Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C49-C51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49 : Muốn ta chết cóng

Edit : Kim NC

Beta : Như Bình

Cung nữ vâng dạ đáp lời, đi đến chỗ ta, hắng giọng một cái nói: "Còn không mau khuỵu gối thấp xuống một chút nữa?"Ta nghiến răng, đã khụyu gối lâu như vậy, còn muốn ta khụyu xuống thêm nữa sao?"Thế nào, không nghe thấy à?" Cung nữ nhướng mày, lạnh lùng nhìn ta.


Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.Ta mắng thầm trong lòng.Nhưng vẫn nghe lời lại khuỵu thấp gối xuống thêm một chút, thật mỏi, ta sắp chịu không được nữa rồi.Nàng ta vẫn không hài lòng: "Lại thấp xuống một chút nữa!"Được rồi, ta lại gập gối xuống một chút."Vẫn chưa được.""Thấp xuống nữa đi!"Xuống chút nữa là thành quỳ hẳn rồi. Ta liếc mắt nhìn qua nàng, nàng vẫn như trước nhìn ta đầy khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ, còn muốn ta tiếp tục khuỵu xuống.Khóe miệng Thiên Phi nở một nụ cười, nàng dường như đang thưởng thức thú vui dằn vặt ta. Vẻ mặt nàng dần dần rạng rỡ lên.Mà ta, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, "Bịch" một tiếng, quỳ hẳn xuống."Ô" cung nữ kia khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Phi: "Tiểu chủ, xem ra nàng đã rất thành tâm đó, hành lễ lớn như thế."Thiên Phi cười: "Hóa ra ngươi không có tự trọng như vậy, cho ngươi hành lễ nhẹ nhàng thì không làm, sao lại đi hành đại lễ chứ? Cũng được, sau này ở Huyễn Nhiên Các, ngươi cứ quỳ lạy ta như vậy cũng được."Ta nén giận, nàng lại nói: "Ngươi nói nên làm sao bây giờ, mới chỉ nửa khắc không gặp ngươi, lòng ta đã không thoải mái rồi. Tang Tử, xem ra số ngươi từ nhỏ đã định là phải hầu hạ ta nha!"Ta không thèm đếm xỉa đến nàng, nàng còn không chịu buông tha cho ta: "Ngươi nói rất đúng, nữ nhân hậu cung, quý ở hiền lương thục đức. Từ nay về sau ta sẽ hiền lành, không bao giờ lấy trâm đâm ngươi nữa."Đúng vậy, nàng không cầm trâm trong tay, nhưng so với lúc lấy trâm đâm ta, nàng còn làm cho người ta sợ hãi hơn nữa. Tim ta bỗng nhiên đập nhanh, thủ đoạn của Thư quý rần rốt cuộc là lợi hại đến mức nào đây, chỉ mới mấy canh giờ ngắn ngủi mà đã có thể dạy dỗ nàng ta đến trình độ này?Quỳ thật lâu, cơn đau từ chỗ đầu gối bị sưng lại truyền tới. Ta hơi nhíu mày, thật sợ sẽ lãng phí hết chỗ thuốc vừa dùng. Không ngờ Thiên Phi lại ngáp một cái, phẩy phẩy tay rồi nói với ta: "Được rồi, trở về đi, nhớ ngày mai đến hầu hạ ta sớm một chút."Ta có chút khó tin, nhưng nếu nàng nói có thể đi, ta đương nhiên phải hành động thật nhanh. Ta lập tức nói: "Tạ ơn tiểu chủ." Đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, ta bước ra khỏi cửa.Phía sau Thiên Phi bất chợt cười rộ lên, trong giọng điệu tràn đầy vẻ đắc ý nói: "Đừng tưởng rằng Phương Hàm đáng tin, chính nàng ta cũng chỉ là bùn đất trên sông mà thôi! Ha Ha.."Ta giật mình, không chần chừ, bước vội ra cửa.Trên đường, ta không dám dừng bước, chỉ sợ Thiên Phi lại hứng thú lên, gọi ta quay trở lại. Đi thẳng một lúc tới cửa viện, ta cười lạnh một tiếng.Đương nhiên ta sẽ không dựa vào Phương Hàm. Bởi vì nàng đã từng nói qua, ở trong cung, không ai có thể bảo vệ được ta. Chỉ có chính bản thân mình mới bảo vệ mình được thôi.Thiên Phi cho rằng nàng và Thư Quý Tần đứng cùng một chiến tuyến là đã rất giỏi sao? Buồn cười, đều là nữ nhân của hoàng đế, ai có thể chân thành đối xử với ai đây?Cúi đầu, nhìn chiếc bóng in rõ trên mặt đất, ta mới phát hiện hôm nay trăng rất tròn. Tuy nhiên không khí lại lạnh như băng, gió thổi tới như muốn đóng băng cứng chiếc mũi ta. Ta hà hơi, đi về phòng nghỉ.Đẩy cửa, nó đã bị khóa lại mất rồi. Ta chỉ nghĩ cung nữ cùng phòng không biết còn có người về, cho nên mới khóa cửa. Ta kiên nhẫn gõ vài cái. Bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.Ta lại gõ, lại gọi cửa, vẫn không ai để ý đến ta. Thế nhưng ta rõ ràng nghe thấy tiếng trở mình của người ở bên trong. Ta hừ một tiếng, ta biết Thiên Phi nào có lòng tốt như thế, hành hạ ta nửa canh giờ rồi lại cho ta về. Hóa ra nàng đã sớm có dự tính từ trước, đã dặn bảo cung nữ khóa cửa nhốt ta ở ngoài.Bên ngoài thật sự rất lạnh, Thiên Phi thật đê tiện.

=====================================================

Chương 50 : Nói ta phóng hỏa.

Edit : Kim NC

Beta : Như Bình

Nhưng ta cũng không thể đứng ở cửa đợi đến tận bình minh được? Suy nghĩ một chút, so với đứng đây chịu rét lạnh, chi bằng ta ra ngoài dạo một chút. Tạm dạo ở ngự hoa viên vậy. Mặc dù, tình cảnh ngày hôm nay hơi phá hỏng mất phong cảnh xung quanh, nhưng cũng có thể an ủi được bản thân ta một chút.Ta cũng không muốn, ngày mai lúc kẻ khác thức dậy lại nhìn thấy bộ dạng chật vật của ta.Vừa đi vừa hà hơi, vừa xoa xoa tay, mãi vẫn không ấm lên được.Nhưng ta có tay có chân, dù sao cũng không đến mức để mình bị chết cóng chứ?Xa xa, nhìn thấy trên hành lang dài phía trước treo một hàng đèn lồng rất sáng, trong lòng chợt nảy ra một ý định.Lúc này ta cũng không màng đến chỗ khó chịu ở đầu gối, chắc sẽ đau một chút, nhưng vẫn còn tốt hơn so với chết cóng. Chạy chậm về phía đó, trước mắt ta đều là hàng loạt đèn lồng trải dài.Đến lúc đứng ngay phía dưới mới phát hiện ra, chúng đều được treo quá cao.Xoay người tìm tới tìm lui, cũng không thể tìm được thứ gì lấy nó xuống. Liếc nhìn cây cột bên cạnh, ta khẽ cắn môi, nó không chịu xuống, vậy thì ta trèo lên. Dù sao hồi bé đã trèo quen, coi cái cột này làm cây đi, có lẽ cũng chẳng phải việc khó.Tuy rằng nó có chút thô ráp, nhưng gắng gượng cũng có thể leo tới đó được.Rốt cuộc ta cũng trèo lên được, nhưng cánh tay lại quá ngắn. Ta có chút tức giận, chân đạp lên trên cây cột một cái, nhảy lên túm lấy chiếc đèn lồng đang treo cao. Chỉ nghe "Roẹt" một tiếng, đèn lồng bị ta xé rách, ngọn nến đang cháy rực rỡ kia cũng theo đèn rơi xuống. Hai mắt ta sáng lên, vội đưa tay ra đỡ. Không ngờ lại mất thăng bằng, ngã thẳng xuống dưới."A." Thật đau quá, cũng may ta đã đón được ngọn nến rồi.Ánh lửa bỗng nhiên lay động rất mạnh, may mà không tắt.Ta đang cảm thấy mình rất may mắn, không thể chờ đợi được nữa, vội vàng đưa tay ra cảm nhận hơi ấm, lại bất ngờ nghe thấy tiếng một người: "Ngươi ở nơi này làm gì?" Giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm không thể xem thường.Ta kinh ngạc, quay lại theo bản năng, ngước mắt nhìn. Ta thấy một nam tử đang khoanh tay đứng trước mặt, đèn lồng bị ta chọc thủng một lỗ, nguồn sáng duy nhất lúc này là ngọn nến nằm trong lòng bàn tay ta. Tuy rằng ánh sáng xung quanh hắn mờ ảo âm trầm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hắn mặc một bộ y phục màu vàng tươi trên người.Trong đầu ta lập tức hiện lên bốn chữ: Hạ Hầu Tử Khâm.Ngọn nến trong tay không biết nên để vào đâu, ta luống cuống đứng dậy, theo khuôn phép quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"Lờ mờ thấy hắn bước về phía trước vài bước, lại hỏi: "Ngươi ở nơi này làm gì?"Làm gì? Ta cũng không thể nói với hắn, ta cảm thấy lạnh, muốn mượn ngọn nến ở đây để sưới ấm được? Trong lòng rất rối loạn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại nói với hắn: "Nô tì...Nô tì chỉ muốn nhìn xem ngọn nến này có tắt hay không, xem xong rồi lại trả về chỗ cũ..." Nói đến đây, chính ta còn cảm thấy mắc ói, cái cớ nhảm nhí quá thể.Hắn bỗng nhiên im lặng không nói gì, ta căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Ta lo lắng cầm ngọn nến trong tay, giấu nó đi không được, thổi tắt cũng không xong.Một lúc lâu sau, mới nghe thấy có tiếng người đi về phía này. Tiếp theo là giọng của một thái giám the thé vang lên mang theo chút tức giận: "Hoàng thượng, hoàng thượng, người tại sao lại ở chỗ này! Đêm nay rất lạnh, người..." Hắn nhìn thấy ta, lập tức im bặt. Ta đang cảm thấy kỳ lạ, tối nay không phải Hạ Hầu Tử Khâm đã lật được bài tử của một vị phi tần mới vào cung sao? Vì sao đã muộn thế này, hắn còn xuất hiện ở đây?Nhưng mà một giây sau, ngay cả thời gian để ta suy nghĩ lung tung cũng không có. Chỉ vì hắn nói: "Người đâu, mau lôi đứa cung nữ có ý định phóng hỏa này xuống cho ta."

==============================

Chương 51 : Trả về nguyên vẹn

Edit : Ong MD

Beta : Thỏ SN

Ta đột nhiên trở nên ngây dại, đến khi có người kéo đi, ta mới giật mình kêu lên: "Hoàng thượng, nô tì bị oan! Hoàng thượng, nô tì bị oan!"Tên thái giám kia đi tới, đem cây phất trần đánh lên đầu ta, mắng: "Còn dám kêu! Quấy nhiễu thánh giá, lập tức chém đầu ngươi!"Ta cắn răng nhìn y, là một tên thái giám còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo hống hách. Nhìn vẻ mặt của y ta lại càng muốn kêu to, nếu bây giờ không kêu oan, không biết bọn họ sẽ lôi ta đến nơi nào nữa.Bạo thất? Hoán y viện? (*)

* Phòng giày xéo hoặc giam lỏng và nơi giặt quần áo

Thế là, ta lại kêu lên: "Hoàng thượng, nô tì thực sự bị oan! Nô tì không phải muốn phóng hỏa!"Hắn miễn cưỡng liếc nhìn ta, nhẹ nhàng phất tay, đám người đang tóm lấy ta buông tay ra, ta thở phào một cái, vội vàng xoay người quỳ trước mặt hắn, cúi đầu xuống rất thấp.Hắn đi về phía ta, đứng trước mặt ta một hồi lâu, đột nhiên cúi người hỏi: "Ngươi là cung nữ của cung nào?"Lòng ta vô cùng hoảng sợ, đột nhiên hắn hỏi ta như vậy...Trong đầu ta bỗng nhiên nhớ tới cái đêm mới vào cung, ta vô tình chứng kiến cuộc gặp gỡ của Như Mộng với hắn, lúc đó hắn cũng hỏi nàng ta như thế. Bàn tay ta vô tình nắm chặt ngọn nến trong tay, những giọt sáp lỏng nhỏ xuống, nóng quá. Ta khẽ nhíu mày, nhưng cũng không dám kêu một tiếng."Nói." Giọng nói của hắn lạnh lùng, làm ta mất bình tĩnh run rẩy cả người.Cố gắng hết sức giữ giọng bình tĩnh, ta mở miệng: "Nô tì là cung nữ của Huyễn Nhiên các." Ta đang nghĩ, có phải hắn lại cho rằng ta thăm dò tin tức biết hắn sẽ đi qua nơi này, nên cố ý chờ hắn ở đây giống Như Mộng?Aizzz, hóa ra hoàng đế thiên triều lại quá coi trọng bản thân đến thế.Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm.Ta nghĩ, chắc hắn còn nhớ không nổi bây giờ ai đang ở Huyễn Nhiên các nữa kìa. Thay vì để cho hắn nghĩ ta xuất hiện ở đây là muốn dụ dỗ hắn, chi bằng ta đi trước một bước.Nghĩ vậy, ta hắng giọng: "Hoàng thượng, tiểu chủ nhân nhà nô tì có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức..." Thiên Phi à, ngươi nên cám ơn ta đã tiến cử giúp ngươi trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm thế này đi.Hắn dường như bị chấn động, khẽ thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu cười rộ lên, nói: "Thú vị."Ta vẫn cúi đầu như trước, không biết câu "Thú vị" này của hắn là ám chỉ điều gì. Sáp lỏng nhỏ xuống tay ta càng ngày càng nhiều, như muốn phủ hết cả bàn tay. Ta muốn cử động nhưng lại không dám.Hắn đứng thẳng người, cười nói: "Thật khó có được người khen ngợi chủ tử của mình như vậy, hôm nay trẫm lập tức đi Huyễn Nhiên các xem thử vị tiểu chủ có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, lại hiền lương thục đức của ngươi kia rốt cuộc là người như thế nào!""Tạ ơn hoàng thượng." Ta dập đầu trước mặt hắn, vì bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình nên ta quá hưng phấn vung tay lên, không cẩn thận làm tắt ngọn nến. Nhưng lúc này cũng không cần phải lo lắng về nó nữa.Ta không ngờ rằng nước cờ này lại khiến cho hắn bất ngờ giá lâm đến Huyễn Nhiên các, Thiên Phi nhất định rất vui mừng.Bước chân của hắn dời đi, tên thái giám đứng bên cạnh vội vàng chạy theo, ta muốn đứng dậy, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói: "À, ngươi mới nói là muốn xem ngọn nến này có bị tắt hay không đúng không? Trẫm nhớ không lầm thì ngươi còn nói nhìn xong sẽ để về chỗ cũ. Được rồi, trẫm cho ngươi thời gian một đêm, sáng mai trẫm muốn nhìn thấy ngọn nến này trả nguyên vẹn về chỗ cũ. Nếu không, trẫm lập tức lấy đầu của ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top