Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tuấn Miên? Kim Tuấn Miên đội trưởng đội án hình sự đúng không?

Lộc Hàm vừa nghe tên trong đầu đã hiện ra khuôn mặt đẹp trai, đầy học thức của người nọ. Tự hỏi không biết Tuấn Miên có liên quan gì ở đây. Lộc Hàm nhớ mang máng thời điểm anh mới tới đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội trọng án đã từng cùng đội trưởng đội án hình sự số 2 lập thành đội chuyên án phá một vụ buôn lậu. Tác phong làm việc của Tuấn Miên rất chuyên nghiệp, nhưng cái làm anh nhớ nhất lại là khiếu hài hước của cậu ấy.

Lúc đó, sau khi phá xong án, Cục trưởng Trình trong một phút cao hứng đã đề nghị giao lưu văn nghệ giữa hai đội án hình sự. Yêu cầu mỗi đội phải chuẩn bị 5 tiết mục để biểu diễn ở hội trường Sở cảnh sát Bắc Kinh. Tiết mục nào nhận được nhiều bình chọn nhất sẽ giành chiến thắng, đương nhiên kèm theo một số tiền rất lớn. Còn nhớ năm ấy Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền chưa xác lập mối quan hệ yêu đương, tuy nhiên cậu ấy lại rất nghe lời Biện Bạch Hiền, sau khi bị Biện Bạch Hiền đi theo cả ngày làm công tác tư tưởng cũng đồng ý đăng kí tiết mục giả gái, còn hát bài gì mà "Cô gái lực lưỡng nhất thế gian" do Biện Bạch Hiền đích thân sáng tác. Thằng nhóc Bạch Hiền lúc đó còn hùng hổ nói với anh một câu như thế này: "Nếu chúng ta không giành được giải nhất thì chí ít cũng phải có một tiết mục để đời, khủng bố tinh thần họ, khiến đội án hình sự số II không thể nào quên chúng ta". Nhưng đời không như mơ, quả thật tiết mục "Cô gái lực lưỡng nhất thế gian" làm khán giả kinh hoàng tới muốn bỏ về nhưng tiết mục "Kể chuyện cười" của Kim Tuấn Miên mới khiến người ta bị khủng bố tinh thần, không biết nên cười hay nên khóc. Suốt nửa tiếng đồng hồ cậu ấy chỉ ngồi kể chuyện cười, nhưng chuyện nào cũng khiến người ta muốn khóc, đại loại như: "Có một con chim sâu và một con chim cánh cụt tình cờ gặp nhau. Chim sâu hỏi: Tại sao chúng ta đều có cánh mà tớ bay được còn cậu lại không bay được?. Chim cánh cụt liền trả lời "Bởi vì trong tên tớ có thêm chữ "cánh cụt". Cậu ấy vừa kết thúc câu chuyện, cả hội trường hàng trăm con người liền im phăng phắc, giống như không biết nên cười ở đoạn nào. Rất lâu sau mới nghe thấy một tràng cười ở hàng ghế cuối cất lên, còn không ngờ đó là Trương Nghệ Hưng, cậu ta vừa cười vừa vô tay bôm bốp, nói cái gì mà cả đời chưa từng được nghe câu chuyện nào hài hước như vậy. Sau đêm hôm ấy Kim Tuấn Miên và Trương Nghệ Hưng kết thân, thỉnh thoảng cậu ấy còn mời Nghệ Hưng qua nhà nghe truyện cười. Hiện tại nhớ lại mới biết thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.

- Chính là anh Tuấn Miên đội trưởng đội án hình sự - Biện Bạch Hiền đợi Lộc Hàm hồi tưởng xong liền nói - Anh ấy vừa được điều sang giao lưu công tác bên đội trọng án của chúng ta. Cho nên trước mắt án hình sự sẽ do anh ấy phụ trách.

Mải nói chuyện cũng không ngờ đã đến trước khu nhà dành cho cảnh sát tỉnh Khánh Sơn Bắc. Khu nhà này vừa được khánh thành tháng trước nên còn rất mới. Khu nhà xây dựng tách biệt với nhà dân trong tỉnh, toàn bộ có 5 dãy nhà, mỗi dãy có năm tầng, mỗi tầng có 6 phòng rộng rãi. Phía sau là nhà ăn, khu vực dành cho các loại hình thể thao và một công viên nhỏ. Tóm lại, đây được xem như nơi ở khang trang nhất cho cảnh sát ở tỉnh lẻ nghèo nàn này.

Lộc Hàm sau khi mở cổng vào liền chỉ cho sáu người kia dãy nhà anh đang ở, nói họ muốn ở phòng nào thì tùy tiện chọn, ngoại trừ 6 phòng ở tầng 4; 2 phòng ở tầng 3 và 3 phòng ở tầng 1 thì những phòng còn lại đều chưa có ai dọn đến. Sau khi dặn dò bọn họ xong còn cố ý đi chậm lại, chỉ sợ nếu như anh trở về phòng ngay lúc này, Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ biết phòng anh đang ở, như vậy cậu ta nhất định muốn ở phòng bên cạnh. Cho nên hiện tại vẫn nên để Ngô Thế Huân chọn trước, sau đó mới nói cho mấy người kia mình đang ở phòng nào... Nhưng mà, tính toán của Lộc Hàm hình như lại không có tác dụng, bởi vì bên tai đột nhiên nghe được thanh âm mang theo ý cười rất quen thuộc của người kia:

- Tôi chọn phòng 103.

- Cái gì? - Lộc Hàm kinh hoàng tròn mắt nhìn Ngô Thế Huân, bởi vì số phòng cậu ta vừa đọc ra chính là phòng ngay sát anh. Này không phải cậu ta đã cho người điều tra trước rồi đấy chứ, tại sao mới đến được vài phút cậu ta đã biết chính xác anh ở phòng nào như vậy.

Biện Bạch Hiền liếc qua sắc mặt tái mét của Lộc Hàm cũng phần nào hiểu ra nguyên nhân, gắng sức nén tràng cười đang chực trào ra, hắng giọng hỏi:

- Đội trưởng, cậu như thế nào lại biết số phòng của Lộc Hàm ca, có thể nói cho bọn tôi được không?

Ngô Thế Huân khẽ đưa mắt nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của người kia, mím chặt môi giống như đang cố nhịn cười. Hồi lâu sau mới thong thả nói:

- Khu nhà này mới được khánh thành tháng trước, nghĩa là mọi cảnh sát chuyển tới đây vào giữa đợt nắng nóng. Lộc Hàm rất sợ nóng, còn có chút lười vận động nên chắc chắn sẽ ở tầng một.

Biện Bạch Hiền nghe đến đây liền "ồ" một tiếng, sau đó lại băn khoăn hỏi tiếp:

- Nhưng mà ở tầng một có ba phòng đã có người ở, tại sao cậu biết chính xác Lộc ca ở phòng nào?

- Cái đó không khó - Ngô Thế Huân lại cười, chậm rãi đáp - Nếu anh để ý sẽ thấy phần mũi giày da bên chân phải của Lộc Hàm bị xây xát rất nhiều giống như thường xuyên bị va đập vào đâu đó, mũi giày bên chân trái lại không hề hấn gì, rất có thể khi bước đi bị vấp vào đâu đó, khả năng cao là bậu cửa. Nơi bị vấp này phải là nơi Lộc Hàm thường xuyên qua lại mới để lại nhiều vết trầy xước như vậy, chỉ có thể là Đồn cảnh sát hoặc phòng riêng. Vừa rồi chúng ta đều thấy đồn cảnh sát không có bậu cửa. Vậy thì chắc chắn ở phòng riêng. Trong ba phòng đã có người ở tại tầng 1, thì chỉ có 1 phòng có bậu cửa là phòng 102 , hai phòng còn lại không có bậu cửa. Trước kia ở nhà tôi không có bậu cửa, rất có thể hiện tại Lộc Hàm chưa quen nên thường xuyên bị vấp phải. Hơn nữa Lộc Hàm luôn có thói quen bước chân phải trước, nên đương nhiên nếu bị vấp vào bậu cửa chắc chắn giày bên phải sẽ bị trầy xước như anh thấy.

- Đội trưởng Ngô!! - Kim Chung Nhân cùng Hoàng Tử Thao đồng loạt kêu lên - Làm việc với cậu lâu như vậy tôi vẫn không khỏi bất ngờ với những suy luận của cậu. Quả là rất xuất sắc!!

Xuất sắc con khỉ! Lộc Hàm căm phẫn nhìn đám người đang ra sức tung hô Ngô Thế Huân phía trước, trong lòng âm thầm chửi rủa hàng trăm lần. Các cậu ngưỡng mộ đội trưởng Ngô của mình như vậy sao không giữ cậu ta lại Bắc Kinh mà ngày ngày xoa chân, bóp tay, hầu hạ cậu ta đi. Đang nhiên lại kéo nhau đến đây khoe mẽ, thật khiến người ta tức muốn ói máu.

Ngô Thế Huân, cậu được lắm! Đợi phá xong vụ bới rác kia tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi đây, đến một tỉnh lẻ khác sinh sống. Cậu mà đi theo tôi nữa, tôi sẽ kiên quyết tìm một ngôi chùa nào đó trên núi đi tu, nếu cậu còn dám nói mấy chuyện yêu đương ân ái sến súa với tôi, sư cụ trên đó nhất định sẽ dùng gậy đánh gãy chân cậu!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top