Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C131,132: Vợ, em đừng hòng chạy thoát (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày trọng đại nhất của Tiêu Đài và Tuyết Kiều cuối cùng cũng được diễn ra trong êm đẹp, dưới những lời chúc mừng chân thành của tất cả mọi người.

Trong buổi lễ ấy, người đã chụp được hoa cưới là Mộng Thiên Chúc. Có lẽ sau Tiêu Đài sẽ là lễ cưới của Thoại An và Mộng Thiên Chúc, một tình yêu sét đánh đến nhanh như một cơn gió mà số phận đã an bài.

Ai ai cũng vui mừng phấn khích, được uống biết bao nhiêu là rượu mừng nhưng chỉ có mỗi mình Phi Nhung là lại thầm khóc trong lòng vì thua cá cược, đến rượu cũng không được uống vì sức khỏe gần đây của cô không được ổn cho nên Mạnh Quỳnh chẳng cho cô nếm qua rượu, dù chỉ là một giọt.

Đã vậy cô còn bị anh bế về phòng nghỉ ngơi sớm, trong khi ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đang vui vẻ nhộn nhịp với Tiêu Đài và Tuyết Kiều.

"Mạnh Quỳnh à, em chưa muốn ngủ đâu, em còn muốn ra ngoài chơi với mọi người!"

Mặc dù đã bị ném lên giường ngủ, cửa phòng cũng đã bị người đàn ông ấy khóa lại nhưng cô vẫn tiếp tục năn nỉ xin đi ra ngoài chơi, trong khi đó thì anh lại dửng dưng như không nghe thấy mà còn thản nhiên thoát y trên người xuống, trước đôi mắt vô cùng bất ngờ của người phụ nữ.

"Mạnh...Mạnh Quỳnh à, anh...anh định làm gì vậy? Tối...tối nay tiểu Lam ngủ với chúng ta đó nha! Anh đừng có mà làm càn..."

Trạng thái này của người đàn ông quá quen thuộc khiến cô không thể tránh khỏi sợ hãi, đến câu từ thốt ra cũng lắp bắp, ngập ngừng không rành mạch.

"Em yên tâm, anh gửi tiểu Lam cho ông bà nội rồi! Đêm nay sẽ không có ai làm phiền chúng ta cả!"

Lúc nói xong thì người đàn ông đã trèo lêm tới tận giường ngủ, còn đang bò về phía Phi Nhung, làm cô càng thêm hoảng.

"Chồng à, nhưng mà em...á..."

Còn chưa kịp biện lí do xong thì Mạnh Quỳnh đã tóm lấy cổ chân của Phi Nhung, khiến cô giận mình vội hét lên, cũng may phòng có cách âm nếu không thì chắc bây giờ cửa phòng đã bị gõ inh ỏi.

"Vợ thua rồi thì phải chịu phạt chứ! Ngoan nào, anh đưa em đi tắm trước đã!"

Nói rồi người đàn ông liền mỉm cười tà mị sau đó dùng sức khỏe cường tráng để nhấc bổng cô vợ của mình lên, bế thẳng vào phòng tắm.

Anh đặt cô đứng dưới vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước ấm vừa phải xong thì mở nước để làn nước âm ấm kia dội thẳng vào thân thể của cả hai con người đang đứng cạnh nhau.

Nước làm ướt chiếc váy trên người cô gái, nước ấm tạt vào từng tấc da thịt săn chắc của người đàn ông mang đến một cảm giác tuyệt vời đến khó tả thành lời.

Hai ánh mắt chân tình đều hướng về nhau, nơi đáy mắt đó chứa chan biết bao yêu thương gửi trao đến người bạn đời của mình.

Bàn tay to, ấm của người đàn ông nhẹ nhàng kéo khóa trên chiếc váy của người phụ nữ, để những giọt nước kia từ từ làm tuột xuống khỏi thân hình mỹ miều của cô gái. Sau đó lại đưa ra sau gáy Phi Nhung, tất cả những mong muốn đều được thể hiện rõ ràng trong ánh mắt nam nhân, và cô cũng đã hiểu rất rõ, cô sẵn sàng đón nhận anh, ân ái cùng anh trọn đêm nay.

Họ dùng ánh mắt thay cho lời nói, sau những giây phút im lặng để cảm nhận tâm tư của đối phương thì lúc này họ cũng đã bắt đầu chìm đắm vào nụ hôn tình ái.

Người đàn ông một tay giữ sau gáy cô gái, tay còn lại thì tuột nốt chiếc váy trên người cô xuống, sau đó là đến hai miếng dán nhũ hoa bằng silicon đang được yên vị trên búp hoa hồng hào cũng được bàn tay anh tháo xuống, ném qua một bên.

Vừa hăng say hôn, người đàn ông vừa mò mẫm tìm tới bàn tay của cô gái để đặt vào nơi nam tính của mình. Lúc đầu vì ngại nên bàn tay mềm mại ấy cứ rụt rè, phải nhờ anh tập cho cô làm quen mãi một lúc thì cô mới dám tự ý sờ nắn, còn anh thì lại tìm tới vòng ba đẩy đà của cô vân vê nhẹ nhàng.

Màn dạo đầu được diễn ra đúng như ý muốn của cả hai, khi những cảm giác kích thích đã dần dà phát sinh trong hai cá thể đang mang cùng một nhịp đập trong tim.

Khi nụ hôn sâu dần đi đến hồi kết, lúc quyến luyến tách ra vẫn không quên kéo theo sợ chỉ bạc được kết dính từ hai tuyến nước bọt đã hòa lại làm một.

Người đàn ông áp tay vào gò má cô gái, khẽ cất lên lời đề nghị ngọt ngào!

"Chúng ta lại cùng nhau tạo ra thêm một tiểu thiên thần đáng yêu nhé!"

Cô chỉ khẽ cười, cô lại dùng hành động thay cho lời muốn nói, bằng cách vòng tay qua cổ của anh, sau đó lại nhẹ nhàng trao đến anh nụ hôn thứ hai, mang theo cả tâm tình gửi gắm vào nụ hôn ấy.

Làn nước ấm đang tí tách rơi xuống da thịt của từng người, khiến họ càng thêm hưng phấn giữa những cử chỉ âu yếm, yêu thương nhau.

Khi cô đang hôn người đàn ông của mình một cách say đắm, đầu lưỡi tinh ranh không ngừng quấn lấy lưỡi của anh thì lại tiếp tục cởi nốt hai chiếc quần còn vương lại trên người anh và cô ra.

Hai thân thể bấy giờ chỉ có da thịt song song với nhau. Vật nam tính và nơi tư mật của một người phụ nữ đang thôi thúc muốn được hòa lại làm một vì ngọn lửa dục vọng đã ngày càng lấn át tâm trí của cả hai.

Mỗi một phút trôi qua là hưng phấn lẫn nhiệt huyết càng trỗi dậy mãnh liệt, khi dục vọng được đẩy đến cao trào chẳng còn kìm nén được nữa thì người đàn ông đã bắt đầu hành động.

Anh ép cô gái của mình chạm lưng vào tấm kính dày cộm, nhẹ nhàng nâng một chân của cô lên để tiến vào tư thế ái muội chuẩn bị cho một cuộc ân ái sắp được bắt đầu.

Từ đầu tới cuối họ vẫn hôn nhau say đắm, hôn đến trời đất có quay cuồng thì cũng không hề màng tới. Cho đến khi vật thể to lớn, căng tức của người đàn ông dần mon men tiến vào trong đóa hoa tuyệt sắc của người phụ nữ thì cô mới giật mình rời khỏi đôi môi của Mạnh Quỳnh.

Hai ánh mắt thâm tình lại mê muội nhìn nhau, rồi cả hai lại cùng mỉm cười thật hạnh phúc. Trước khi tiến vào những giây phút thăng hoa nhất trong cuộc đời này, Mạnh Quỳnh đã khẽ nói:

"Tiểu Nhung, anh yêu em!"

- ---------------END----------------

C132: Ngoại truyện

Năm năm sau...

Vẫn là căn phòng ngủ sang trọng quen thuộc, vẫn với cách bày trí vật dụng không hề thay đổi. Phía trên đầu giường là khung ảnh cưới của một đôi vợ chồng thanh tú, phía đối diện trên tường là những bức ảnh của một nhà năm người, trên môi họ là nụ cười rạng rỡ cùng với niềm hạnh phúc lớn lao.

Bên chiếc bàn trang điểm bấy giờ là một cô gái đang ngồi chải tóc trước gương do vừa mới tắm gội trở ra.

Lúc này từ phía sau chợt xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông lịch lãm đang từ từ đi tới, hình ảnh của anh phản chiếu vào trong gương đã khiến cô gái ấy nhìn thấu và cô đã khẽ nở ra nụ cười rất tươi tắn.

"Đi đâu đó?"

"Đương nhiên là lên tìm vợ rồi!"

Người đàn ông vừa đi tới đã dang tay ôm lấy cô gái từ phía sau, ánh mắt ngắm nhìn người phụ nữ của mình qua chiếc gương lớn vẫn là những tia ấm áp, yêu thương vô hạn.

"Đã nói là ở dưới chờ em một chút rồi mà. Lỡ lát nữa mọi người tới không thấy ai thì sao?"

"Anh mặc kệ! Anh chỉ biết là nhớ em nên lên đây tìm thôi."

Ngang ngược đáp trả xong, Mạnh Quỳnh đã rời khỏi người Phi Nhung để giúp cô chải tóc.

"Thôi được rồi mà, em tự làm được! Anh xuống lầu chờ mọi người tới đi, chứ để họ đến mà không thấy ai thì kì lắm."

Vừa nói Phi Nhung vừa giành lấy chiếc lược trong tay Mạnh Quỳnh rồi nghiêng đầu nhìn anh, cười nói. Nhưng nam nhân ấy thì vẫn cứ không chịu rời đi mà lại choàng hai tay qua cổ, ôm cô từ phía sau.

Hai vợ chồng cứ tình ái mặn nồng, nhỏ nhẹ thầm thì mà vẫn không hề hay biết rằng cửa phòng vẫn không hề đóng, thậm chí còn có ba chiếc đầu nhỏ nhỏ của những cô cậu thiếu gia, tiểu thư trong nhà lén lút nhìn trộm vào.

Nhìn thấy Mạnh Quỳnh nũng nịu với Phi Nhung mà cả ba đứa trẻ đều che miệng cười tủm tỉm.


"Vậy vợ chuẩn bị nhanh rồi xuống với anh nha!"

"Dạ! Anh xuống trước đi, sẵn tiện gọi các con xuống cùng luôn nha."

"Không cần gọi đâu ạ, tụi con đều ở đây rồi mẹ ơi!"

Lúc này cô bé tiểu Lam bất ngờ lên tiếng từ phía sau khiến đôi nam nữ giật mình, vội quay lại nhìn thì đã bắt gặp ba đứa trẻ kia đang đứng trước cửa, nhe răng mỉm cười.

"Sao...sao ba đứa lại ở đây?"

Cô bị bất ngờ nên đôi mắt cứ mở to lên nhìn ba cô cậu nhóc nhỏ.

"Tiểu Vũ, tiểu Khải và chị hai tiểu Lam nhớ mẹ, nên lên tìm mẹ ạ!"

Nguyễn Mạnh Vũ là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhóm lém lỉnh lên tiếng, nhưng ngụ ý chính là đang trêu chọc Mạnh Quỳnh làm ai đó ngượng ngùng.

"Ba cái đứa trẻ nghịch ngợm này, còn dám lén lút rình rập ba mẹ ha! Lát nữa ba nhất định phạt hết cả ba, bây giờ mau xuống lầu với ba nào, nhanh lên nhanh lên."

Mạnh Quỳnh vừa nói vừa đi ra cửa dắt tay ba đứa con ngoan của mình nhanh chóng rời đi, để lại Phi Nhung nhìn theo với nụ cười hạnh phúc.

Thấm thoát cũng đã trôi qua năm năm, cô bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ.

Chị hai Nguyễn Nhược Lam năm nay đã tròn 9 tuổi, anh ba Nguyễn Mạnh Khải và cậu út Nguyễn Mạnh Vũ cũng sắp bước sang tuổi thứ năm. Hai đứa trẻ song sinh ấy đứa thì trầm tính, ôn hòa, đứa thì lém lỉnh, tinh nghịch không thua bất cứ ai. Mọi người hay nhận xét rằng trong số ba đứa con nhưng chỉ có mỗi Nguyễn Mạnh Khải là giống mẹ, còn tiểu Lam và tiểu Vũ càng lớn càng giống ba, cả cái tính khí bá đạo của anh thì tiểu Vũ từ nhỏ đã thừa hưởng rõ rệt.

Gia đình nhỏ của cô bây giờ đã trọn vẹn viên mãn. Cô từng rất bất hạnh, nếm đủ đau thương trong tình yêu nhưng cuối cùng cũng nhận được hạnh phúc bên một đàn con ngoan và người đàn ông luôn yêu thương chiều chuộng cô như một đứa trẻ.

Làm vợ anh rồi cô mới biết bản thân mình thật ra vẫn chưa từng trưởng thành!

- ---------------

Hôm nay lại là một đêm đẹp trời nên những gia đình thuộc thế hệ trẻ tuổi lại quây quần chuẩn bị một bữa tiệc ngoài trời, nhưng lần này còn có thêm nhiều thành viên mới.

Bên cạnh cặp đôi Tiêu Đài và Tuyết Kiều. Thái Kiều Anh cô con gái đầu lòng của họ và đứa con trai út Nguyễn Thái Kiều Dương, hai đứa trẻ chỉ kém nhau một tuổi, tức là trong vòng 3 năm họ đã có hẳn hai tiểu bảo bối.

Đối diện với gia đình của Tiêu Đài là bộ ba gia đình của Thoại An cùng vợ anh là Mộng Thiên Chúc cùng cậu cả Phạm Thoại Minh, chưa tính đến trong bụng của Mộng Thiên Chúc vẫn còn một tiểu công chúa sắp sửa ra đời.

Ở vị trí đầu bàn tiệc là vợ chồng của Mạnh Quỳnh cùng ba nhóc tì xinh trai đẹp gái. Tất cả những đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn trên chính chiếc ghế riêng của mình.

*Tách, tách...*

"Cạn ly..."

Giữa bầu không khí nhộn nhịp là âm thanh từ những chiếc ly thủy tinh chứa rượu đang đồng lượt chạm vào nhau, cùng với những nụ cười rạng rỡ trên môi của những con người hạnh phúc.

"Chúc gia đình của tất cả chúng ta luôn luôn hạnh phúc như bây giờ! Đặc biệt là những tiểu bảo bối bớt bớt nghịch lại cho ba mẹ được nhờ!"

Người mở màn mọi cuộc vui luôn luôn là Thoại An, nhưng lần này khi anh vừa nói xong thì cậu nhóc tiểu Vũ đã lém lỉnh lên tiếng:

"Tụi con không có nghịch bằng ba Quỳnh đâu ạ! Ba suốt ngày toàn bám lấy trêu chọc mẹ, có khi ba còn trêu cả tụi con nữa. "

"Vậy là ba của tiểu Vũ giống ba Đài của chị rồi. Không biết ba có nghịch hay không mà bị mẹ Kiều la hoài luôn."

"Đúng vậy đúng vậy! Ba của tiểu Minh cũng y như thế, toàn là đi theo ghẹo mẹ tiểu Mộng làm mẹ dỗi mãi thôi."

Chỉ một lời nói mà bị tận ba phía cùng công kích khiến nét mặt của cả ba người đàn ông đều đơ ra, như thể vừa bị tố giác tật xấu.

"Này thì đắc tội với trẻ con nha! Cho chừa mấy anh nè..."

Phi Nhung khoái chí che miệng cười tủm tỉm.

"Nhưng mà bé tiểu Anh nhà chị nói không có sai đâu nha! Nhiều khi ba của bọn trẻ còn nghịch hơn cả chúng nữa. Đi làm thì thôi mà hễ về tới nhà cứ bám theo chị, trêu ghẹo nhiều lúc phát cáu luôn."

"Mạnh Quỳnh cũng y hệt vậy á chị! Cũng hơn 30 tuổi rồi chứ có phải trẻ trung gì nữa đâu mà cứ như trẻ con."

"Anh chỉ trẻ con với mình em thôi nha. Cũng vì muốn em vui vẻ thoải mái hơn thôi mà."

"Anh cũng cùng suy nghĩ với Mạnh Quỳnh. Phận làm chồng tụi anh khổ quá mà, ngày đi làm tối còn phải nghĩ cách làm tụi em vui chứ có sung sướng gì đâu."

Tiêu Đài bấy giờ cũng lên tiếng cùng đồng minh của mình.

Trong khi ai ai cũng cười nói vui vẻ thì từ đầu tới giờ chỉ riêng Mộng Thiên Chúc là không nói lời nào. Thấy vậy Phi Nhung liền chuyển hướng trò chuyện sang cô, tìm thêm đồng minh.

"Chị hai, còn anh hai thế nào? Sao nãy giờ chị không nói gì hết trơn vậy?"

Nhìn Phi Nhung, Mộng Thiên Chúc hơi cười nhưng lại nhíu mày nhăn mặt, khẽ trả lời:

"Chị đau bụng quá!"

"Đau bụng hả, có khi nào là sắp sinh rồi không?"

"Vợ đau sao từ nãy giờ không nói cho chồng biết."

"Thì vợ thấy mọi người đang vui nên...a...vợ đau quá rồi chồng ơi."

Nói còn chưa xong thì Mộng Thiên Chúc đã báu lấy bả vai của Thoại An mà than đau, sắc mặt cũng nhăn nhó khó chịu hơn nhiều, làm mọi người hoảng theo.

"Chị hai sắp sinh rồi đó, nhanh đưa chị ấy vào bệnh viện đi."

"Vợ cố chịu một chút, bảo bảo à con đừng quậy làm mẹ đau nữa nha. Có muốn ra thì chờ tới bệnh viện rồi hẵng ra."

"Trời ơi vợ đau đẻ không lo bế lên xe đưa đi bệnh viện mà ông ở đó lo nói cái gì vậy."

"Ờ...Tiểu Nhung em gọi báo cho mẹ vào bệnh viện với anh nha, anh đưa chị em đi bệnh viện trước."

"Em cũng đi nữa mà! Tiểu Vũ, tiểu Khải, tiểu Lam con ở nhà với bác hai nha. Ba mẹ vào bệnh viện với mợ hai..."

Căn dặn các con của mình xong  Phi Nhung và Mạnh Quỳnh liền nhanh chóng đi theo Thoại An cùng đưa Mộng Thiên Chúc vào bệnh viện.

Một bữa tiệc đang vui bỗng dưng bị gián đoạn, chỉ còn lại những đứa trẻ và vợ chồng của Tiêu Đài.

Không hiểu sao khi nhìn Thoại An ì ạch bế vợ đi đẻ mà anh lại cười cười, sau đó lại quay sang nhìn Tuyết Kiều, khuôn miệng lại càng cười tươi hơn nữa, ánh mắt như thể đang ẩn chứa một toan tính gì đó.

"Vợ...Hay là chúng ta kiếm thêm đứa nữa nha..."

Nghe xong lời đề nghị của chồng mình mà Tuyết Kiều đen mặt, nhưng cô vẫn mỉm cười chỉ có ánh mắt nhìn anh là sắc bén như dao.

"Anh đừng có mà mơ..."

- ---------------END----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top