Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trâu Mục Vân yên lặng một lúc rồi giơ tay lên nhẹ nhàng lâu nước nơi khoé mắt cậu, sau đó đem sữa bò tới bên môi Vu Thố.
Cậu quả thật vừa vui lại vừa sợ" Cảm ơn, cảm ơn anh Trâu Mục Vân, nhưng em có thể tự..."
" Uống"
Trâu thiếu gia dùng tư thế này cho Vu Thố uống xong mới xoay người rời đi.
Buổi tối hôm ấy, đến giấc mơ của Vu Thố đều là ngọt ngào.
Cũng sau tối đó, Vu Thố còn gặp chuyện lúng túng như vậy nữa.
-------
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên" Cậu Vu, chúng tôi đến đổi thuốc cho cậu"
Vu Thố từ trong hồi tưởng bị đánh thức, quay về phía y tá dịu dàng cười:"làm phiền các cô rồi"
" Đây là việc chúng tôi nên làm, cậu không cần phải nói cám ơn" một cô y tá trẻ vì cậu gỡ xuống băng gạc trên cánh tay, nhìn vết thương của cậu nói:" May mắn là ngoại trừ chân bị gãy ra cậu không có vết thương nào nghiêm trọng khác... chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thì chẳng mấy chốc sẽ khoẻ lại"
Vu Thố cười gật đầu.
Trong quá trình đổi thuốc, cậu nhắm chặt mắt lại, không phát ra âm thanh nào nhưng trên trán lại từng hạt mồ hôi, môi cắn đến trắng bệch.
" Cậu Vu, hay để tôi giúp lau...,"
Một cô y tá khác nhìn cậu như vậy, cầm khăn giúp cậu lau một chút mồ hôi lạnh, lại bị âm thanh phía sau cắt đứt" Không cần, để tôi tới giúp cậu ta"
Cô quay đầu lại nhìn về phía Trâu Mục Vân, nhanh chân lui về phía sau vài bước, đem vị trí nhường lại cho đối phương:" Được rồi anh Trâu, kia chúng tôi liền đi trước. Cậu Vu không được di chuyển khỏi vị trí, mấy ngày tới muốn vệ sinh sạch sẽ, lấy khăn ướt lau người là được rồi. Những vết trầy da trên mặt cùng trên tay thì sau 4 tiếng nữa chúng tôi sẽ đến đổi"
Trâu Mục Vân hơi gật đầu, nhìn hai người y tá rời khỏi phòng bệnh, quay đầu lại cầm một chiếc khăn sạch sẽ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Vu Thố.
Vu Thố mệt mỏi mở mắt ra, cậu ngửi một cái rồi cười nói: " Mục Vân, không phải muốn hút thuốc sao, tại sao không hút?"
Cậu vô cùng quen thuộc hương vị lúc bình thường, lúc hút thuốc hay tắm xong ....Vì vậy cậu vừa ngửi liền biết đối phương ở bên ngoài cũng không có hút thuốc.
Trâu Mục Vân dùng lại động tác trên tay một chút, lập tức lại cầm khăn lau cho cậu:" Không muốn hút"
" Mục Vân, hôm nay tâm trạng của anh không được tốt sao? Nếu không..."
" Được rồi, Vu Thố " Trâu thiếu gia vẻ mặt buồn bực " Cậu không cần phải quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này"
Vu Thố hơi có chút sợ hãi, cậu giống như không thể hiểu nổi tình huống này, ngơ ngác nhìn Trâu Mục Vân
Trâu Mục Vân đem khăn ném sang một bên, lấy tay bóp cằm Vu Thố, nói:" Cậu xem lại bản thân cậu đi, Vu Thố, cậu...Hiện tại cậu mới là người nằm trên giường bệnh , bị gãy một chân, khắp người đều là những vết trầy xước, sắp tới còn phải nhịn đau vài tháng. Mà tôi thì chẳng có chuyện gì. Cậu nên quan tâm nhiều hơn tới chính cậu, cậu nghe rõ chưa "
" Em " Vu Thố buông xuống con mắt, hàng mi rung động như cánh bướm" Em chỉ là..."
Im lặng một hồi, cậu nhẹ nhàng nói:
" Em biết rõ ý anh muốn nói, anh đừng nóng giận nữa Mục Vân, em...em sẽ..."
Trâu Mục Vân nhìn qua giống như càng nổi giận, Vu Thố nhanh chóng dừng lại câu chuyện, vô cùng đáng thương nhìn về phía hắn
" Cậu thật là một...  Trâu Mục Vân không nhịn được tay thêm lực lên tay làm cho Vu Thố bị bóp đến đau đớn " Nếu như cậu rõ ràng thì nên dùng hành động mà chứng minh, đừng chỉ nói ngoài miệng cho hay. Liền tính mạng của mình cũng không cần, người như cậu quả thực là.."
Cằm bị bóp hiện lên hai vệt đỏ. Cậu có chút oan ức trả lời:" Nhưng mà Mục Vân, những năm gần đây em đã quen__A!"
Cậu còn chưa nói hết lời đã bị nuốt vào. Trâu Mục Vân cuối cùng đã không nhịn được mà hôn cậu một cách tàn bạo, vừa giận lại vừa thương, đem cái miệng nhỏ luôn nói ra những lời nói làm hắn mất hứng giam cầm lại.
Vu Thố ngay lập tức đơ ở đó. Cậu quên luôn hô hấp, bị hôn đến đỏ mặt lên mọi thứ trong đầu đều hỗn loạn.
Chờ đến khi Trâu Mục Vân buông ra, cả người cậu đều trở nên mềm mại, sắp co lại vào trong chăn.
" Hiện tại đã hiểu rõ chưa?" Trâu Mục Vân sợ lên khuôn mặt đỏ rực của cậu, hừ cười một cái" Thật là ngây thơ, qua nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu rõ bất cứ thứ gì...Bỏ đi, cũng không phải là chuyện xấu. Tóm lại, bây giờ cậu còn coi thường mạng sống của mình nữa không?"
Vu thố liên tục gật đầu, đôi mắt rưng rưng mà đảm bảo "không, không, em khẳng định sẽ không xảy ra chuyện này nữa, em nhất định sẽ chú ý..."

Trâu Mục Vân nghe xong câu này mới hoà hoãn xuống. Hắn ngồi bên cạnh cho Vu Thố chỉnh lại chăn, nhìn đồng hồ, nói:" Còn một lúc nữa mới đến bữa trưa, ngày hôm qua cậu     không nghỉ ngơi được nhiều nên giờ hãy ngủ thêm đi. Đến bữa trưa tôi sẽ gọi cậu dậy"
Vu Thố ngoan ngoãn nằm xuống nhưng đôi mắt lại không hề nhắm lại mang theo đầy chờ mong mà nhìn hắn.
Trâu đại thiếu hơi mỉm cười nhẹ nhàng nắm chặt tay Vu Thố, nhìn thấy trên tay cậu che kín băng gạc cùng vết thương, ánh mắt tối dần:" Tôi sẽ ở đây cùng em, không đi đâu cả nên em hãy an tâm ngủ đi, Vu Thố"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top