Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Tin tức ta muốn thành thân được truyền ra dẫn đến sự xôn xao trong triều thần. Ai cũng muốn ta để mắt đến con, cháu của họ. Suy nghĩ của nhiều triều thần là thông qua em gái, con gái, cháu gái của mình để quyến rũ thổi gió bên tai để ta chú ý để mắt trọng dụng họ. Chỉ cần một người vào cung được sủng ái thì gia tộc người ấy sẽ một bước lên trời, quyền cao chức trọng.
  Cuối cùng ta lại quyết định liên hôn với bộ tộc Âu Việt ở vùng Đông Bắc. Họ là một bộ tộc nhỏ gồm mười hai nhóm tộc người hợp thành. Người ta đồn đãi người bộ tộc này rất xinh đẹp, giỏi về vu thuật, tà thuật và cổ trùng. Nhưng sự thật ra sao thì không ai biết. Đối với ta lời đồn này chỉ là sự bịa đặt, do người bộ tộc này tung ra để hù dọa, bảo vệ bộ tộc của mình khỏi sự xâm lược của các bộ tộc khác. Khi nghe tin thái tử nước Lạc Việt muốn thành thân, tộc trưởng đã quyết định gả công chúa duy nhất - Cổ Nguyệt cho thái tử.
  Ngày thành hôn cũng là ngày đầu tiên ta với công chúa Cổ Nguyệt gặp nhau. Nàng quả thật như lời đồn là một mỹ nhân tuyệt sắc, đôi mắt long lanh khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng. Lúc ấy ta đã nghĩ có lẽ nàng sẽ là một vị hoàng hậu đức độ, dịu dàng. Ngày đó ta đã hứa với nàng, ta sẽ cho nàng sự sủng ái, cho nàng ngôi vị hoàng hậu chỉ cần nàng đủ thông minh không gây phiền phức cho ta. Nàng mỉm cười dịu dàng đáp ứng yêu cầu của ta. Bù lại ta sẽ bảo hộ dân tộc của nàng, cho nàng sự sủng ái của ta.
Hai năm sau khi thành hôn, phụ hoàng băng hà, ta lên ngôi hoàng đế - Lạc Văn Đế lấy niên hiệu là Thuận Thiên và phong thái tử phi thành hoàng hậu cùng ta sánh bước trên đại điện trong sự triều bái của quần thần. Năm năm trôi qua ta vẫn giữ đúng lời hứa cho nàng tất cả sự sủng ái của mình, không tuyển tú nạp phi. Triều thần liên tục dâng tấu lấy cớ hoàng hậu không con yêu cầu ta tổ chức tuyển tú, nạp phi để kéo dài hương hỏa cho hoàng tộc nhưng đều bị ta gạt đi. Việc này khiến cho triều thần và dân chúng đồn đại hoàng hậu đã làm cho hoàng đế mê mệt, rằng nàng là chân ái, người ta yêu thương và sủng ái nhất, ba ngàn hậu cung chỉ cần nàng.  Nhưng chỉ có Trần công công - người luôn ở bên cạnh, chăm sóc cho ta từ nhỏ đến lớn mới biết quan hệ giữ ta với hoàng hậu chỉ dừng ở mức độ tương kính như tân, nhạt như nước lã. Ông ấy theo hầu ta từ rất lâu nên sự thay đổi, biến đổi về tính tình của ta ông ấy đều biết. Sau khi ta thành hôn ông ấy nghĩ rằng ta sẽ vì nhan sắc, tính tình mà yêu nàng nhưng nhiều năm trôi qua ông đã biết rằng hoàng đế anh minh của ông là người vô cảm, lạnh lùng, không ai có thể vượt qua sự đa nghi để phá bỏ lớp băng dày trong tim ngài ấy. Lúc nào ông cũng cầu nguyện với thần linh sẽ có ngày hoàng đế của ông sẽ biết thế nào là yêu. Ông luôn hi vọng điều ước ấy sẽ trở thành hiện thực.
  Cũng như mọi ngày, Ngự Thư Phòng luôn chất chồng một đống tấu chương toàn là những điều linh tinh, vô bổ, lông gà vỏ tỏi, ý kiến cần thiết thì không có bao nhiêu. Thật là bực bội rốt cuộc ta nuôi một lũ ăn hại này để làm gì, đáng lẽ ta nên cho chúng từ quan hết. Đang bực dọc thì thấy Trần công công đi nhanh đến bên nói nhỏ vào tai ta :" Bệ hạ, dạo này hậu cung đang lan truyền một lời đồn rằng hoàng hậu hồng hạnh xuất tường dan díu với người khác ngay trong Nguyệt cung."
Nghe thế ta chỉ cười cợt:" Ngươi chắc chứ, ngươi phải biết trẫm ghét nhất kẻ nào dám bịa đặt sinh sự, đồn đại thất thiệt. Nếu lời đồn là bịa đặt trẫm sẽ khiến cho những kẻ lan truyền chết không được mà sống cũng không xong. Còn nếu lời đồn là thật trẫm sẽ miễn tội và trọng thưởng cho chúng."
" Người đâu, bãi giá tới Nguyệt cung."
  Không ngờ ta chỉ mới có mấy tháng không bước vào hậu cung mà hoàng hậu lại dám hồng hạnh xuất tường, dan díu với kẻ khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top