Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng có một câu nói thế này; tình yêu thực ra cần nhất là sự dũng cảm, dũng cảm đến với nhau, dũng cảm ở bên nhau dài lâu. 

Lộc Hàm ngày trước cũng không nghĩ nhiều đến thế, cho rằng nếu như anh và Ngô Thế Huân đã có thể tin tưởng lựa chọn ở bên đối phương, thì những chuyện giống như kiên trì cùng nhau già đi sẽ không quá khó khăn. Nhưng không ngờ rằng cái gọi là "họ sẽ sống bên nhau mãi mãi về sau" trong mấy câu chuyện cổ tích lừa trẻ con ấy thực ra không trải đầy hạnh phúc như anh từng nghĩ, nó là một chặng đường dài mà hai người lựa chọn bên nhau phải cùng cố gắng, cùng nhau chịu đựng. Đến một ngày mưa bão , giông tố nào đó họ thực sự không thể chịu đựng được, một trong hai người sẽ phải rời đi, rời đi không báo trước.

Giống như Lộc Hàm hiện tại đang cúi đầu, cặm cụi viết một dòng chữ trên tờ giấy nhắn:

"Ngô Thế Huân, tôi nghĩ chúng ta không nên ở bên nhau nữa, xin lỗi vì đã không nói trước với cậu. Đừng tìm tôi".

Hay vào một ngày mùa hè trời nóng như đổ lửa của một năm sau đó, Lộc Hàm ngồi trong đồn cảnh sát ở một thị trấn tỉnh lẻ, vừa làm việc vừa dùng tay quạt phạch phạch, tâm trí không hiểu sao bất giác nghĩ tới Ngô Thế Huân, cảm thấy cậu ta quả là một người rất biết nghe lời, đọc lời nhắn kia của anh cậu ta cũng không bỏ công đi tìm anh thật. Có lẽ nhiều năm sau, rồi lại nhiều năm sau nữa cũng sẽ an ổn ở bên cô gái kia mà không bận tâm đến anh.

Lộc Hàm nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy sau này anh và Ngô Thế Huân gặp nhau trong tình cảnh này cũng rất tốt, chính là như những người bạn cũ lâu năm, lúc đó ai cũng có vợ con, cháu chắt đề huề . Anh sẽ không ngại ngần đến bắt tay cậu ta, cười ha nói: 

"Ôi chao! Đội trưởng Ngô, đã nhiều năm không gặp cậu vẫn phong độ như ngày nào! A! Cả con trai cũng lớn thế này rồi! Quả là giống ba như hai giọt nước! Khá lắm! Khá lắm!"

Sau đó Ngô Thế Huân cũng tay bắt mặt mừng nói vài câu xã giao này nọ. Như vậy là vẹn toàn nhất.

Câu chuyện cổ tích nào cũng kết thúc bằng một câu nói quen thuộc, đại loại như thế này: "... Và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau". Nhưng "mãi mãi" cũng chỉ là tương đối, "mãi mãi" ấy là đến khi nào...?

Chẳng ai đoán trước được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top