Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm cho đến khi đến Sở cảnh sát mắt vẫn chưa hết đỏ, khiến Biện Bạch Hiền lượn qua lượn lại vài vòng cuối cùng không chịu nổi bèn trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lộc Hàm, muốn hỏi anh ấy có phải dạo này đội trưởng Ngô ăn màn thầu nhiều quá đâm ra nghiện, đêm qua bắt Lộc Hàm chạy bộ mấy cây số đi mua không, mà sao anh ấy lại khóc tới sưng húp mắt thế kia. Còn đâu là đôi mắt nai long lanh trong vắt nữa, thật xót xa.

Nhưng vừa định mở miệng muốn hỏi, Lộc Hàm đã tóm lấy cánh tay cậu, môi lại rung rung không ngừng:

- Bạch Bạch, cậu đã từng nghe đến kỹ thuật trồng hoa trong nhà kính chưa?

Biện Bạch Hiền ngẩn người, hồi lâu sau mới gật đầu:

- Đương nhiên rồi, người ta thường trồng hoa trong nhà kính để đảm bảo hoa nở quanh năm, nhưng mà phải đầu tư thời gian và công sức rất nhiều. Anh phải đảm bảo các yếu tố nhiệt độ, ánh sáng, dinh dưỡng , hệ thống tưới nước phù hợp cho hoa. Còn phải chăm sóc rất tỉ mỉ. Ai da, nói chung rất phức tạp.

Dứt lời lại thấy Lộc Hàm ca ngồi thừ ra, mắt bắt đầu chớp chớp liên tục, có dấu hiệu muốn sưng húp thêm vài cm nữa.

Biện Bạch Hiện giật thót, hoảng sợ lùi ra phía sau, không biết vừa rồi mình nói sai cái gì mà khiến anh ấy muốn khóc đến vậy. Hồi lâu sau lại tiến đến gần người kia, thấp giọng hỏi:

- Lộc Hàm ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh làm em lo quá!

Lộc Hàm chậm chạp ngẩng đầu nhìn người kia, đem chuyện buổi sáng kể cho cậu ấy, quá trình kể lể rất dài dòng, kể được hai câu thì dừng lại khóc ba lần, Biện Bạch Hiền kiên nhẫn ngồi nghe đến nửa tiếng liền đưa tay lên che miệng.

Mới đầu còn tưởng thằng nhóc họ Biện chán ngấy đến muốn ngáp ngủ, sau đó lại thấy cậu ta bật khóc huhu:

- Ôi, em xúc động quá, hạnh phúc quá!

Lộc Hàm ngớ người nhìn cậu ta:

- Cậu hạnh phúc cái gì? Cũng không phải là cầu hôn cậu.

- Ừ nhỉ - Biện Bạch Hiền chợt ngây người, lau vội nước mắt - Nhưng mà, Lộc Hàm ca, đội trưởng Ngô quả thực yêu anh hết mực. Có nằm mơ em cũng không tưởng tượng nổi người lạnh lùng, cao ngạo như cậu ấy có thể làm những chuyện lãng mạn như vậy. Hơn nữa cậu ấy là đội trưởng đội trọng án, cũng là cánh tay phải của Cục trưởng Trình, chức Cục trưởng tương lai không chừng cũng giao cho cậu ấy. Cho nên đội trưởng lúc nào cũng bề bộn với công việc, thời gian ăn ngủ còn không đủ, mà vẫn dành thời gian chăm sóc, vun trồng hoa Tử Dương như vậy. Thực cảm động thấu trời xanh. Em chỉ thắc mắc, tại sao cậu ấy không cầu hôn anh ngay lúc đó?

Lộc Hàm đưa tay chống cằm, thở dài não nề:

- Bởi vì Ngô Thế Huân rất hiểu anh, cậu ấy biết anh chưa sẵn sàng.

Biện Bạch Hiền trố mắt:

- Anh chưa sẵn sàng chuyện gì?

- Thực ra ... - Lộc Hàm chần chừ một lát, hồi lâu sau mới thở hắt ra - Anh luôn cảm thấy mình không xứng đáng với cậu ấy, còn có, chuyện Hi Văn năm đó vẫn ám ảnh không dứt, cứ luôn nghĩ chỉ cần kết hôn sẽ có chuyện không tốt xảy ra...

- Lộc ca - Biện Bạch ngắt lời anh, nhíu chặt đôi lông mày - Em khẳng định trên đời này không ai xứng đáng với đội trưởng hơn anh, anh giỏi giang, thông minh, vừa rồi còn cứu được cậu ấy. Suy nghĩ không xứng với người mình yêu thực ra ai cũng có, bởi vì anh quá yêu cậu ấy nên mới nảy sinh cảm giác đó. Còn về việc tổn thương một năm trước, không phải hiểu lầm đã được xóa bỏ rồi sao? Chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều thôi.

Lộc Hàm ngỡ ngàng nhìn Biện Bạch Hiền, thấy vẻ mặt như giáo sư tâm lý học của cậu ấy thì có hơi bất ngờ. Thằng nhóc này không đi làm thuyết khách thì thật lãng phí tài nguyên nước nhà.

- Anh hiểu chưa?!

Người phía trước không thấy anh nói gì lập tức quát lên khiến Lộc Hàm giật bắn mình:

- Được rồi, được rồi - Lộc Hàm đành xuống nước, xua tay nói - Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ, cậu mau đi làm việc đi.

Biện Bạch Hiền nheo mắt nhìn anh nghi ngờ, hồi lâu sâu mới chịu buông tha, nhấc chiếc máy tính xách tay lên:

- Em đi lấy lời khai bổ sung của Hàn Dư, nếu thuận lời, trong hôm nay có thể kết thúc vụ án rồi.

Lộc Hàm gật đầu, không quên nhắc nhở cậu ấy:

- Cẩn thận đấy!

Biện Bạch Hiền nghiêng đầu cười ha ha:

- Anh mới phải cẩn thận! Nghe nói tuần tới anh và đội trưởng Ngô được mời đến chương trình "Những vụ án bí ẩn" phỏng vấn trực tiếp, sắp thành người nổi tiếng rồi, nhớ chú ý lời ăn tiếng nói!

Lộc Hàm lườm thằng nhóc kia một trận, cũng nhớ ra vừa rồi Cục trưởng Trình có gọi điện thông báo, ông ấy đã thay anh và Ngô Thế Huân nhận lời mời tham gia một chương trình truyền hình đang thu hút dạo gần đấy. Sau khi vụ án thôi miên giết người liên hoàn được báo chí đăng tin, đội trọng án Bắc Kinh bỗng nhiên nổi như cồn, lời mời quay hình, phỏng vấn được gửi tới tấp.

Lộc Hàm biết tính khí thích khoe mẽ của Cục trưởng, nên đã lải nhải bên tai, dặn dò ông ấy tuyệt đối không được nhận bất kỳ lời mời nào. Nhưng cuối cùng, chương trình "Những vụ án bí ẩn" lại gọi đến, Cục trưởng Trình không nỡ từ chối một cơ hội phô trương cho cả đất nước thấy Sở cảnh sát Bắc Kinh tuyệt vời thế nào, cho nên rất nhanh nhận lời. Sau khi ký hợp đồng quay hình xong xuôi mới báo cho anh và Ngô Thế Huân. Có muốn phản đối cũng không được.

Anh thì không vấn đề gì, chỉ lo Ngô Thế Huân cảm thấy không thoải mái, dù sao vụ án lần này cũng liên quan đến gia đình cậu ấy, nhưng Cục trưởng Trình khẳng định, trong hợp đồng bên chương trình đó đã cam kết chỉ hỏi về kinh nghiệm điều tra phá án, tuyệt đối không nhắc đến thân thế tội phạm. Cho nên cũng cảm thấy an tâm đôi chút.

***

Một tuần trôi qua trong yên bình, không có vụ trọng án nào được chuyển lên. Về vụ án giết người liên hoàn của Hàn Dư, mọi công tác thu thập lời khai, chứng cứ đã hoàn tất. Thủ tục chuyển vụ án cho bên kiểm sát thụ lý cũng xong xuôi, hiện tại chỉ còn chờ đến phiên toàn kết án cuối cùng. Còn về Hi Văn, bởi vì Cục trưởng Trình nghe nói cô ấy từng là ân nhân cứu mạng của Ngô Thế Huân, nên cũng chỉ ra án treo, mắt nhắm mắt mở để cô ấy về nhà.

Một tuần vừa rồi tần suất gặp Ngô Diệc Phàm khá thường xuyên, căn bản anh ta là luật sư chính nên phải năng đi lại thu thập thông tin có lợi cho Hàn Dư, quả thật rất tận lực, dù sao cũng là anh em trai, Ngô Diệc Phàm cố tới mức này đúng là không còn gì phải hổ thẹn. Chỉ có Hàn Dư là vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, Ngô Thế Huân và mẹ cậu ấy muốn đến gặp, nhưng hắn ta kiên quyết từ chối. Ngô phu nhân ngày nào cũng đến nơi tạm giam rồi lại buồn bã ra về. Qua một tuần bà ấy đã suy sụp tới mức già đi trông thấy. Chỉ sợ đến phiên tòa cuối cùng, nghe tuyên án tử hình, bà ấy sẽ không chịu nổi.

Người con trai thất lạc bao nhiêu năm trời cuối cùng lại đứng trước mặt bà ấy bằng cách này, số phận quả là tàn nhẫn.

...

Buổi ghi hình bắt đầu lúc 7 giờ tối nhưng 6 giờ anh và Ngô Thế Huân đã phải đến thông qua kịch bản chương trình. Lần đầu tiên mặc cảnh phục đến những nơi như thế này, có chút không quen.

Sau khi dặn dò anh và Ngô Thế Huân cứ tự nhiên trả lời các câu hỏi theo suy nghĩ của mình, tổ chế tác lập tức đẩy hai người vào trường quay.

Lộc Hàm ngồi trên chiếc ghế xoay phía sau một chiếc bàn lớn, khắp xung quanh là ánh đèn sáng trưng chiếu tới làm lóa tầm nhìn, phía trước mọi người bận rộn chạy tới chạy lui, âm thanh huyên náo bị những bức tường dội lại.

Bỗng chốc toát mồ hôi, hai bàn tay cũng ướt nhẹp.

- Lộc Hàm, đừng căng thẳng quá, cứ coi như đây chỉ là một buổi họp báo bình thường. Không phải em đã trả lời họp báo rất nhiều lần rồi sao?

Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh khẽ vỗ vai anh, giọng nói dịu dàng khiến bản thân bình tâm đôi chút.

Đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ người này vô cùng, hơn hai năm trước, cậu ấy xuất hiện trên kênh truyền hình lớn nhất Hoa Kỳ, phong thái vô cùng bình thản, điềm tĩnh. Trả lời phỏng vấn ngắn gọn, trọng điểm, không có lấy một từ dư thừa. Bản lĩnh của cậu ấy, mình phải học dần mới được.

Lúc này nữ MC cũng đã cầm theo một chiếc máy tính bảng, ngồi xuống phía đối diện hai người. Mái tóc đen óng buông xuống hai vai, dáng người mảnh mai trông vô cùng duyên dáng. Đặc biệt vừa nhìn thấy anh và Ngô Thế Huân, ánh mắt cô ấy đã sáng rực, vui tới mức cười không khép nổi miệng, nói rằng cô ấy rất thích theo dõi điều tra, phá án, vì vậy đương nhiên biết đến hai người từ rất lâu rồi.

Ngồi giao lưu một chút cũng đã đến giờ ghi hình. Đây là chương trình phát sóng trực tiếp nên mọi khâu phải thực sự cẩn thận. Tránh để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Nhạc hiệu vừa kết thúc, nữ MC đã lập tức nhìn thẳng vào máy quay, giọng nói rất mạch lạc, lanh lảnh như tiếng chuông đồng:

- Chào mừng đến với chương trình "Những vụ án bí ẩn" số 305. Tôi là Tư Hiên, MC dẫn dắt của chương trình. Trong số ngày hôm nay, chúng tôi rất vinh dự được mời đến trường quay hai vị cảnh sát đặc biệt nổi tiếng của đội trọng án hình sự Bắc Kinh.

Vừa nói cô ấy vừa nở một nụ cười rạng rỡ quay về phía Lộc Hàm. Giọng tự hào không giấu nổi:

- Xin mời hai vị tự giới thiệu về bản thân mình.

Ngô Thế Huân khí chất cao ngạo, thong thả nhìn thẳng vào máy quay, chậm rãi nói:

- Tôi là Ngô Thế Huân, đội trưởng đội trọng án hình sự thuộc Sở cảnh sát Bắc Kinh.

Cậu ấy vừa dứt lời, toàn bộ nhân viên nữ trong trường quay không nhịn được mà khe khẽ trầm trồ, ánh mắt bọn họ giống như có mặt trời chiếu đến, sáng lấp lánh không thôi.

Lộc Hàm khẽ hắng giọng, ngồi thẳng người, mạch lạc nói ra một câu:

- Xin chào, tôi là Lộc Hàm, phó đội trưởng đội trọng án hình sự thuộc Sở cảnh sát Bắc Kinh.

Đám nhân viên nữ lập tức rời mục tiêu sang anh, nói cái gì đó "khả ái"  "đáng yêu". Lộc Hàm thoáng chốc sa sầm mặt mày. Bên tai lại nghe nữ MC nói:

- Vào khoảng thời gian hai năm trước, tôi đã từng xem buổi phát sóng trực tiếp của cảnh sát Ngô trên kênh MCC của Hoa Kỳ. Bản thân tôi đã rất ngưỡng mộ. Hôm nay mời được anh tới quả là vinh hạnh.

Ngô Thế Huân chỉ khẽ gật đầu coi như cảm ơn. Nữ MC lại tiếp tục

- Chúng tôi chưa hiểu lắm về công việc của đội trọng án. Tôi xin hỏi, giữa đội trọng án và đội án hình sự thông thường có gì khác nhau?

Trên màn hình nhắc chữ xuất hiện hai chữ Lộc Hàm, cho nên câu hỏi này là dành cho anh. Lộc Hàm cầm lên micro, từ tốn giải thích:

- Như mọi người đã biết, trong toàn thành phố Bắc Kinh có rất nhiều đội cảnh sát được phân bố hoạt động theo từng khu vực. Mỗi đội cảnh sát đều có một đội án hình sự riêng, cụ thể là đội án hình sự số 1, số 2, số 3,... Những đội án hình sự này sẽ phụ trách điều tra vụ án thuộc phạm vi khu vực họ quản lý. Trong trường hợp những vụ án đó có tính chất nghiêm trọng, đội án hình sự khu vực phải chuyển hồ sơ lên đội trọng án.

- A, tôi hiểu rồi - nữ MC reo lên - Nghĩa là Đội trọng án sẽ chỉ tiếp nhận các vụ án có tính chất nghiêm trọng, vượt quá khả năng của các đội án hình sự khu vực. - dừng một chút, lại hỏi - Vậy như thế nào là vụ án có tính chất nghiêm trọng? Có phải chỉ là những vụ giết người không?

Lộc Hàm mỉm cười, khẽ lắc đầu:

- Vụ án có tính chất nghiêm trọng là những vụ án ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội, hay những vụ án có quy mô lớn, không nhất thiết phải là án giết người. Ngoài ra, những vụ án không nghiêm trọng, nhưng thuộc khu vực quản lý của chúng tôi, đội trọng án vẫn sẽ phụ trách giải quyết.

Nữ MC ồ lên một tiếng, càng nghe càng cảm thấy sáng tỏ, trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Nhìn lướt qua màn hình máy tính bảng trên tay trong một giây, lại ngẩng lên, ngạc nhiên nói:

- Tính đến thời điểm hiện tại, số lượt xem trực tiếp đã vượt quá con số kỷ lục của chương trình. Tôi đang rất bất ngờ, có lẽ khán giả cũng không cưỡng lại được vẻ đẹp trai của hai vị cảnh sát ngồi trước mặt tôi đây, đúng không ạ?

Nhân viên hậu trường phía dưới đồng loạt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

- Vậy tôi xin tiếp tục đặt câu hỏi, - nữ MC hướng về phía Ngô Thế Huân, cười nói - Khi điều tra một vụ án mạng, anh quan tâm đến yếu tố nào nhất về hung thủ?

Ngô Thế Huân đặt cốc nước xuống bàn, ánh sáng từ chùm đèn trên trần nhà nhảy múa trên đầu ngón tay, đẹp như một bức họa. Cất giọng nói:

- Yếu tố tôi lưu tâm nhất là động cơ phạm tội. Trong rất nhiều vụ án, chỉ cần tìm ra động cơ phạm tội có thể dẫn chúng ta đi rất xa trong quá trình xác định chân dung, truy tìm dấu vết cũng như thu thập chứng cứ. Ngoài ra, hiểu được động cơ, sẽ phân tích được thế giới nội tâm của hung thủ, từ đó sẽ có được cái nhìn tổng quan về từng hành động của hắn, làm tiền đề ngăn chặn những tội ác diễn ra sau này.

Nữ MC mải mê nghe tới nỗi miệng hé ra không ngậm lại được. Hồi lâu sau mới tỉnh lại, hối hả cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng trên tay:

- Chương trình đã nhận được rất nhiều câu hỏi của khán giả gửi về. Chúng tôi xin phép phát lên màn hình lớn phía sau. Hai vị có thể chọn lọc để trả lời.

Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện hàng loạt câu hỏi chạy liên tục, Lộc Hàm nhìn còn không kịp, huống chi là đọc. Bỗng cảm thấy hoa mắt.

Nữ MC cũng có vẻ rất hoang mang trước đám bình luận chạy như tên lửa, bèn ra hiệu tua chậm lại, sau đó cũng tự chọn ra câu hỏi:

- Tôi đã nhìn thấy một câu hỏi rất hay. Khán giả này có hỏi: Liệu tại hiện trường một vụ đấu súng, hai người có thể phân biệt được tiếng súng của đồng đội và kẻ địch không?

Lộc Hàm chợt nhớ đến vụ án vây bắt băng đảng trộm cắp nọ, liền trả lời:

- Vấn đề này còn tùy thuộc vào điều kiện hiện trường. Tuy nhiên, mỗi loại súng có tiếng nổ và tốc độ đạn bắn khác nhau, cũng tương tự, mỗi người có một thói quen nhả đạn riêng biệt. Có thể là một phát một, hai phát một. Cho nên, nếu là cảnh sát có kinh nghiệm lâu năm, hoàn toàn cơ thể phân biệt được tiếng súng của đồng đội.

Nữ MC hai mắt sáng bừng bừng như sao, lập tức hỏi:

- Vậy hai vị có thể nghe ra được tiếng súng của nhau chứ?

Lộc Hàm không nghĩ ngợi nhiều, buột miệng đáp:

- Đương nhiên rồi.

Nữ MC phía trước không hiểu sao bỗng liếc liếc về phía Ngô Thế Huân, tủm tỉm cười.

Lộc Hàm cũng liếc nhìn người kia, không hiểu sao nhìn nụ cười bí hiểm của cô ấy mồ hôi lạnh bắt đầu chảy đầy sau lưng.

- Tôi xin đọc các câu hỏi tiếp theo, lần này là một bạn có tên KimChen, câu hỏi là: Tôi nghe nói trước đây trong một vụ triệt phá đường dây buôn bán ma túy, đội trưởng Ngô Thế Huân có từng dùng thân mình che chắn cho cảnh sát Lộc Hàm một nhát dao. Điều đó có đúng không? Và vì sao anh lại làm thế

Nữ MC đọc xong liền hớn hở nhìn Ngô Thế Huân chờ đợi.

Mà Lộc Hàm cũng hơi tái mặt, cái tên KimChen kia vừa nhìn qua là biết Kim Chung Đại. Không ngờ cậu ta rảnh rỗi tới mức còn bày trò trêu chọc anh trên sóng truyền hình.

Thằng nhóc này chắc chắn phải bị trói vài lần trên cột thu lôi mới biết sợ.

Bên cạnh giọng Ngô Thế Huân vẫn vô cùng điềm tĩnh:

- Thông tin này rất chính xác. Còn vì sao tôi lại làm thế, tôi nghĩ câu trả lời rất đơn giản. Cảnh sát Lộc là cấp dưới, cũng là đồng đội của tôi. Tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho đồng đội của mình.

Lộc Hàm bên cạnh âm thầm bội phục sự bình tĩnh của người này. Không nén nổi một nụ cười đắc ý.

Nữ MC vẫn không bỏ cuộc, lập tức đặt ra một câu hỏi chẳng liên quan:

- Nếu được dùng ba từ để hình dung về đối phương, hai vị sẽ dùng những từ nào?

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn cô gái đang cười tươi như hoa kia.

Đây vốn dĩ đâu phải là chương trình hẹn hò ghép đôi gì cho cam? Sao lại hỏi một câu kì quái như vậy.

Lộc Hàm mồ hôi đã lấm tấm đầy mặt, ngập ngừng đáp:

- Nghiêm khắc, quyết đoán, bình tĩnh.

Ngô Thế Huân bên cạnh cũng ung dung trả lời:

- Thông minh, can đảm, kỷ luật.

Nữ MC bày ra bộ dáng thất vọng, còn đang muốn hỏi thêm thì nhân viên hậu trường đột nhiên hớt hải chạy vào, cầm trên tay chiếc điện thoại của Ngô Thế Huân, đưa cho cậu ấy, giọng nói hổn hển, gấp gáp:

- Vị cảnh sát này, mẹ anh gọi có chuyện gấp.

Ánh mắt Ngô Thế Huân lóe lên một tia sáng như ánh chớp giữa đêm. Nhận lấy điện thoại từ tay người kia, đặt lên tai.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói hốt hoảng của Ngô phu nhân, nhưng Lộc Hàm lại không nghe rõ. Chỉ thấy sắc mặt Ngô Thế Huân trở nên nghiêm trọng bất thường.

Hồi lâu sau đầu dây bên kia ngắt máy, Ngô Thế Huân cũng tức khắc quay qua nhìn anh, vẻ bình tĩnh cố hữu trên gương mặt đã không giữ được nữa. Giọng cậu ấy trầm xuống:

- Hi Văn và Thế Hào biến mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top