Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C112-C114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112: Chăm sóc hắn

Edit : Ong MD

Beta : Như Bình

Lúc ta xoay người lại, thấy hắn trừng mắt nhìn ta, ta đành cười cười bước đến dìu hắn. Ăn no như vậy nằm nhiều sẽ không tốt. Ta đành lấy thân mình làm tấm đệm mềm mại cho hắn lót, để hắn dựa vào ta. Hắn như hờn dỗi hừ một tiếng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ta.


Ta cảm thấy rất buồn cười, ăn no rồi bị như vậy cũng không phải là chuyện gì mất mặt, nhưng nhìn bộ dạng khăng khăng của hắn cứ như ta nợ hắn thứ gì.Cao sơn tra được đưa tới, ta đút cho hắn một ít nhưng hắn lại quay mặt đi, cắn răng nói: "Trẫm ghét những thứ chua."Tính tình như này thực giống hệt đứa trẻ hay làm nũng.Ta có chút sửng sốt, không nghĩ tới hắn như thế mà tính tình lại trẻ con thế này. Ta lấy một miếng cao sơn tra bỏ vào miệng, hắn hầm hừ một tiếng nói: "Nàng đang yên đang lành tự dưng ăn làm gì?"Ta cười thầm nhưng rất nghiêm túc nói: "Hoàng thượng không thích ăn thứ này nhưng thần thiếp lại thích. Nếu Hoàng thượng không chịu ăn, chỉ sợ cả đêm sẽ rất khó chịu đó." Ta quan sát hắn một cách cẩn thận, biết rõ cảm giác này rất khó chịu, chỉ là hắn muốn tỏ vẻ giận dỗi ta mà thôi.Ta lại lấy một miếng nữa, tính đưa lên miệng ăn tiếp thì hắn đã giành lấy nhét vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ trẫm khỏe lại rồi từ từ trừng trị nàng." Hắn vừa nói vừa nhai, chân mày nhăn tít lại, bộ dạng giống như thứ đó rất khó ăn.Những lời này chẳng khác nào tố cáo là ta ép hắn ăn nhiều bánh vừng đến vậy?Thật oan uổng cho ta mà.Ăn được hai miếng, hắn sống chết cũng không chịu ăn nữa.Ta cũng không khuyên hắn, để mặc hắn dựa vào chiếc đệm mềm nghỉ ngơi.Ta cũng cảm thấy hơi mệt, che miệng ngáp mấy cái rồi nằm ghé vào bên cạnh hắn mơ màng ngủ.Trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy hắn gọi ta, còn dùng khuỷu tay huých ta nữa.Ta mở mắt ra lập tức nhìn thấy hắn trừng mắt với ta, nghiến răng thốt ra mấy chữ: "Đỡ trẫm đứng lên."Ta nhận thấy nét mặt của hắn đã tốt hơn nhiều nhưng giọng điệu nói với ta thì khá nặng nề. Lòng ta chợt chùng xuống nhưng nét mặt vẫn bình thản cố gắng che giấu. Ta đứng lên đỡ hắn dậy, còn hắn vẫn như trước tựa hẳn người vào ta.Thật là nặng, nhất là bây giờ hắn còn đang no."Hoàng thượng, người có thể...""Không thể." Hắn vẫn như cũ cắt ngang lời ta: "Nàng làm trẫm khó chịu nên nàng phải chịu trách nhiệm."Quả nhiên, hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu ta.Thế nhưng, vì sao ta không thấy tức giận chứ?Đỡ hắn đi qua đi lại mấy lần rồi lại rót nước trà đút cho hắn uống. Kéo dài đến tận nửa đêm, hắn mới nói đã thấy tốt hơn một chút, nhưng lại nói không muốn ngủ.Ta dìu hắn lên giường ngồi, nói: "Sáng mai còn phải thượng triều, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm một chút." Thật ra là ta cảm thấy mệt mỏi, lại không thể nói rõ ra, nếu hắn biết thì cũng không thương tiếc gì ta.Nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.Hắn nhìn nhìn ta, kéo ta cùng tựa vào tấm đệm mềm mại, ôm lấy ta, nhẹ giọng nói: "Hôm đó, nàng muốn nói gì với trẫm?"Bỗng nhiên lại nói một câu chẳng có đầu có đuôi như thế, khiến ta ngơ ngác.Hắn lại bổ sung thêm: "Cái lần trẫm và Diêu thục nghi ở Ngự hoa viên đó."Chuyện này hắn nhắc lại, ta mới nhớ ra. Trí nhớ của hắn thật tốt, lần đó nhìn thấy dáng vẻ ta có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, không ngờ đến giờ hắn vẫn nhớ rõ như vậy."Nàng muốn nói gì?" Hắn lại hỏi .Ta nhìn hắn, lại thấy hắn khép hờ hai mắt, mới vừa rồi còn nói không muốn ngủ nữa chứ. Ta không kìm được khẽ cười cười, sau đó mới nghiêm túc mở miệng: "Tiên sinh của thần thiếp mắc bệnh ho khan, rất khó chữa trị, thần thiếp muốn xin Hoàng thượng ân chuẩn cho thái y ra ngoài chữa bệnh cho tiên sinh."Ta không hề nghĩ rằng hắn đột nhiên mở hai mắt ra, đôi đồng tử đen như mực chợt lóe sáng, một lát sau hắn mới lên tiếng: "Trẫm không thích vị tiên sinh kia của nàng.""Hoàng thượng..." Con người này thật nhỏ mọn, thái độ của hắn như vậy chỉ vì chuyện lần trước ta nói Tô Mộ Hàn bảo tên ta rất hay sao?Xem ra trí nhớ của hắn quá tốt cũng không phải là chuyện hay.

===========================================

Chương 113 – 114 : Xem như nàng nợ trẫm 

Edit : Ong MD

Beta : Thỏ SN

Thế nhưng, vì Tô Mộ Hàn, ta đành phải cúi đầu cầu xin hắn: "Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu đồng ý thì cũng không phải là việc gì khó khăn."Nhưng hắn lại nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: "Trẫm gật đầu đồng ý sẽ có được lợi ích gì chứ?"Ta ngơ ngẩn, sao hắn giống hệt trẻ con vậy? Muốn hắn làm việc gì phải mang kẹo đến dụ ngọt sao? A, ta thật sự muốn bật cười, cảm giác này là muốn cười vì hài lòng."Vậy Hoàng thượng nghĩ xem người muốn có được lợi ích gì?"Muốn ngân lượng sao? Đưa mắt nhìn khắp thiên triều, có cái gì không phải là của hắn?Quyền thế, cũng chẳng thể làm hắn động tâm.Chuyện này thật sự làm ta rất tò mò .Cánh tay ôm ta hơi siết lại một chút, hắn thở dài nói: "Nàng thật không có chút thành ý nào."Ta nghẹn lời, chẳng phải ta đã hỏi hắn nghĩ xem hắn muốn thứ gì sao, giờ lại còn nói ta không có thành ý.Hắn lại nói: "Mà thôi, coi như lần này nàng nợ trẫm. Sau này, nhớ trả lại cho trẫm. Vị tiên sinh của nàng, tên là gì?"Ta không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, trong lòng không khỏi kích động, hắn còn nói muốn ta trả nợ hắn nữa, ta đã là của hắn, còn có gì không thể kia chứ? Bởi vậy ta liền cười đáp: "Tô Mộ Hàn.""Tô Mộ Hàn ..." Hắn thấp giọng lặp lại rồi không nói thêm gì nữa.Một lúc lâu sao, cũng không nghe hắn nói gì. Ta nhịn không được thấp giọng gọi hắn nhưng không nghe hắn trả lời. Lúc ta chống người ngồi dậy nhìn hắn, mới phát hiện thì ra hắn đã ngủ say mất rồi.Ta mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi dậy, giúp hắn đắp kín chăn, xong xuôi mới nằm xuống cạnh hắn.Hắn chìm vào giấc ngủ thật nhanh, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn lúc này, lại càng giống một đứa bé.Ta không nhịn được khẽ vươn tay ra, chậm rãi mơn trớn gương mặt hắn, mở to mắt, nhìn thật tỉ mỉ người đàn ông đang nằm trước mặt. Bất chợt, ta khẽ cười thành tiếng mà không biết lý do vì sao.Thân thể hắn khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng khẽ hé mở, thấp giọng thốt ra hai chữ.Giọng nói kia mặc dù rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến mức ta không nghe rõ được rõ.Thế nhưng, ta có thể khẳng định hắn đang gọi tên một một nữ nhân.Mà người đó không phải ta...Cánh tay bất chợt cứng đờ, thậm chí ta cũng không biết, đó là khuê danh của tần phi nào. Hắn bỗng nhiên ôm chặt ta, khiến ta thấy hoảng sợ nhưng cũng không dám giãy giụa. Ta cứ nằm như vậy nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt tuấn tú này đang gần trong gang tấc nhưng dường như cũng cách ta một khoảng rất xa xăm.Ta cười không nổi nữa.Dù làm cách nào cũng cười không nổi.Ta nhắm chặt mắt lại, chui vào ngực hắn. Mà hắn, sau khi ôm được ta lại càng ngày càng siết chặt hơn..............Thì ra ngủ một giấc cũng có thể nặng nề đến vậy.Lúc tỉnh lại, hắn đã không còn ở cạnh ta nữa.Vãn Lương và Triêu Thần bước vào hầu hạ ta, vẫn theo lệ thường, đợi sau khi ta rửa mặt xong các nàng mới bước vào. Ta phát hiện ra nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta không còn nhiều lắm, ta nên xuất cung để lấy một lọ khác.Ta cười chán nản, bây giờ làm sao ta có thể đem dung nhan thực của mình ra cho mọi người thấy đây, chắc chắc nó sẽ tạo thành một việc khó mà giải quyết được.Tiên sinh à, điều này người đã từng tính tới chưa?"Nương nương." Nghe thấy tiếng Phương Hàm gọi bên tai, ta bỗng nhiên hoàn hồn lại, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, mở miệng nói: "Nương nương cảm thấy mệt mỏi sao? Vừa mới bắt đầu, đã tỏ vẻ lợi hại rồi."Ta khẽ lắc đầu, hỏi nàng: "Có chuyện gì?"Nàng đón lấy cây lược trong tay Triêu Thần, vừa cẩn thận chải tóc cho ta, vừa nói: "Hôm qua Vinh phi nương nương đi Ngọc Thanh cung, nghe nói một cung nữ của Ngọc Thanh cung phạm sai lầm, bị phạt hai mươi trượng."Thiên Phi nàng cuối cùng cũng ra tay rồi.Ta vừa đưa một tay nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc đen mượt của mình, vừa cười nói: "Nàng ta dạy dỗ Như Ý sao? Hai mươi trượng vẫn còn nhẹ lắm." Gốc gác của Thư quý tần e rằng cũng không tầm thường, nếu như Thiên Phi muốn giết gà dọa khỉ, tất nhiên sẽ lựa chọn Như Ý.Chuyện của Phong Hà lúc trước, nàng ta chắc vẫn chưa quên.Vãn Lương vừa lấy hai cây trâm đưa ta chọn, vừa nhỏ giọng nói: "Bây giờ chính là lúc Vinh phi đắc ý, dựa vào tính tình nàng ta, đương nhiên sẽ không tránh khỏi nhiều chuyện thi phi."Ta chỉ chỉ vào cây trâm vàng hình hoa cúc trong tay nàng, cười nói: "Cứ để nàng ta làm loạn đi. Triêu Thần, ngươi đi xuống dặn dò mọi người trong Cảnh Thái cung, nếu Thư Quý Tần đến tìm ta thì từ chối thẳng, nói với nàng bản cung thấy trong người khó chịu, không tiện tiếp khách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top