Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, chân cũng như bị đóng băng trên nền nhà, xấu hổ tới mức không dám bước sang phòng giám sát.

Trong lòng lệ đổ nhiều hơn mưa ngoài trời, chắc chắn đám người trong phòng kia đang bàn tán rầm rầm về chuyện tỏ tình vừa rồi, thật là không biết giấu mặt đi đâu.

Nhưng mà, Cục trưởng Trình ở trong đó, anh mà không vào báo cáo, chắc chắn sáng mai sẽ bị ông ấy tặng cho một bài diễn văn về sự vô phép tắc trong ngành cảnh sát. Ôi, đường nào cũng chết.

Đành hít một hơi sâu, lấy hết can đảm mở cánh cửa phía trước, bày ra vẻ mặt anh dũng, lẫm liệt như chiến tướng bước vào tử địa.

Quả nhiên... trong phòng lặng phắc như tờ, đám Biện Bạch Hiền ai nấy hai mắt đều cong cong, phồng mồm trợn má, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng giống như đang nhịn cười rất khổ sở.

Lộc Hàm làm như không thấy, đi thẳng về phía Cục trưởng Trình, nhắm mắt báo cáo:

- Thưa Cục trưởng, đây là biên bản lấy lời khai, chi tiết hơn, ngày mai tôi sẽ cử Biện Bạch Hiền thẩm vấn bổ sung đợt hai. Hiện tại, không còn gì vướng mắc. Báo cáo! Hết!

Cục trưởng Trình nhận lấy biên bản từ tay anh, không đọc ngay mà ngẩng lên:

- Tôi vẫn còn vướng mắc.

Lộc Hàm hơi ngạc nhiên, đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi lại:

- Vụ án còn gì vướng mắc sao?

- Không phải về vụ án - Cục trưởng Trình khoan thai lắc đầu, môi hơi mím lại mà mắt cũng bắt đầu cong lên y hệt đám người phía sau - Là về tình huống vừa rồi. Cậu chưa hồi đáp lời tỏ tình kia, nên tôi thấy vướng mắc, không biết câu trả lời của cậu là gì?

Lộc Hàm đứng thừ người ra, mà đám người kia đã không nhịn nổi liền bật cười. Thằng nhóc Biện Bạch Hiền vừa đi tới vỗ vai anh vừa gật gù nói:

- Em làm cảnh sát từng ấy năm, chưa bao giờ được chứng kiến chuyện nghi phạm tỏ tình với cảnh sát trong phòng thẩm vấn bao giờ. Quả không hổ danh hoa khôi sở cảnh sát! Ai da!

Lộc Hàm mặt mày tối sầm nhìn người phía trước, còn đang định đá cho cậu ta vài cái bên tai lại nghe được giọng Kim Chung Nhân run run như gió lùa qua tán cây:

- Lộc ca, em nghĩ đây là do Gen di truyền đấy. Xác suất anh em trong cùng một nhà yêu cùng một người là khá cao. Vì vậy, Hàn Dư và đội trưởng mới vừa gặp đã yêu anh...

Kim Chung Nhân còn chưa nói hết câu, đã nghe tiếng hắng giọng rất không vui của thằng nhóc Hoàng Tử Thao. Lúc này mới giật mình nhớ ra Ngô Diệc Phàm kia cũng là anh em một nhà với đội trưởng Ngô. Mồ hôi lạnh lập tức vã ra như tắm.

- Thôi được rồi - Cục trưởng Trình nhìn sắc mặt u ám như trời đông gặp mây đen của Lộc Hàm cũng không nỡ trêu chọc nữa, liền đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai anh - Lộc Hàm, hai ngày nay cậu vất vả chạy đi chạy lại, vụ án này cơ bản đã xong, hôm nay các cậu về nhà nghỉ ngơi, còn thủ tục gì để mai giải quyết.

Toàn đội trọng án vui như mở cở trong bụng, vội đứng nghiêm chỉnh, hô to:

- Rõ!

***

Đúng như Cục trưởng Trình nói, mấy ngày qua Lộc Hàm chạy đi chạy lại như con thoi, còn phải dùng hết nơ ron thần kinh nghĩ cách vừa bắt được hung thủ vừa bảo vệ Ngô Thế Huân và Hi Văn, trí não hoạt động căng thẳng liên tục trong một thời gian dài đã có dấu hiệu suy kiệt. Cho nên vừa bước ra khỏi phòng giám sát, chân đã khuỵu xuống muốn ngã.

Thật may, Ngô Thế Huân đi phía sau đã kịp chạy lại đỡ lấy anh, giọng lo lắng, hốt hoảng vô cùng:

- Lộc Hàm, em sao thế?

Lộc Hàm ở trong vòng tay vững chãi của cậu ấy liền cảm thấy dễ chịu hẳn. Nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội dựa dẫm một chút, liền giả bộ ôm đầu, mắt nhắm mắt mở nhìn người kia, than vãn rầm rĩ một hồi:

- Đau đầu, chóng mặt, đau bụng ... ờm ... đau xương ... đau chân ... đau vai ...

Còn muốn liệt kê thêm vài bộ phận nữa cho đủ cấu tạo cơ thể nhưng thấy Ngô Thế Huân phía trên không phản ứng gì, vội ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Chỉ thấy ánh mắt người kia đã dâng lên nét cười cưng chiều quen thuộc, khuôn mặt đẹp như ngọc cúi xuống gần sát, ở khoảng cách này còn ngửi được mùi hương nam tính thoang thoảng.

- Đau nhiều chỗ như thế ... - đôi môi vẽ ra ý cười mờ nhạt, khẽ lên giọng - Để tôi bế em ra khỏi sở, em thấy thế nào?

Lộc Hàm nghe đến đây vội đứng bật dậy, xua tay ầm ĩ, gắng gượng rặn ra hai tiếng ha ha:

- Ôi hình như khỏe lại rồi! Chúng ta về nhà thôi!

Người kia khóe mắt hơi cong lại, ý cười trên môi đậm thêm vài phần:

- Khả năng đóng kịch như thế này ... - dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu anh, giọng bất đắc dĩ -... Hàn Dư vẫn bị em lừa. Tôi quả có chút nghi ngờ thị lực của cậu ta.

Lộc Hàm nghe đến đây bỗng cảm thấy tức khí, đứng chắn trước mặt người kia, hậm hực chống tay bên sườn, gân cổ nói lý:

- Hai chuyện này khác nhau hoàn toàn! Đóng kịch ở trước mặt hắn tôi có thế diễn rất xuất sắc! Chỉ là ở trước mặt cậu ...

Ngô Thế Huân nheo mắt, khoanh tay lại, hạ thấp trọng tâm, cúi nhìn anh:

- Trước mặt tôi thì sao?

- Trước mặt cậu ... - không hiểu sao nhìn bộ dạng đẹp mắt của người kia tim bắt đầu đập thịch thịch như trống trận, ấp úng đáp - ... không diễn được ...

Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của người đối diện càng ghé sát gần, ánh mắt sáng như sao lại dịu dàng như hồ nước mùa thu ở ngay phía trước, giọng nói nửa cười nửa không:

- Tại sao không diễn được?

Lộc Hàm càng luống cuống, trong lòng gào thét không thôi. Vì tôi cứ đứng gần cậu là tim đập, chân run, mặt đỏ bừng bừng đến mức đầu óc trống rỗng có được không hả??!

Xấu hổ tới mức không muốn nhìn mặt  người kia nữa, liền quay phắt người, nhảy hai bước một ra bên ngoài.

Ngô Thế Huân khẽ lắc đầu, sải những bước dài đuổi theo phía sau cái người đang chạy tán loạn kia. Thoáng chốc đã biết mất sau lối rẽ.

- Biện ca, chúng ta không lên tiếng đâu có nghĩa là chúng ta chết rồi ‐ Kim Chung Nhân nhìn đến khi hai vị đội trưởng, đội phó kia đi khuất mới lên tiếng, giọng thất thểu - Tại sao bọn họ lại đóng phim tình cảm ngay trước mặt chúng ta thế?

Biện Bạch Hiền tặc lưỡi:

- Cậu còn ngạc nhiên cái gì? Không phải chúng ta xem quen rồi sao?

- Chậc! Chậc! -  Ngô Diệc Phàm xoa cằm gật gù không ngớt, giọng xuýt xoa như vừa giác ngộ chân lý cách mạng  - Không ngờ thằng em lạnh lùng, cao ngạo của tôi lại có mặt này. Đúng là hôm nay được mở mang đầu óc.

Lại nghe Hoàng Tử Thao thốt lên:

- Nhắc đến đầu óc, em vừa nghĩ ra một kiểu đầu mới cho nam.

Chỉ nghe Ngô Diệc Phàm ré lên một tiến thảm thiết... sau đó ...

Không có sau đó...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top