất nhiều, em tập trung nghe đến mụ mị đầu óc, cả ngày hôm đó trong đầu chỉ nghĩ về sấm sét.

Sau đó, nửa đêm hắn lại gọi điện, nhắc em ngày mai có mưa, bảo em phải chú ý đến các cột thu lôi trong thành phố. Lúc đó còn đang giữa giấc, mơ mơ hồ hồ cả đêm nghe hắn nói. Sáng ra thiếu ngủ, đầu óc chẳng tỉnh táo nổi.

Đến buổi chiều hắn tự dưng gọi em đi xem tình hình các cột thu lôi trong thành phố. Em lúc ấy không hiểu sao bỗng sốt sắng, lo sợ sấm sét đánh hỏng cột thu phát thông tin của sở cảnh sát thật. Liền hối hả đi theo hắn.

Sau khi lên đến tòa nhà cao nhất của thành phố, hắn nói huyên thuyên gì đó em không nhớ nổi. Chỉ có một suy nghĩ phải trèo lên đó, cho nên lập tức trèo lên, ... sau đó ... như thế nào không nhớ rõ. Chỉ là lúc tỉnh dậy đã thấy trời mưa bão đùng đùng, bên cạnh có vài cảnh sát đang cởi trói cho em. Họ nói với em là anh cử bọn họ đến. Ôi! Lúc đó em mới biết mình bị thôi miên! Thật đáng sợ!

Biện Bạch Hiền nghe xong sau gáy đã sớm lạnh toát, không ngờ thủ đoạn thôi miên của người kia lại đáng sợ đến mức ấy. Hắn còn mang gương mặt giống hệt đội trưởng Ngô, chỉ sợ nếu là mình, rơi vào hoàn cảnh của Kim Chung Đại cũng sẽ không cảnh giác mà trúng kế.

Kim Chung Đại kể xong trên mặt vẫn chưa hết hoảng loạn. Bèn ôm đầu loạng choạng đi vào bên trong, chắc là muốn tìm một nơi an tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ.

Lộc Hàm nhìn theo cậu ấy cho đến khi khuất bóng, âm thầm cảm thương cho Kim Chung Đại. Vừa ngoảnh đầu liền thấy Cục trưởng Trình đi tới, vẻ mặt mừng mừng tủi tủi, hai bờ môi run bần bật, nước mắt còn sắp trào ra đến nơi:

- Lộc Hàm, Ngô Thế Huân, hai cậu về rồi đấy ư?

Bước đến nơi lập tức ôm chầm lấy Ngô Thế Huân, giọng nói xúc động vô cùng:

- Vừa rồi trong phòng họp nghe Lộc Hàm nói cậu là hung thủ giết người, tôi sợ tới mức không cử động nổi. Nghĩ nếu đó là sự thật, sở chúng ta mất đi một nhân tài rồi.

Ngô Thế Huân cười cười:

- Cục trưởng, không phải còn có cảnh sát Lộc sao?

Cục trưởng Trình nghe đến đây, lập tức buông Ngô Thế Huân ra, lại ôm chầm lấy anh, cười ha hả:

- Phải rồi! Phải rồi! Nếu không có Lộc Hàm, không phải một nhân tài cảnh sát như Ngô Thế Huân sẽ gặp nguy hiểm sao.

Lộc Hàm nhăn nhó nhìn vị Cục trưởng phía trước. Không ngờ anh phá được án lớn như vậy, ông ấy vòng đi vòng lại vẫn chỉ chăm chăm lo Ngô Thế Huân gặp nguy hiểm. Thật là thiên vị quá đáng. Bèn trợn mặt, uất ức nói:

- Đến cuối cùng ngài vẫn chỉ lo cho an nguy Ngô Thế Huân thôi đúng không?

- Nào có, nào có - Cục trưởng Trình buông anh ra, xoa hai tay vào nhau, cười cầu tài - Cả hai cậu tôi đều lo lắng.

Lộc Hàm bĩu môi bày ra bộ dạng không tin, còn đang định phàn nàn vài câu nữa thì từ cửa lớn sở cảnh sát, Ngô Phu Nhân đột nhiên chạy như bay vào bên trong, nét điềm tĩnh, duyên dáng chẳng còn thấy đâu, thay vào đó là gương mặt hoảng hốt, thất kinh.

- Thế Huân! - Vừa nhìn thấy con trai bà ấy đã lao đến, cả cơ thể gầy yếu bám vào tay Ngô Thế Huân, lắp bắp hỏi: - Con không sao chứ? Nghe nói con bị bắt cóc!?

Ngô Thế Huân một thân cao lớn đỡ lấy bà, dùng giọng nhẹ nhàng trấn an:

- Không có gì nghiêm trọng, mẹ đừng lo.

Ngô phu nhân bỗng ngó nghiêng xung quanh một lượt, hai mắt đỏ tấy lại ngước nhìn Ngô Thế Huân, thở hổn hển:

- Em con... em trai con đâu?

Ngô Thế Huân bỗng khựng lại, đôi mày dài vẽ ra một nét phân vân, hồi lâu sau liền hướng Cục trưởng Trình nói:

- Cục trưởng, có thể cho mẹ tôi gặp hung thủ một lát được không?

Cục trưởng Trình thoáng chốc ngây người khó xử, theo quy định thì trước khi hoàn thành lấy lời khai, nghi phạm không được gặp mặt người thân. Nhưng mà ... đây lại là mẹ Ngô Thế Huân...

- Ờm ... - Cục trưởng Trình đưa tay lên miệng, khẽ hắng giọng - Vụ án này thuộc đội trọng án phụ trách, nay nạn nhân lại là đội trưởng, cho nên, ... giao cho đội phó toàn quyền quyết định.

Lộc Hàm khẽ giật mình, mà Ngô phu nhân lập tức quay sang nhìn anh, anh mắt khẩn cầu hiện rõ mồn một.

Nếu như Cục trưởng Trình đã mắt nhắm mắt mở cho qua, mình đương nhiên không cần quá nguyên tắc. Nghĩ đến đây bèn mỉm cười:

- Cô có thể gặp, với điều kiện phải có sự giám sát của một người trong đội trọng án - ngừng một chút, chăm chú nhìn bà ấy - Cháu đi theo giám sát, cô không để ý chứ?

Ngô phu nhân rất nhanh gật đầu đồng ý:

- Cảm ơn cháu, Lộc Hàm.

***

Trên đường đến gặp hung thủ cùng Ngô Thế Huân và mẹ cậu ấy, không hiểu sao bản thân bỗng thấy vô cùng hồi hộp.

Quả thực, thời gian hai ngày vừa rồi, phải đối diện với một người có gương mặt giống hệt Ngô Thế Huân, bản thân đã không ít lần hoảng loạn. Dù tự nhủ phải kìm nén nỗi sợ hãi trước hắn ta nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy ngộp thở.

Ở trước mặt hắn luôn cố gắng bày ra bộ dáng tự nhiên nhất, cố gắng đối xử với hắn như đối xử với Ngô Thế Huân, cả ngày chỉ nơm nớp lo sợ nếu hắn phát hiện ra mình có nửa điểm bất thường, hắn sẽ thẳng tay giết chết Ngô Thế Huân.

Cho nên, hiện tại, khi sắp gặp lại hắn lần nữa, sự căng thẳng giống như một loại phản xạ, đột nhiên dâng lên. Khiến bản thân không kìm được khẽ run rẩy.

Bỗng cảm nhận được bàn tay ấm áp của ai đó phủ lên tay mình, vội ngước mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như đáy biển của Ngô Thế Huân:

- Lộc Hàm, chính tay em đã bắt được hắn. Hắn đối với em càng phải nể sợ, em không việc gì phải lo lắng trước hắn.

Lộc Hàm kinh ngạc, không ngờ được Ngô Thế Huân lại có thể thấu hiểu suy nghĩ của anh như vậy.

Trên môi không nén nổi nụ cười, một Ngô Thế Huân như thế này, dù có hàng trăm người giống hệt cậu ấy đứng trước mắt, anh vẫn có thể nhận ra. Huống hồ chỉ là một người em song sinh.

Đi đến trước cửa phòng thăm phạm nhân, một cảnh sát yêu cầu ba người ký tên, sau đó mới được vào bên trong.

Căn phòng nhỏ hẹp, đèn điện lại sáng trưng, bốn bức tường cách âm, cảm giác có chút bí bách.

Người kia bị còng hai tay, ngồi phía sau một tấm kính, phong thái ung dung nhàn tản chẳng còn thấy đâu. Thay vào đó là gương mặt tràn ngập hận thù.

Nghe thấy tiếng động, hắn lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Ngô phu nhân, ánh mắt âm u lóe lên một tia sắc lạnh. Giọng nói âm trầm như vọng đến từ dưới lòng đất:

- Bà đến đây làm gì?

Ngô phu nhân run lẩy bẩy ngồi xuống, ánh mắt nửa đau lòng nửa yêu thương ngắm nhìn hắn rất lâu, gương mặt kiều diễm tái nhợt không chút khí sắc, trông giống hệt một bức hoạ in trên giấy.

- Con ... Thế Hào... mẹ đã luôn muốn gọi con là Thế Hào...

Người phía trước cười nhạt:

- Thế Hào? Bà điên rồi sao? Tên tôi là Hàn Dư.

Ngô phu nhân bờ môi run rẩy khẽ cắn lại, đầu gục xuống cánh tay, giọng nói nhỏ tới mức như không nghe rõ:

- Thế Hào, con oán hận mẹ, mẹ hiểu. Nhưng tại sao con đã quay về đây lại không đến tìm gia đình chúng ta? Tại sao làm ra chuyện giết người táng tận lương tâm như thế?

Hàn Dư đập bàn đến rầm một cái, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ:

- Gia đình các người đã bỏ rơi tôi ở Seoul, để tôi sống một cuộc đời khốn khổ, tôi có điên mới tìm đến các người. Tôi hận các người còn không hết! Tôi hận các người đến tận xương tủy!

Lộc Hàm nghe đến đây liền ngước nhìn Ngô Thế Huân bên cạnh, chỉ thấy hàng lông mày đẹp đẽ của cậu ấy hơi nhíu lại, sóng mắt chuyển động hỗn loạn không ngừng. Có lẽ chuyện này đối với Ngô Thế Huân cũng khó tiếp nhận.

Lần đầu tiên anh thấy một Ngô Thế Huân vô định, hoang mang như vậy. Không nhịn được khẽ nắm lấy tay cậu ấy. Giật mình nhận ra bàn tay người này đã lạnh ngắt từ bao giờ...

- Mẹ và ba chưa từng có ý định bỏ rơi con... - giọng Ngô phu nhân đột nhiên vang lên, run rẩy nhưng rành rọt - Con và Thế Huân đều là máu mủ của chúng ta, sao có thể bỏ con chứ?

Hàn Dư phía trước khuôn mặt méo mó đến đáng sợ, thanh âm thoát ra từ kẽ răng rin rít như gió thổi qua khe đá:

- Bà nghĩ chỉ cần nói vậy là xong sao? Trong khi Ngô Thế Huân sống cuộc đời sung sướng, tôi phải lang thang đầu đường xó chợ nhặt nhạnh từng hạt cơm thừa. Trong khi anh ta nổi danh, xuất hiện rầm rộ trên tivi, tôi chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt không ai biết đến! Cho nên, muốn nổi tiếng như anh ta, tôi chỉ còn cách giết người... khiêu chiến với đám cảnh sát các người ... tập hợp sức mạnh của những nguồn năng lượng siêu nhiên, biến bản thân trở thành thần thánh.

Hàn Dư càng nói càng kích động, hai mắt đã long lên, bộ dạng hệt như tín đồ cuồng giáo, toàn thân không nhịn được mà chồm về phía trước, gằn giọng:

- Sau khi trở thành thần thánh rồi, tôi sẽ giết Ngô Thế Huân, bà sẽ phải hối hận vì ngày đó đã lựa chọn anh ta mà không phải tôi.

Ngô phu nhân dường như đã khóc đến cạn nước mắt, đôi tay run run chạm nhẹ lên tấm kính như muốn chạm vào khuôn mặt Hàn Dư:

- Thế Hào ... mẹ quả thực chưa từng bỏ rơi con. Năm đó mẹ sinh non hai đứa, ba con không có ở nhà, Diệc Phàm còn quá nhỏ. Một mình mẹ bắt taxi đến bệnh viện - Ngô phu nhân giọng nghẹn ngào, nước mắt lại trào ra - Thế Huân ra đời trước, hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng con là thai thứ hai, thiếu oxy trầm trọng. Con ra đời mặt mũi tím ngắt, y tá vội bế con đến buồng thở oxy... sau đó ... sau đó ...

Đôi môi Ngô phu nhân cắn chặt đến bật máu, khàn giọng nói:

- Con không quay trở lại nữa... bọn họ nói ai đó đã bắt cóc con đi...

Ngô phu nhân nói đến đây cả cơ thể suy yếu đổ gục xuống, Ngô Thế Huân vội vã chạy tới đỡ bà.

- Bà nghĩ bà nói vậy sẽ giảm bớt tội lỗi của các người ư?

Hàn Dư ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, xoay đầu nhìn Ngô Thế Huân, giọng nói ngập tràn uất hận:

- Ngô Thế Huân, vì cớ gì chúng ta là anh em song sinh, anh lại được sống cuộc đời viên mãn, còn tôi như dưới địa ngục? Không phải vì anh nên tôi mới phải sống cuộc đời của một kẻ giết người sao?

Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn người kia, đường nét trên gương mặt không chút biến đổi, giọng nói lạnh tựa băng tuyết:

- Cậu mang tâm hồn của một kẻ giết người nên mới sống cuộc đời của một kẻ giết người. Đừng đổi lỗi cho bất kỳ ai, đó là quyết định của chính bản thân cậu.

Hàn Dư đột nhiên nín bặt, cả căn phòng thoáng chốc lặng phắc.

Hồi lâu sau hắn đột nhiên lên tiếng, thanh âm bình tĩnh lạ thường:

- Các người về đi, tôi không muốn nhìn mặt các người nữa.

Ngô phu nhân đã khóc đến mệt lả, cả người mềm nhũn gục trong vòng tay Ngô Thế Huân, cũng không có phản ứng gì. Lộc Hàm vội chạy đến dìu bà ấy đứng lên, cảm thấy trong tình huống hiện tại, vẫn là nên đưa bà về nghỉ đã.

Nhưng mà ... anh và Ngô Thế Huân vừa mới đỡ Ngô phu nhân ra đến cửa, Hàn Dư phía sau bỗng gọi giật giọng:

- Lộc Hàm, em ở lại đã, tôi có chuyện muốn nói với em.

Lộc Hàm giật thót, đưa tay chỉ vào mặt mình:

- Tôi ư?

Hàn Dư khẽ gật đầu, thần sắc chợt trở nên nhu hòa:

- Đúng vậy.

Lộc Hàm trợn mắt nhìn người kia, chỉ thấy thái độ hắn ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ, ánh mắt dịu dàng nhìn anh không rời.

Còn đang hoang mang không biết nên phản ứng như thế nào, Ngô Thế Huân đã nắm lấy tay anh, hướng Hàn Dư buông giọng lành lạnh:

- Muốn nói chuyện với đội phó đội trọng án, đợi vào phòng thẩm vấn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top