Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C125,126: Học cách làm chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bị cả gia đình ruột thịt ngó lơ, Phi Nhung thầm khóc trong lòng. Sau đó vì không muốn đối diện với người đàn ông ấy mà bậm môi lại, rồi cố sức đứng dậy toang bỏ đi nhưng lại bất thành vì đã bị Mạnh Quỳnh ngăn cản.

"Chân thế này còn muốn đi đâu nữa? Muốn đi thì nói, anh bế cho đi chứ ai cho phép em tự ý hoành hành như thế hả?"

Người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh Phi Nhung, nhỏ nhẹ mở lời nhưng cô thì lại nhích ra xa, cũng không thèm nhìn mặt anh lấy một cái.

"Cũng như ai kia thôi. Muốn tháo nhẫn là tháo, thậm chí còn cho ai khác đụng vô người cũng được."

Giọng điệu giận dỗi của cô nàng lại đáng yêu đến không tưởng, khiến người đàn ông dù đang bị cho ăn hành nhưng vẫn mỉm cười, vì có được cô vợ dễ thương thế này ai lại nỡ lớn tiếng.

Cô nhích ra xa thì anh nhích lại gần, không chỉ vậy mà còn đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau, tựa cằm vào bờ vai nuột nà của Phi Nhung.

"Anh xin lỗi! Anh thề luôn là sau này tuyệt đối không tháo nhẫn ra nữa. Cũng không tiếp chuyện, gặp mặt đối tác là phụ nữ nữa, ra đường thấy con gái là chủ động tránh xa mười mét. Em xem anh tìm thấy nhẫn rồi nè, cũng thay luôn bộ quần áo khác, còn bộ kia anh bảo người làm mang đi đốt luôn rồi. Vợ tha lỗi cho anh nha vợ!"

Người ta nói mật ngọt thì chết ruồi, mà những câu từ Mạnh Quỳnh vừa nói cứ hệt như rót mật vào tai khiến Phi Nhung làm sao chịu nổi.


Cô đã hoàn toàn bị anh làm cho mềm lòng, một chút hờn dỗi cũng đã bị thổi bay. Nhưng cô lại đang nghĩ nếu đã làm tới mức này rồi mà lại dễ dàng tha thứ cho người đàn ông ấy quá thì thật là mất mặt, cho nên cô đã thầm đưa ra một yêu cầu táo bạo.

Nghĩ xong cô liền cười đắc ý, sau đó xoay người lại đối diện với Mạnh Quỳnh, làm mặt nghiêm, giọng thì lạnh nhạt tuyên bố một câu:

"Muốn em tin anh cũng được, tha lỗi cho anh cũng được, nhưng anh phải quỳ xuống xin lỗi thì em mới chấp nhận."

Là đấng nam nhi, chỉ quỳ cha quỳ mẹ, quỳ trước bàn thờ tổ tiên, chứ ai lại hạ mình quỳ xuống xin lỗi vợ. Phi Nhung đã nghĩ vậy nên mới nói như thế vì cho rằng Mạnh Quỳnh sẽ không đồng ý, nhưng nào ngờ ngay sau đó anh đã thật sự quỳ xuống trước mặt cô, khiến không chỉ riêng cô mà cả nhà ba người của Phạm gia đang nấp ló gần đó cũng vô cùng kinh ngạc.

"Anh xin lỗi, anh hứa sau này không tái phạm những điều đã xảy ra trong hôm nay thêm một lần nào nữa. Vợ tha lỗi cho anh nha! Anh biết lỗi thật rồi mà!"

Đến khi nghe người đàn ông ấy một lần nữa chân thành nói tiếng xin lỗi thì Mạnh Quỳnh mới định thần trở lại.

"Mạnh Quỳnh, sao...sao anh lại quỳ thật vậy?"

"Thì anh quỳ xin lỗi, để được em tha thứ!"

"Em chỉ nói đùa thôi mà, anh mau ngồi lên đi, kẻo có ai nhìn thấy thì không hay đâu!"

"Nhưng mà vợ phải hứa là không giận anh nữa thì anh mới ngồi lên."

"Được rồi được rồi, em hứa mà! Anh ngồi lên nhanh đi.".

Đến khi đã được như y nguyện thì người đàn ông ấy mới mỉm cười rồi ngồi lên sofa, sau đó liền lập tức ôm hôn Phi Nhung ngay.


"Cảm ơn vợ! Anh yêu vợ!"

Mạnh Quỳnh hôn khắp nơi trên mặt Phi Nhung xong thì lại âu yếm ôm lấy cô vào lòng, anh xem cô như bảo vật mà trân trọng tuyệt đối, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, điều đó được thể hiện qua nụ cười trên môi cô ngay lúc này.

"Chúng ta về nhà nha! Em hơi buồn ngủ, muốn về phòng ngủ!"

"Ủa, vậy sao lúc nãy hình như anh thấy là em muốn ở đây với ba mẹ thì phải. Hay tới rồi thì ở chơi với ba mẹ vài hôm đi, chiều anh đưa tiểu Lam sang với em, sẵn cho con bé thăm ông bà ngoại luôn!"

Nghe Mạnh Quỳnh nói xong, cô gái đang tựa vào lòng anh liền khẽ lắc đầu.

"Em muốn về với anh à! Lạ phòng, không có mùi của anh em ngủ không được. Đợi khi khác chân em khỏi hẳn thì cả gia đình chúng ta lại sang thăm ba mẹ!"

Người đàn ông lập tức mỉm cười, sau đó cưng chiều xoa đầu cô một cái rồi mới nói:

"Vậy để anh lên chào ba mẹ một tiếng rồi mình về!"

"Vậy thì lâu lắm. Giờ em buồn ngủ, chỉ muốn nhanh về phòng ở nhà để ngủ thôi à! Lát nữa ra ngoài gặp bác Quản gia nhắn lại một tiếng là được mà, ba mẹ em không có bắt lỗi anh đâu!"

"Nhưng mà..."

"Đi mà... Mắt em nó díu lại rồi này!"

"Thôi thôi, tôi chiều công chúa là được đúng không? Sau ba mẹ mà có không vui là anh nói tại em hết."

"Không thành vấn đề. Giờ thì bế công chúa ra xe rồi lên đường về nhà thôi nào! Let's go!"

Phi Nhung ngày càng đáng yêu, cô ra lệnh xong thì người đàn ông cũng mỉm cười đầy cưng chiều một cái rồi nhanh tay bế cô gái bé nhỏ ấy ra xe.

Chiếc xe sang trọng từ từ rời đi xa thì ba người đang thập thò nấp ló gần đó từ nãy đến giờ mới đi ra.

"Chậc chậc... Giờ thì con biết ai huấn luyện con gái của ba mẹ thành ra như vậy rồi. Ai đời vợ kêu quỳ là quỳ, vợ nói cái gì nghe răm rắp cái đó. Nhìn Mạnh Quỳnh thôi mà con đã chẳng muốn lấy vợ."

"Phải rồi, ít ra người ta cũng có người bầu bạn hằng đêm, cùng nhau sẻ chia ngọt bùi. Chứ ai sớm tối cô đơn có mình như anh. Người ta có vợ thì yêu chiều vợ có gì sai đâu. Mẹ thấy cả con và ba con đều phải học hỏi thêm ở Mạnh Quỳnh vào. Vì thành công lớn nhất của một người đàn ông là làm cho người phụ nữ của mình được hạnh phúc!"

Một lời nói mà khiến cả hai người đàn ông đều phải câm nín. Thoại An, Dương Sơn nhìn nhau rồi lại khẽ thở dài một tiếng, họ lắc đầu một cái rồi mạnh ai nấy rời đi, để lại một mình Phương Khuê đứng đó.

"Ủa, hai ba con mấy người đi đâu vậy?"

"Đi học cách làm chồng, làm người phụ nữ của mình được hạnh phúc để có thành công!"

____

C126: Tiếng sét ái tình

*Cốc cốc cốc.*

"Vào đi!"

"Chủ tịch, đây là hồ sơ trúng tuyển của hai người mới, cả hai cô gái này đều trúng vào vị trí Thư ký của Chủ tịch, nên em mang tới cho sếp xem qua rồi cho em xin chỉ thị."

Trợ lý Đông nghiêm trang đưa đến trước mặt Thoại An hai tập hồ sơ, cậu đã trình bày cụ thể vấn đề nhưng từ đầu tới cuối Thoại An vẫn không hề nhìn tới dù chỉ là một giây.

"Để xuống đó rồi ra ngoài làm việc đi."

"Ơ nhưng mà sếp ơi, hai người họ vẫn còn đang chờ bên ngoài. Sếp xem qua rồi đưa ra quyết định ngay luôn được không? Chứ nếu sếp lại hẹn nữa thì đây đã là lần thứ ba rồi."

Bấy giờ Thoại An mới ngẩng mặt lên nhìn nam trợ lý của mình, rồi lại chuyển mắt về hai bản hồ sơ được đặt trước mặt.

Nếu anh nhớ không lầm thì việc tuyển chọn thư ký này đã dời đi dời lại cũng mấy lần rồi.


"Được rồi để tôi xem!"

Nói xong Thoại An mới cầm hai tập hồ sơ lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xem luôn cả ảnh thẻ được dán trên hồ sơ, nhìn tới nhìn lui một chút anh vẫn bị tấm ảnh của một cô gái có khuôn mặt non trẻ, khá là dễ thương thu hút hơn hồ sơ của người còn lại.

"Gọi Mộng Thiên Chúc vào đây đi!"

Người đàn ông thoải mái ra lệnh cho Trợ lý xong thì bỏ hai tập hồ sơ trở xuống bàn làm việc.

"Dạ!"

Trong lúc chờ Trợ lý Đông đưa người tới thì Thoại An đã đi sang sofa ngồi chờ sẵn. Không lâu sau một cô gái với vẻ ngoài khá nhỏ nhắn đáng yêu, lại sở hữu khuôn mặt khả ái, thanh tao bước vào.

Cô gái ngắm nhìn xung quanh căn phòng sang trọng một lượt rồi dừng tầm mắt tại vị trí mà Thoại An đang ngồi, sau đó nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt anh, cúi đầu chào hỏi.

"Dạ chào anh, em là Mộng Thiên Chúc người đã trúng tuyển vị trí Thư ký."

Ngay từ khi cô gái này bước vào, hình ảnh của cô lọt vào tầm mắt của Phạm Thoại An thì anh đã đứng hình, ngắm nhìn say đắm, đến khi nhìn nụ cười thuần khiết trên môi Mộng Thiên Chúc thì anh lại nhận ra thêm một điều là trái tim của anh quả thật đang đập rất mạnh.

Đây là trạng thái gì đây? Anh bị trúng tiếng sét ái tình ư? Vừa rồi chỉ nhìn qua tấm ảnh thẻ thôi mà anh đã cảm thấy có một chút thích thú, giờ được gặp người thật ngoài đời thì tim anh sao lại loạn hết lên thế này?

Thấy người đàn ông đối diện cứ nhìn mình chằm chằm làm Mộng Thiên Chúc chợt bối rối, cô còn tưởng là trên mặt mình dính thứ gì nên liền lấy tay sờ sờ lên mặt, rồi lại lần nữa lên tiếng:

"Anh Chủ tịch ơi, anh bị sao thế ạ? Trên mặt em có dính gì sao?"


Đến lần này thì Thoại An mới giật mình hoàn hồn trở lại, sau những giây phút chìm đắm vào nhan sắc của nữ nhân trước mặt.

"Ờ...Hmm, không có gì! Cô ngồi đi!"

Lần đầu tiên Phạm Thoại An anh cảm thấy lúng túng trước một cô gái. Bình thường cứ gặp gái là mồm mép anh nhanh nhạy lắm, tần số não chạy cũng rất ổn, và chỉ bằng vài câu nói thì đã đốn ngã biết bao trái tim thiếu nữ. Vậy mà lần này lại có một cô gái khiến anh ngơ ra, miệng mồm lắm bắp, não thì cứ như ngưng luôn hoạt động.

Lúc này khi Mộng Thiên Chúc đã ngồi xuống đối diện, nhưng Thoại An vẫn không biết phải hỏi gì. Trong khi rõ ràng anh gọi người ta vào là để phỏng vấn lần cuối trước khi quyết định có chọn làm Thư ký của mình hay không.

"Anh ơi, có phải là anh nên hỏi gì đó không ạ?"

Thoại An lại lần nữa được nhắc nhở thì mới bình thường trở lại, anh cố gắng tỏ ra như một vị Chủ tịch nghiêm túc và khó tính để đưa ra câu hỏi, nhưng thực chất thì tim anh vẫn đang đập rất bất ổn.

"Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Đã có bạn trai chưa?"

Một loạt câu hỏi của vị Chủ tịch "khó tính" đã khiến Mộng Thiên Chúc vô cùng khó hiểu, đến mức cô phải trưng ra cái biểu cảm ngây ngô.

Lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc làm văn phòng mà lại nghe câu hỏi "có bạn trai chưa?" Nó có liên quan mật thiết gì đến quá trình làm việc ư?

"Dạ em là Mộng Thiên Chúc, vừa tròn 21 tuổi, đã hoàn thành tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh hành chính văn phòng, luật, thành thạo ngoại ngữ và em nghĩ là em đủ khả năng để đảm nhận chức vụ của một Thư ký! Hiện tại em vừa chuyển từ Mỹ về đây nên là vẫn chưa có bạn trai đâu ạ! Nên sếp đừng lo em yêu đương sẽ ảnh hưởng đến công việc."

Dù rất khó hiểu nhưng Mộng Thiên Chúc vẫn vui vẻ trình bày tất tần tật những thông tin cần thiết về bản thân mình cho người đàn ông ấy được biết. Nhưng cô đâu biết rằng anh ta chỉ chú ý đến mỗi hai câu cuối mà cô đã nói.

"Tốt! Rất tốt! Ngay hôm nay cô có thể vào làm việc chính thức!"

Đang yên đang lành nghe Mộng Thiên Chúc nói xong thì Thoại An lại mỉm cười rồi thản nhiên đưa ra quyết định trong bộ mặt vô cùng thích thú, làm cô gái có một chút bất ngờ, nhưng so với những điều kiện mà cô đã đạt được thì chuyện được trúng tuyển thì cũng không quá khó để hiểu, nhưng mà vào làm ngay trong ngày luôn thì mới có một chút khá khó hiểu ở đây.

"Nhận việc ngay bây giờ luôn hả sếp?"

"Đúng vậy! Cô có ý kiến gì sao?"

"Dạ không ạ! Vậy bây giờ em ra ngoài gặp trợ lý Đông để được sắp xếp công việc hay sao ạ?"

"Đúng rồi! Khi nào sắp xếp công việc cho cô xong thì bảo trợ lý Đông tới gặp tôi!"

"Dạ! Vậy em xin phép ra ngoài!"

Mộng Thiên Chúc đứng dậy cúi đầu chào Thoại An xong thì liền nhận được một nụ cười tỏa nắng của người đàn ông, khiến cô lại bối rối, hai gò má tự dưng lại ửng hồng không hiểu lí do nên cô chỉ biết nhanh chóng rời khỏi bầu không gian lạ lùng này.

Sau khi Mộng Thiên Chúc đi khỏi, Phạm Thoại An liền tùy ý ngã lưng tựa vào thành ghế sofa, ánh mắt tràn đầy tia phấn khích, trên môi vẫn là nụ cười của một kẻ đã thật sự bị trúng tiếng sét ái tình. Những cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện khiến anh rất rạo rực trong lòng nên liền lấy điện thoại ra, gọi ngay cho ai đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top