Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[NGOẠI TRUYỆN GIANG DƯ BẠCH]

1

Tiểu Lôi nói cho tôi biết, sáng nay Ưu Ưu đã đáp chuyến bay, đi Nhật Bản.

Tôi không thích nơi đó.

Ưu Ưu cũng không có bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng cô ấy thích nhất bộ phim "Dưới núi Phú Sĩ" của Trần Dịch Tấn, nên nảy sinh niềm khao khát với núi Phú Sĩ.

Cảnh đẹp là vô tội.

Như vậy cũng tốt, chúng tôi đều bình tĩnh.

Nhiệm vụ đã đến giai đoạn thu lưới, rất nhanh thôi, tôi có thể nói toàn bộ mọi chuyện cho cô ấy biết.

Chúng tôi sẽ có đứa bé mới.

Tôi sẽ yêu thương nó, bảo vệ nó giống như Ưu Ưu.

Chúng tôi sẽ dành cho nó tình thương tuyệt nhất.

Mọi thứ đều vẫn kịp.

Tôi sẽ cầu xin cô ấy tha thứ.

Chúng tôi sẽ làm hòa.

Mọi thứ đều vẫn kịp.

Đôi lúc tôi cũng tự hỏi, giữa chúng tôi, từ bao giờ lại trở nên thế này?

Là bắt đầu từ khi nào?

Là vụ t.a.i n.ạ.n xe cộ nọ.

2

Tôi là c.ả.n.h s.á.t chìm, Lộ Trầm là người anh em tốt nhất của tôi, cũng là chồng của Lục Vãn.

Cả ba chúng tôi đều là c.ả.n.h s.á.t chìm.

Tôi nợ bọn họ rất nhiều.

Nhiệm vụ này, lẽ ra tôi phải đi đầu tiên.

Nhưng Lộ Trầm đã thay thế tôi.

Đến lúc tôi nhận ra, cấp trên đã phê duyệt xong đơn của cậu ấy.

Cậu ấy nói: "Tổ quốc có thể không có cậu, nhưng dì, cũng không thể không có cậu."

Tôi mắng đùa cậu ấy muốn giành lấy công lao.

Cậu ấy nhún vai: "Dù sao thì tôi cũng giành được rồi, bây giờ khóc cũng vô ích."

"Này, cậu đừng khóc thật đấy, một thằng đàn ông, thật là ghê tởm... "

Tôi cười rồi đấm cậu ấy một cái.

Sau, tôi điều hành một công ty có mỗi cái vỏ ngoài để rửa tiền.

Đây là vai diễn không quá quan trọng, rất an toàn.

Mà Lộ Trầm, đã đi đến miền Bắc Myanmar xa xăm, theo chân trùm ma tóe.

Khi tôi đoàn tụ với Ưu Ưu, nhiệm vụ đã bắt đầu.

3

Vào ngày xảy ra tai nạn xe cộ, tôi vừa nhận được tin, Lộ Trầm ở trong một trận đọ súng, rơi xuống giữa sông.

Không rõ sống chet.

Lục Vãn không biết gì về việc này.

Kể từ khi cô ta mang thai, tổ chức đã chuyển cô ta ra khỏi vị trí ban đầu.

Lộ Trầm từng nhờ tôi bảo vệ cô ta.

Tôi không biết làm thế nào để nói với cô ta về hoàn cảnh của Lộ Trầm.

Trong lòng rối bời.

Nhất thời không kịp bẻ lái, xe lật nghiêng.

Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ ___

Cứu đứa bé ra ngoài.

Đó là huyết thống duy nhất của Lộ Trầm, là thứ để cậu ấy kéo dài mạng sống.

Tôi không dám nhìn vẻ mặt của Ưu Ưu.

Tôi đã từng hứa với cô ấy, sẽ luôn luôn yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy.

Nhưng bây giờ, tôi lại ở trước mặt cô ấy, cứu người khác.

Tôi muốn đường đường chính chính nói cho cô ấy biết, hai mạng người, tôi cứu hai mạng người.

Tình yêu cao cả.

Tôi không thể quên được sự bàng hoàng cùng thất vọng ở trong mắt cô ấy.

Cô ấy không hỏi tôi nguyên do.

Cô ấy luôn là người nhạy cảm cùng hiểu chuyện, không thích muốn làm tôi khó xử.

Nhưng tôi cảm thấy, có thứ gì đó, đang lặng lẽ tuột khỏi tay tôi.

Tôi rất hoảng loạn, nhưng không biết phải làm thế nào.

Tôi chỉ có thể ôm lấy cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ.

Thực ra người sợ là tôi.

4

Lục Vãn đi xuống lầu mua đồ ăn, tôi ở bên giường canh Ưu Ưu.

Khi ngủ, cô ấy cũng cau chặt mày.

Cô ấy mơ thấy tôi sao?

Chỉ thế mới có thể khiến cô ấy đau khổ như vậy.

Tiểu Lôi gọi điện, nói Lục Vãn đã biết hết mọi chuyện.

Thái dương của tôi đau nhói.

Cô ta có tính cách mạnh mẽ, nên rất có thể làm ra chuyện điên rồ.

Tôi chỉ có thể nhờ y tá thay tôi trông Ưu Ưu, rồi một mình chạy xuống lầu.

Gió lạnh buốt, Lục Vãn ngồi xổm ở bên đường, hai mắt đỏ hoe.

Cô ta hỏi tôi: "Nếu không tìm thấy x.á.c, có nghĩa là anh ấy vẫn còn sống phải không?"

Tôi nói phải.

Kỳ thật chúng tôi đều biết mình đang hy vọng xa vời.

Lộ Trầm mặt ngoài là kẻ buôn ma tóe, m.ạ.n.g sống của kẻ buôn ma tóe không đáng tiền, nên trùm ma tóe sẽ không coi trọng.

Mà người của chúng tôi, cũng không thể rầm rộ đi tìm cậu ấy.

T.h.i t.h.ể của cậu ấy, có lẽ cả đời này cũng không tìm thấy.

Như vậy cũng tốt.

Không tìm thấy thì vẫn còn hy vọng.

Lúc này cô ta mới nín khóc mà cười: "Tôi mua bánh cuốn cho Ưu Ưu này."

Khi tôi dìu cô ta đi lên lầu, tôi đã cố tình nói đùa để cô ta vui.

Không thể để Ưu Ưu biết cô ta đã khóc, không thể để Ưu Ưu phát hiện ra manh mối.

Tôi kể một câu chuyện thú vị xảy ra khi Lộ Trầm mới gia nhập đội.

Lục Vãn cười cười, không khóc nữa.

Nhưng trong lòng tôi không hiểu sao lại dâng lên cảm giác khó chịu cùng bất an.

Quay đầu nhìn lại, bèn thấy Ưu Ưu đứng ở đầu hành lang bên kia, vô cảm nhìn chằm chằm tôi.

Không bi thương, không tức giận.

Chỉ im lặng.

Gió lạnh mang theo hơi nước, ùa vào cửa sổ, làm rối loạn hơi thở của tôi.

Tôi rất hoảng loạn.

Có rất nhiều điều muốn nói.

Tôi muốn giải thích chút gì đó với cô ấy.

Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại một câu quan tâm đơn giản.

Thật cố tình.

5

Ưu Ưu hỏi tôi: "Nếu em chet ở trong xe thì phải làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Lúc cô ấy hôn mê, tôi đã nghĩ rất nhiều.

Lòng rối bời.

Nghĩ lại mà sợ.

Cuối cùng tôi phải trả lời, tôi sẽ đi cùng cô ấy.

Đợi nhiệm vụ hoàn thành, bất luận sống hay chet, tôi sẽ đều đồng hành cùng cô ấy.

Cô ấy sợ rất nhiều thứ.

Nếu không có tôi, một mình cô ấy phải làm sao bây giờ.

Cô ấy có vẻ không tin.

Không sao, không tin cũng không sao.

Tôi còn cả đời để có thể chứng minh.

6

Thực ra tôi đã muốn đeo nhẫn cưới cho cô ấy từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Nếu tôi chet thì phải làm sao bây giờ?

Tôi không thể để chiếc nhẫn cưới này, trói buộc cô ấy cả đời.

Cô ấy xứng đáng nhận được điều tốt nhất.

Tôi luôn bảo cô ấy phải đợi tôi, đợi tôi một chút.

Nhưng lời hứa đã nói đi nói lại nhiều lần, sẽ không ai muốn tin nữa.

7

Có xung đột nội bộ giữa các băng đảng ma tóe.

Trong thời gian đó tôi luôn bận rộn.

Khi tôi gọi cho cô ấy, tôi muốn hỏi cô ấy ăn có ngon không? Ngủ có ngon không?

Nhưng lại cảm thấy thật thừa thãi.

Cuối cùng cũng chỉ đơn giản nói vài câu.

Tôi chợt phát hiện, cô ấy không thích nói chuyện nữa.

Trước đây cô ấy luôn hỏi đông hỏi tây.

Bây giờ cô ấy im lặng, nên tôi cũng không biết phải nói gì.

Tôi rất khó chịu.

Tôi rất hụt hẫng.

Tôi biết, tôi đã để lại v.ế.t t.h.ư.ơ.n.g ở trong lòng cô ấy.

Mất rất nhiều thời gian để chữa lành.

Tôi cần thời gian, cần một thời điểm thích hợp để thẳng thắn mọi chuyện.

8

Sắp đến sinh nhật của Ưu Ưu.

Gần đây cô ấy đã gầy đi, ấn đường cũng luôn phảng phất nỗi buồn.

Điều này khiến tôi sinh ra ảo giác.

Gương mặt của cô ấy, tựa như sương mù sớm mai.

Đưa tay chạm nhẹ, liền biến thành mây khói, thịt n.á.t xương tan.

9

Cô ấy có rất nhiều tâm tư, tôi đều biết.

Nhưng tôi không biết làm thế nào để khắc phục.

Khi Lục Vãn gọi đến, tôi đang nằm nghiêng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô ấy.

Trước khi rời đi, tôi lại nhìn cô ấy.

Nhỏ bé, cuộn tròn thành một quả bóng.

Cảm giác có lẽ sẽ ngủ đến bình minh.

Khi tôi quay về, có lẽ mới trở mình.

"Thực xin lỗi, mấy ngày nay cậu đã không được nghỉ ngơi tốt, tôi còn..."

Tôi lắc đầu: "Đừng khách sáo như thế."

Tôi nợ bọn họ.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm sét.

Tôi vô thức nghĩ đến cô ấy.

Cô ấy gọi điện, hỏi tôi đang ở đây.

Tôi nói thật.

"Ưu Ưu, em ngủ trước đi, anh sẽ về sau."

"Nếu sợ, lập tức bật hết đèn ở trong nhà lên."

Một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời.

Điện thoại không biết đã tắt từ lúc nào.

Bác sĩ cùng Lục Vãn gọi tôi.

Tôi vội vàng đi đến phòng khám.

Bận rộn hồi lâu, nói là phải ở lại b.ệ.nh vi.ệ.n để theo dõi thêm.

Lục Vãn nhìn thấy tôi mệt mỏi.

"Cậu đi nghỉ ngơi trước đi."

Lần này cảm giác, tôi ngủ rất sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu