Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C139-C141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139 : Phất Hi


Edit: Ong MD


Beta: Kim NC

"Khi đó Liễu lão gia buôn bán đi khắp nơi, nhưng Phất Hi vẫn ở trong vương phủ một thời gian dài, Hoàng thượng và nàng ta là thanh mai trúc mã, hai bên đều tình nồng ý đượm. Người không cưới chính thất, là vì một lòng muốn giữ vị trí kia cho Phất Hi. Thế nhưng Thái hậu không thích Phất Hi, thần thiếp vốn không biết vì sao, về sau mới biết, Liễu lão gia muốn Phất Hi đến Bắc Tề để tham gia tuyển tú vào hậu cung. So với làm phu nhân của thế tử, đương nhiên ông ấy thích làm phi tử của Hoàng đế hơn."


Nghe nàng nói thế, ta không khỏi cười khẩy, nếu Liễu lão gia có thể thấy Hạ Hầu Tử Khâm ngày nay, như vậy ngày xưa ông ta có chết cũng muốn đem con gái của mình gả cho hắn chăng?Ngọc Dung Hoa nhìn ta cười, nói tiếp, "Vừa vặn lúc đó có sứ thần Bắc Tề đi sứ tới, nói là mong muốn được cùng Thiên triều vĩnh viễn kết mối quan hệ hôn nhân vững bền. Năm đó Gia Thịnh đế chỉ có một mình công chúa Chiêu Dương, đã gả cho Nam Chiếu đế quân làm Hoàng hậu. Thái hậu liền thuyết phục lão vương gia nhận Phất Hi làm nghĩa nữ, và khẩn cầu Gia Thịnh đế tứ hôn. Dù sao sớm muộn gì cũng làm nữ nhân của Hoàng đế Bắc Tề, Thái hậu muốn nhanh chóng chặt đứt mối liên hệ tình cảm đầu đời này của Hoàng thượng.""Con gái của Vương gia gả cho Hoàng đế Bắc Tề làm phi, tính ra cũng không hề mất mặt. Còn Liễu lão gia kia đương nhiên vô cùng vui mừng. Thậm chí Gia Thịnh đế còn vui mừng đến mức chỉ một ngày sau đã hạ thánh chỉ, muốn gả Phất Hi đi Bắc Tề. Trước khi đi, nàng ta còn không biết, cứ tưởng trở về để chuẩn bị hôn sự với Hoàng thượng, lúc đi, nàng ta còn rất vui vẻ nữa chứ."Không biết sao, nghe xong lời của nàng, trong lòng ta cảm thấy vừa thấp thỏm vừa may mắn.Phất Hi không thể trở thành người con gái của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng nàng chắc hẳn còn sống trên đời.A, vì sao ta lại độc ác như vậy, tự nhiên lại không hi vọng nàng ta còn sống.Đưa tay vuốt ve chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay, ta nhẹ giọng nói: "Hoàng đế Bắc Tề đã hơn sáu mươi tuổi mà Gia Thịnh đế lại đem Phất Hi trẻ trung, dung mạo xinh đẹp gả đi, ta nghĩ trong lòng Hoàng thượng nhất định rất hận."Có thể, ba năm trước đây đã thay đổi triều đại chắc hẳn cũng có ẩn tình khác. Nhưng chuyện này, cũng không phải là chuyện ta nên quan tâm .Đáy mắt Ngọc Dung Hoa chợt hiện lên một nỗi lo lắng, tự giễu cười: "Hoàng thượng hận đâu chỉ vì chuyện này? Phất Hi qua Bắc Tề không được bao lâu, đã truyền đến tin tức nói rằng nàng ta có long thai."Ta kinh ngạc, ta chưa từng nghe nói Hoàng đế Bắc Tề có con!Ta chỉ biết, Bắc Tề chỉ có một vị vương gia, nhưng cũng không phải do Hoàng đế Bắc Tề sinh ra, tất cả đều là nghĩa tử. Nhưng, Ngọc Dung Hoa lại nói, Phất Hi có thai!"Đứa bé kia..." Ta không kiềm chế được, hỏi ngay.Nàng nhìn ta chậm rãi gật đầu: "Không sai, đứa bé không hề được sinh ra. Phất Hi có thai không được bao lâu, đã bị nhiễm dịch bệnh. Bên kia truyền tin đến nói là thân thể Phất Hi yếu đuối, bị nhiễm phong hàn, nên bị bệnh không vượt qua nổi." Ngọc Hoa Dung đột nhiên cười một tiếng, nhìn ta nói, "Tuy là Bắc Tề, nhưng cũng là hoàng cung, nương nương người nói thử coi, những chuyện này trong cung, có ai nói rõ ràng được đâu?"Tâm trạng hơi chùng xuống, giống như với Thiên Phi hiện tại.Ở trong cung, nữ nhân đã mang long thai, mỗi một bước đi, đều vô cùng nguy hiểm.Phất Hi, là chết trong cuộc tranh đấu tại hậu cung Bắc Tề.Nhưng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm nàng vĩnh viễn là dấu vết khắc sâu.Hắn nhất định hận đến cùng cực, nếu như khi đó hắn cũng là thiên tử, sao có thể dễ dàng để cho người con gái mình yêu tha thiết chết tha hương xứ người được?Vì thế, tối nay hắn nhìn thấy Thiên Lục, nhìn thấy bóng dáng Phất Hi trên người nàng ta, cũng chẳng cần biết đó chỉ là phù phiếm, hắn đều bằng lòng, cẩn thận từng li từng tí muốn được chạm vào.Những hành động kỳ lạ của Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta, dường như ta mờ hồ hiểu được chút ít.Chỉ là hắn sợ, sợ giẫm lên vết xe đổ ngày trước.Ở nơi nào đó trong lòng chợt trở nên thông suốt. Nhớ tới lúc cực kỳ nguy hiểm, phải vật lộn để đấu tranh sinh tồn trong hậu cung, ta lại cảm thấy phấn chấn.

=====================================================

Chương 140 : Tiếng tiêu đêm giao thừa

Edit : Ong MD


Beta : Thỏ SN

Lúc Vãn Lương tiễn Ngọc Dung Hoa về thì đêm đã khuya, nhưng ta không hề cảm thấy buồn ngủ. Phương Hàm khoác thêm áo choàng cho ta, khuyên nhủ: "Nương nương nên nghỉ ngơi đi, bên ngoài ngày càng lạnh hơn rồi."Ta lắc đầu, tối nay nghe Ngọc Dung Hoa nói chuyện xong, tự nhiên ta cảm thấy thương hại Hạ Hầu Tử Khâm. Nếu hắn biết trong lòng ta nghĩ như thế, nhất định lại tức giận cho mà xem.Đúng rồi hắn vốn là một người vô cùng kiêu ngạo.Cùng Phương Hàm chậm rãi đi vào trong sân, ngồi ở ghế đá. Bầu trời đêm không một ánh sao, gió thổi qua thật lạnh lẽo. Phương Hàm lặng yên đứng bên cạnh ta, không nói một câu.Ngồi một chút, bỗng nhiên không biết từ chỗ nào, truyền đến tiếng tiêu.Ta hơi hoảng sợ, cũng thấy sắc mặt Phương Hàm khẽ thay đổi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Đêm khuya rồi, nhất định là đám cung nhân rảnh rỗi, lấy tiêu ra thổi lung tung. Để nô tì gọi Tường Thụy ra xem thử." Nói xong nàng xoay người bước đi.Ta bỗng nhiên gọi nàng lại, trong tiếng tiêu này ẩn giấu nỗi nhớ da diết, hôm nay là đêm giao thừa, người thổi tiêu kia chắc hẳn đang nhớ nhà.Cung nhân cả đời không được phép xuất cung .Cho dù chết, thi thể cũng không được phép mang ra ngoài.Khúc nhạc này, thực sự là tiếng tiêu nghẹn ngào nức nở, là âm thanh đoạn tuyệt với trần thế.Càng nghe lại càng làm cho người ta không kiềm chế được phải rơi lệ.Ta đương nhiên không phải nhớ nhà.Ta chỉ bỗng nhiên nhớ tới tiên sinh của ta, sau đó lại nghĩ tới Cố Khanh Hằng.Hai người nam tử quan trọng nhất trong lòng ta, bây giờ đang ở nơi nào?"Nương nương khóc sao?"Lúc hoàn hồn lại, mới thấy Phương Hàm khẽ nhíu mày, với tay đưa chiếc khăn tay đến, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cho ta. Ta vừa nín khóc lại bật cười, chẳng qua là hai mắt quá mệt mỏi, cần gột rửa một chút mà thôi.Không biết ngồi bao lâu, mãi đến khi tiếng tiêu kia đột nhiên ngừng lại.Đợi lát nữa, cũng không nghe thấy nó vang lên nữa. Khẽ lắc đầu, có lẽ người thổi tiêu đã mệt, ta cũng mệt mỏi rồi.Trở về tẩm cung, Phương Hàm hầu hạ ta đi ngủ xong, mới thổi tắt đèn, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Ta trở người, mở mắt nhìn về cánh cửa, trong lòng thầm ảo tưởng tối nay, hắn bỗng nhiên lại đến vào lúc nửa đêm như trước.Vừa nghĩ khóe môi không tự giác lại cong lên.Ta bắt đầu nhớ nụ cười tà mị của hắn, còn có mùi Long Tiên Hương quen thuộc trên người hắn.Mang theo nụ cười, bình yên chìm dần vào giấc ngủ.Trong mơ màng, dường như ta thực sự cảm nhận được vòng ôm ấp ấm áp của người đàn ông ấy, hắn ôm lấy ta, nở nụ cười bình thản mà đẹp đẽ.Hắn vừa cười vừa gọi ta, Đàn phi, Đàn phi, nàng có biết, vì sao trẫm lại ban cho nàng một chữ "Đàn" không?Ta cũng cười, đương nhiên ta biết, ý nghĩa thâm sâu của hai từ 'Đàn phi'.

=========================

Chương 141 : Phạt quỳ

Edit : Ong MD


Beta : Thỏ SN

Sáng sớm, lúc tỉnh lại bên cạnh không hề có ai, trong lòng hơi thất vọng.Nhớ tới đêm qua, hắn và Thiên Lục ở bên nhau, trong lòng lại bắt đầu ghen tỵ.Ta căm ghét Thiên Lục.Lúc dùng điểm tâm, nghe Tường Hòa nói, tối qua Thiên Lục được thừa hạnh, sáng nay đã được phong làm quý nhân, Hạ Hầu Tử Khâm ban cho nàng một chữ – Tích. (惜-[xī])Là cùng âm với chữ "Hi" (希-[xī]), ta vừa cảm thấy thất vọng đồng thời lại cảm thấy thật đáng thương. Thiên Lục là người thông minh, nhưng nàng ta thực sự hi vọng chứng kiến cục diện như thế này sao? Hắn tự tay ban một chữ "Tích", có phải là muốn quý trọng, thương tiếc nàng ta đâu?Chỉ vì khi đó không giữ được Phất Hi ở bên người.Lúc đến Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, từ xa đã nghe thấy bên trong nói cười rôm rả. Lúc ta đi vào bất chợt lại trở nên lặng ngắt như tờ. Trong lòng khẽ cười lạnh, còn nghĩ rằng, ta không biết các nàng đang nói gì sao?Nhưng chỉ trong chốc lát, đã thấy cung nữ đỡ tay Thái hậu bước vào. Mọi người hướng về phía bà hành lễ, Thái hậu chỉ nói vài lời cho chúng ta ngồi xuống, cung nữ đỡ tay cho bà ngồi xuống phía trước. Ánh mắt Thái hậu nhìn xuống phía dưới chưa đến nửa khắc, nụ cười trên mặt vụt tắt.Vẻ mặt của bà như vậy, ta đã sớm đoán được.Chỉ nghe Thư quý tần cười nói: "Tích quý nhân mặc dù không phải là hàng chính phi ngũ phẩm, nhưng lần đầu thừa hạnh ngày hôm sau phải đi Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy, cung nhân lại không báo cho biết sao?"Sắc mặt Diêu chiêu nghi cũng khẽ nhăn lại, thấp giọng nói: "Chỉ sợ là đã quên, hôm qua đã có cung nhân đến báo riêng rồi mà!"Bên dưới lập tức có người bàn tán xôn xao: "Vinh phi nương nương là do được Thái hậu đặc biệt ân chuẩn, chẳng lẽ người của Tang gia, đều được đặc biệt ân chuẩn sao?""Chẳng qua mới là một quý nhân nho nhỏ, đã không xem Thái hậu ra gì rồi."...Ta liếc nhìn hai người đối diện, thật tốt, ngay ngày đầu tiên đã tìm ra gốc rễ của Thiên Lục. Diêu chiêu nghi thực sự phái người đi báo cho Thiên Lục biết sao? Ta cũng không tin tưởng lắm, chỉ có điều người cẩn thận như Thiên Lục, không nên gây ra chuyện rắc rối lớn như vậy.Thái hậu vốn chỉ không vui, bây giờ lại nghe mọi người nói thêm vào thế này, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận. Bà nhếch môi, vừa tính gọi người, đã nghe thấy bên ngoài có cung nữ tiến vào, khom người nói: "Thái hậu, Tích quý nhân tới."Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đã tới.Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thiên Lục cúi thấp đầu, chậm rãi bước lên, khom người hành lễ trước Thái hậu: "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu."Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc nói: "Tích quý nhân quả nhiên là thân thể quý giá quá, ai gia ngồi lâu thế này rồi mới có thể nhìn thấy ngươi."Thiên Lục hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: "Thái hậu bớt giận, thần thiếp chỉ là... Chỉ là..." Nàng ta lặng yên liếc nhìn Diêu chiêu nghi và Thư quý tần, lại thấp đầu nói, "Là dậy trễ ..."Dậy trễ sao? Mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Thiên Lục, người như nàng ta có thể để xảy ra chuyện này sao?Sự tức giận trên mặt Thái hậu vẫn không hề giảm, bà đứng lên nói: "Nếu đã biết sai thì phạt quỳ là được rồi. Hôm nay ai gia không phải phạt ngươi, mà để cho ngươi nhớ lâu một chút.""Dạ, Thái hậu nói phải." Thiên Lục cúi đầu, nhẹ giọng đáp lời.Cung nữ bước qua đỡ tay Thái hậu ra bên ngoài, mới đi vài bước, đột nhiên bà dừng lại, mở miệng: "Đi ra bên ngoài quỳ, đừng quấy rầy các phi tần nói chuyện." Dứt lời cũng không thèm nhìn nàng ta, bước thẳng ra ngoài."Dạ." Thiên Lục nhẹ giọng đáp, đứng dậy đi ra bên ngoài, lại quỳ xuống ngay ngắn một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top