Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Mạnh Nhiễm bị đau chân trái mà tỉnh, còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc chân mình bị làm sao, đã bị một cú đá bay thẳng lên tường.

Hình như chân bị thương, chật vật chống vào bức tường ngồi xuống, Mạch Nhiễm rên lên, không nhịn được mắng một câu trong lòng: Đậu má! Thằng nhóc nào đạp ông! Lá gan... thật lớn...

Còn chưa đậu má xong, Mạnh Nhiễm liền mở to mắt, một tia sáng đỏ đánh vào nơi hắn ngồi, tạo thành một cái hố to sâu thước rưỡi.

Nếu như không có cú đá vừa rồi, chắc hẳn hắn cũng không có cơ hội mà đậu má đâu.

Nhìn theo tia sáng đỏ kia, Mạnh Nhiễm cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt vừa kì diệu lại huyền huyễn.

Đúng vậy, huyền huyễn!

Trên đỉnh đầu hắn có cái lồng lớn vàng óng, tia sáng đỏ kia chính là phát ra từ cái trường tiên (*) màu đỏ bên ngoài cái lồng.

(1) Trường tiên: Roi dài

Sắc vàng óng ánh của cái lồng đã rất yếu, ở chỗ khác xuất hiện sơ hở, theo công kích của trường tiên màu đỏ, thỉnh thoảng có một tia huyền quang đỏ xuyên qua lồng ánh sáng, đập trên mặt đất bên trong lồng ánh sáng.

Bốn góc bên trong lồng ánh sáng đều có một người đứng, động tác vô cùng chỉnh tề mà nhảy.

Chính giữa lồng ánh sáng cũng có một người đứng, động tác hơi khác, cũng đang không ngừng nhảy.

Từ màu đôi giày, thân ái, vừa mới cho hắn một cú đá ấm áp, chính là người ở trung tâm màn hào quang này.

Mạnh Nhiễm còn chưa hiểu gì, đã nghe người ở trung tâm lồng ánh sáng kia khẽ quát một tiếng: "Lui!"

Giọng nói đặc biệt lạnh lùng, đặc biệt quả quyết.

Theo tiếng quát khẽ kia, lồng ánh sáng lung lay sắp đổ, phạm vi rút nhỏ còn gần nửa, lại có vẻ bền chắc hơn rất nhiều.

Ít nhất, trong mắt Mạnh Nhiễm, màu sắc càng thuần túy, độ dày của lồng ánh sáng ngày càng tăng lên.

Đau đớn ở ngực đã giảm, Mạnh Nhiễm giãy giụa muốn đứng dậy, chân trái còn chưa đứng vững, đau đớn từ bắp chân đã truyền khắp toàn thân.

"Ui..da..." Mạnh Nhiễm đau đớn, phải chống vào tường gạch phía sau mới miễn cưỡng đứng vững.

"Mạnh Nhiễm, biết điều đợi đó cho ta!" Giọng lạnh lùng kia phun ra mấy chữ, Mạnh Nhiễm mới xác định được đối phương lại là giọng nữ.

Mọe nó ai đến đây nói cho hắn đây là chuyện quái gì đi?

Một giây trước hắn còn tham gia đại hội trao giải âm nhạc, vừa mới cầm phần thưởng cho người soạn nhạc tốt nhất, từ trên bục đi xuống, MC còn ranh mãnh nói hắn nhất định phải đi chậm một chút đi.

Đi được một nửa, MC tuyên bố người biên khúc tốt nhất vẫn là hắn, hội trường liền vang lên tác phẩm tốt nhất do hắn biên khúc – bộ phim《Thử Khứ Kinh Niên》 nhạc đệm《U mê》. Sau tiếng vỗ tay nhiệt liệt này, hội trường vang lên nhạc của《U mê》, mọi người vỗ nhịp theo tiết tấu của《U mê》, nơi trao giải phút chốc sôi động hẳn lên, hắn không cẩn thận liền kích động, hắn kích động nhảy nhót theo tiết tấu của mọi người, còn là vui mừng nhảy nhót xoay 360 độ về phía trước nữa chứ, sau đó hắn vấp một cái!

Sau đó — hắn ngã xuống từ bục trao giải...

Rốt cuộc là tên khốn nào dựng cái bục trao giải cao như vậy chứ, mày ra đây ông đảm bảo sẽ không đánh chết mày!

Sau đó — gáy hắn chạm đất hai mắt tối sầm...

Đúng thế, hắn ngã dập đầu!!

Mạnh Nhiễm đưa tay sờ gáy của mình, tâm trạng có chút gấp gáp, cũng không khống chế tốt lực, đau đớn truyền đến từ sau gáy, Mạnh Nhiễm chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, vội vàng rút tay về.

Cắn răng miễn cưỡng chống đỡ, một trận đau đớn bùng nổ từ giữa đầu, theo sự bùng nổ đó còn có trí nhớ lung tung như mảnh vụn.

"Trên Thanh Ngư Bội của ngươi có khắc một chữ Mạnh, vi sư nhặt được ngươi ở thôn Tiểu Nhiễm, nếu như không nhớ tên mình, sau này cứ gọi ngươi là Mạnh Nhiễm đi." Nam tử mặt đầy đau thương vuốt cái đầu nho nhỏ của hắn.

"A Nhiễm, đâu là đại sư tỷ Tống Tỉ của ngươi." Bé gái nhìn qua không quá 7, 8 tuổi, nhưng mặt không biểu cảm, trong ánh mắt là vẻ không công nhận hắn.

"Ngươi ngay cả bản thân còn không nuôi sống được, còn đi nhặt đồ lung tung, thói hư tật xấu này lúc nào có thể thay đổi?" Giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình, hắn còn nhỏ sợ hãi núp sau lưng sư phụ.

Không, đó không phải là hắn, cho dù khuôn mặt không khác nhau.

Nhưng, hắn lúc nhỏ sao có thể buộc đầu bánh bao(*), còn mặc quần áo vải cũ nát như vậy? Cách ăn mặc này nhìn giống cổ trang, không có chút quan hệ nào với tuổi thơ hắn hết!

(*) Đầu bánh bao:

Đây là trí nhớ thuộc về cơ thể này!

Lúc nhận ra được điều này, Mạnh Nhiễm đưa tay ra. Năm ngón tay thon dài nhìn rất quen thuộc, tất nhiên chính là dáng vẻ hắn lúc 15, 16 tuổi, nhưng hắn đã sớm trưởng thành, con trai trưởng thành đã không có vẻ mềm mại như này, khớp xương cũng rõ ràng hơn.

"Hể?" Cho dù tính cách của Mạnh Nhiễm rỗng rãi đến tức cười, lúc này cũng phải nở một nụ cười không biết làm sao.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa vặn thấy một cây trường tiên đỏ thẫm đánh lên màn hào quang vàng óng, lồng ánh sáng bị công kích, ánh sáng cao hơn trượng bắn ngược từ chỗ bị công kích, ngay sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, một cánh tay còn nắm trường tiên đỏ rơi xuống vào trong màn hào quang, một cái chớp mắt tiếp theo đã rơi xuống theo lồng ánh sáng nửa vòng tròn, chỉ để lại từng vết máu trên lồng ánh sáng.

Cảnh máu tanh đến quá mức đột nhiên, Mạnh Nhiễm có chút ngây ngô, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, một màn trước mắt lại càng chấn động hơn.

Cách lồng ánh sáng, ngay trước hắn, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua một nữ tử áo đỏ. Cánh tay của hồng y nữ tử bị chém đứt tận gốc, dường như còn cảm thấy đam xuyên qua chưa đủ, trường kiếm thậm chí còn xoáy một vòng ở ngực nàng ta, huyết nhục vỡ vụn theo bọt máu, chảy dọc theo y phục đỏ đã bị máu thấm ướt, lộp bộp rơi xuống mặt đất tạo thành một đống thịt vụn nhỏ.

Trường kiếm rút ra từ ngực nữ tử, nàng ta ngã xuống, trên ngực xuất hiện một cái hố bằng miệng chén, máu thịt mơ hồ.

Mạnh Nhiễm bịp miệng theo phản xạ, thân thể co rút dẫn đến chân trái đau nhức, nhắc nhở hắn lúc này không đi đứng được. Không thể đổi được chỗ, phải biết nhịn xuống, đừng nôn!

Sẽ đau, không phải là mơ! Cũng không phải là cảnh trong phim.

Cho nên, hắn là Mạnh Nhiễm, nhưng đã không còn là Mạnh Nhiễm.

Mạnh Nhiễm, năm nay mười sáu tuổi, đại đệ tử thứ một trăm bốn mươi chín của Thiên Vũ Môn, đời thứ ba. Trên có đại sư tỷ Tống Tỉ, nhị sư huynh Ô Trường Liễu, dưới có tứ sư đệ Bạch Thu Vân, ngũ sư đệ Lục Tử Kỳ, tiểu sư muội Uyển Vãn.

Mạnh Nhiễm, năm nay hai mươi sáu tuổi, mới lên cấp nhân viên chế tác âm nhạc của công ty đĩa nhạc Tinh Ngu, đang lên nhận giải người soạn nhạc và biên nhạc tốt nhất ở giải thưởng bài hát vàng.

Nơi đây là chỗ ở của Thiên Vũ Môn lục địa Thương Nguyên núi Lưỡng Nghi Xác Tây Châu.

Bây giờ chỗ này đang tiến hành tranh đoạt môn phái mười lăm năm một lần ở núi Lưỡng Nghi Xác Tây Châu.

Giữ được ngọn núi này, bọn họ có thể tiếp tục tu hành ở nơi đỉnh núi có linh mạch này.

Không giữ được đỉnh núi này, chờ đợi bọn họ là kết quả giống với nữ tu vừa cầm roi kia.

Mà trước khi Mạnh Nhiễm hắn trở thành Mạnh Nhiễm, bởi vì tiểu sư muội Uyển Vãn đạp sai vũ bộ, trận pháp mất thăng bằng, khiến Mạnh Nhiễm bị nữ tu cầm roi vừa rồi kia quất bay, không chỉ có gãy chân, mà còn đập đầu xuống đất giống Mạnh Nhiễm hắn, hồn bay về nơi không biết.

Chuyện này cũng không thể trách Uyển Vãn, trẻ nhỏ 11, 12 tuổi, giống Mạnh Nhiễm chưa từng thấy máu tanh. Lúc nữ tu cầm roi quất người nát bấy, người sống cứ như vậy nát thành mảnh vụn trước mặt Uyển Vãn, Uyển Vãn bị kinh sợ liền vô tình đạp sai vũ bộ.

Lúc này, nữ tu cầm roi làm Mạnh Nhiễm bị thương bị trường kiếm đâm xuyên, người giết nàng cũng không phải bằng hữu của Thiên Vũ Môn.

Mà giống như nữ tu cầm roi vậy, là đến cướp chỗ ở tu giả của Thiên Vũ Môn.

Có thể nhìn ra từ sát chiêu vừa rồi, những người này đều không phải hạng người lương thiện gì. Khác biệt với nữ tu cầm roi chính là, tên kiếm tu này cũng không phải hành động một mình. Sau lưng gã còn có một nữ tu dung mạo tương tự gã sáu phần, cũng cầm một thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm hướng xuống còn có chất lỏng màu đỏ chảy xuống đầm đìa.

Rút trường kiếm từ người nữ tu cầm roi ra, nam tử kiếm tu hời hợt vẩy trường kiếm trong tay hai cái, sai đó làm một kiếm chỉ, một tia sáng màu xanh vạch qua trường kiếm, xóa sạch vết máu còn lưu lại trên thân kiếm.

Một cái chớp mắt tiếp theo, trường kiếm khôi phụ vẻ bóng loáng phóng lên cao.

Mạnh Nhiễm định thần nhìn lại, nhưng phát hiện thứ phóng lên cao chẳng qua là một đạo kiếm ảnh, thanh trường kiếm kia vững vàng lơ lửng trước người nam tử kia.

Rất nhanh, một luồng kiếm quang phá ra từ trên trường kiếm, sau khi đâm vào bầu trời đột nhiên chuyển hướng quay lại, vang một tiếng tốc độ cực nhanh rơi xuống đất, nửa thanh kiếm quang đam vào mặt đất, mắt thường có thể nhìn thấy một cơn bão khí kiếm hình tròn tốc độ cực nhanh trên mặt đất.

Kiếm khí hình tròn này trải ra khoảng cách ba trượng liền không mở rộng nữa, rất nhanh đã có một đạo kiếm quang ở không khí đâm xuống đất, rồi thứ ba... Càng nhiều kiếm quang bắn ra từ trường kiếm, phóng lên cao rồi lại đâm xuống đất. Rất nhanh, những kiếm khí này đã bao lấy hơn nửa cái lồng vàng óng bên trong Thiên Vũ Môn.

Đám người Tống Tỉ bên trong lồng ánh sáng cũng không có dừng lại. Cùng lúc với nam tử kiếm tu bày kiếm trận, động tác đám người Tống Tỉ cũng không ngừng có linh quang vàng óng, bổ sung thêm hào quang của lồng ánh sáng.

Được gọi là đại sư tỷ Tống Tỉ trong trí nhớ của thân thể Mạnh Nhiễm này, lúc này đã đổ một tầng mồ hôi trên trán, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng lại thêm một phần nghiêm nghị: "Đối phương lấy trận phá trận, phòng trận gặp công trận, lúc cần thiết chúng ta cầm dùng đến giáp thuẫn 'Bàn Thạch'."

"Đại sư tỷ..." Uyển Vãn đã có chút thở hồng hộc nghe thấy vậy, trong giọng nói mang theo nức nở.

Rõ ràng không phải sư tỷ muội của mình, bởi vì có trí nhớ thân thể này, trong nháy mắt Mạnh Nhiễm đã hiểu nguyên nhân Uyển Vãn khóc.

Giáp thuẫn "Bàn Thạch", là đoạn cuối cùng của Giáp Thuẫn Chi Vũ, Uyển Vãn mặc dù nhớ động tác, nhưng không nắm chắc tiết tấu, dưới tình huống đối địch như vậy, một khi tiết tấu của Uyển Vãn không theo kịp những người kia, mặc dù không xuất hiện chỗ sơ hở lớn giống như khi đạp sai vũ bộ khi trước, nhưng sẽ khiến sức phòng ngự cực lớn của trận vũ được gọi là "Bàn Thạch" giảm xuống.

Mọi người đều biết, kiếm tu là tu sĩ có lực công kích sắc bén nhất trong các tu sĩ. Mặc dù không biết lai lịch của hai kiếm tu trước mắt, nhưng kiếm tu có thể bày ra kiếm trận cũng không đơn giản.

Sự việc nghiêm trọng đến mức Tổng Tỉ quyết định mạo hiểm sử dụng "Bàn Thạch", Uyển Vãn cũng biết là tuyệt đối không cho phép để xảy ra sơ suất.

Âm thanh thút thít của Uyển Vãn, lại không đổi lấy chút dao động nào của Tống Tỉ.

"Hoặc là nhảy, hoặc là chết!" Thanh âm Tống Tỉ lạnh như băng: "Cả ngươi và Mạnh sư huynh của ngươi cùng nhau!"

Tiếng khóc của Uyển Vãn theo đó mà gãy, ngay cả Mạnh Nhiễm nghe được cũng rùng mình một cái.

—Hết chương 1—

Đôi lời muốn nói: Đây là lần đầu mình edit nên có lỗi gì mong mọi người bỏ qua nha. Yêu nhiều

Lưu ý : Tác phẩm chưa có sự đồng ý của tác giả  

('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)('▽'ʃ♡ƪ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top