Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 225: Ta là dược sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tứ rớt bịch một cái từ trên độ cao hơn 20 trượng xuống đất. Toàn thân trước tiếp đất, đau nhói vô cùng. Nếu không phải hắn có Bá Vương Long Nhục Thể thì e rằng đã không may mắn bị chấn thương ngoại da như này rồi. Gã cau mày quát lớn.

- Sao lần nào dịch chuyển cũng là bii hất văng đi thế hả.

Không ai trả lời câu hỏi của hăn bất quá một cảm giác kì lạ hiện ra trong đàu gã. Mũi hắn hít ngửi mấy cái rồi mở mắt lớn do xét xung quanh. Đầu tiên chỉ có thể nhìn đến chân trời sáng lên một cái ám hồng điểm sáng, nháy mắt bức gần.

Diễm vĩ gắn bó một đạo băng tuyến, như thần nhân vung bút, hoa phá trường không.

Quanh mấy ngàn dặm sơn hà cơ hồ bị này đạo băng tuyến một liệu mà qua, đột nhiên một đạo hắc quang hướng lên tận trời, cản đường tại phía trước.

Trong thiên địa có một loại lãnh khốc liên hệ tạo dựng lên, nguyên khí mãnh liệt. Phương hướng, tuyệt sát chợt lên tương liên! Đông bắc phương hướng này một góc bầu trời, bị mây đen bao phủ.

Thiên Tứ cau mày nghĩ thầm

- Chả lẽ truyền tống thất bại. Ta vẫn ở trong Tử Thần Cốc sao?

Thiên Tứ ngước lên nhìn bầu trời. Đêm đã về khuya, bóng tối phủ kín khắp nơi, bao trùm lên cảnh vật. Thế nhưng trong núi lại chẳng hề yên tĩnh, tiếng mãnh thú rít gào rung động cả non sông, cây cối rung lên, lá bay tán loạn.

Chốn rừng núi mênh mang là nơi hoạt động của vô số mãnh thú hồng hoang cùng những chủng tộc sót lại từ thời Thái Cổ. Tiếng kêu đáng sợ của muôn loài rống lên trong bóng tối, khiến mặt đất như muốn nứt toác ra.

Từ trong dãy núi trông xa thấy có thấp thoáng một quầng sáng nhu hòa, tựa như một ngọn nến lập lòe dưới màn đêm đen vô tận, lẩn khuất giữa muôn trùng núi, ánh sáng dường như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Thiên Tứ trong lòng vui sướng, liền theo hướng ánh sáng đó mà đi tới. Đến gần hơn, có thể thấy rõ ở đó có một nửa thân cây khô khổng lồ, đường kính thân cây ước chừng hơn chục mét, toàn thân cháy đen, ngoại trừ một nửa thân cây này, chỉ còn lại một cành cây yếu ớt nhưng lại tỏa ra sức sống. Lá cây lung linh như được khắc từ lục ngọc, tán phát từng đốm sáng nhu hòa bao trùm lấy cả một thôn làng.

Nói một cách chính xác thì đây là một thân cây sét đánh, rất nhiều năm về trước nó từng gặp phải một trận sét thông thiên, vòm cây um tùm cùng sức sống tràn trề của gốc liễu già đã bị sấm sét phá hủy. Nay chỉ còn lại một đoạn gốc cao chừng tám chín mét trồi lên mặt đất, đường kính rộng kinh người, cành liễu duy nhất sót lại kia trông như sợi xích thần bằng mây lục bích, hào quang ngập tràn bao trùm che chở cho cả thôn làng, khiến mảnh đất này trở nên mông lung như một vùng tiên thổ, trong chốn đại hoang cảm giác vô cùng thần bí.

Nhà nhà trong thôn đều xây bằng đá. Đêm khuya thanh vắng, vẻ an lành yên ả của chốn này dường như tách biệt hẳn với bóng tối cùng tiếng mãnh thú gào thét bên ngoài.

Hú uuuuu….

Thiên Tứ cau mày, đứng ngoài quan sát, thấy hầu hết nhà đều đã đóng cửa đi ngủ. Thật không tiện quấy rầy, thôi thì cứ tạm tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước. Ngày mai tới thôn cũng chưa muộn.

Hắn nghĩ vậy liền tìm một cái hang động nho vào bên trong trú tạm. Lòng thầm vui mừng vì đã rời khỏi Tử thần cốc.

Bất quá, một trận cuồng phong thổi qua, có đám mây đen khổng lồ vắt ngang trời, che kín cả màn đêm, chắn nốt chút xíu ánh sao yếu ớt khiến dãy núi càng thêm tăm tối.

Một tiếng chim kêu hung tợn từ trên cao vọng xuống, tiếng kêu sắc lẻm có sức xuyên thấu mạnh, không ngờ lại bắt nguồn từ đám mây đen kia. Nhìn kỹ, thì ra đó là một con chim khổng lồ to đến không tưởng, che lấp trăng sao, dài không biết bao nhiêu dặm.

Thiên Tứ giật mình kinh ngạc hô lên.

- Không ngờ ở đây cũng có quái thú mạnh mẽ, to lớn đến vậy!

Đi qua cái thôn nhỏ kia, nó cúi đầu nhìn xuống, hai con mắt tựa như hai vầng trăng máu, hung khí ngút trời. Nó nhìn chằm chằm gốc liễu già trong chốc lát, cuối cùng bay về phía sâu nhất trong dãy núi.

Yên ắng một lúc lâu mãi cho đến tận nửa đêm, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Một bóng dáng mơ hồ từ phương xa bước tới, cao ngang đỉnh núi! Thiên Tứ lại một phen tỉnh giấc, cũng là chạy ra xem kẻ nào phá đám hắn nghỉ ngơi hoài vậy.

Một hơi thở kì lạ lan tỏa, núi rừng lặng ngắt một cách chết chóc, hung cầm mãnh thú cúi rạp mình không dám phát ra một chút xíu âm thanh.

Lại gần, đây là một sinh vật có hình người, dáng đứng thẳng, nó cao lớn vô cùng, sánh ngang đỉnh núi, toàn thân nó không có lông tóc gì mà dày đặc một lớp vảy vàng kim lấp lánh. Mặt nó phẳng lì, chỉ có một con mắt thẳng, mỗi lần chớp mở như có ánh sét vàng kim rạch qua, sắc bén ghê người. Toàn thân nó huyết khí mênh mông, tựa như một vị thần ma!

Nó đi ngang qua chốn này, liếc nhìn gốc liễu, rồi nhìn vào trong hang, thoáng dừng chân rồi dường như đang vội vã lên đường, cuối cùng nhanh chóng bỏ đi. Vô vàn ngọn núi như đang rên rỉ dưới từng bước chân của nó, cả chốn núi rừng cũng bị uy thế ấy làm cho run rẩy.

Thiên Tứ nhíu mày suy nghĩ một hồi.

- Những quái thú này tuy to lớn nhưng lực lượng mới chỉ là Sinh Địa cảnh. Không mấy mạnh mẽ, lại là tránh cái thôn nhỏ phía trước mà kia. Con nào cũng nhìn cây liễu già kia rồi bỏ chạy. Kì lạ thật.

Hắn tặc lưỡi bỏ qua, hiện tại hắn vẫn còn đang nhức đầu vì cứ truyền tống vừa rồi. Lên cũng không muốn tìm hiểu thực hư chuyện này. Hắn bố trí trận pháp ở cửa ra vào động. Rồi mới an tâm đi ngủ

- Mai rồi tính!

Bình minh lên, Thiên Tứ giật mình tỉnh giấc vì bên ngoài, chỗ trận pháp ngòi cửa hang có kẻ đang bị trận pháp cản lại. Gã bực mình, vì chưa sáng sớm ra đã có kẻ làm phiền. Lấy ra Mộc Đỉnh Thông Thiên Kiếm, gã lăm lăm đi ra ngoài.

Một con rết dài mười mét, thân to như thùng nước, tỏa ánh sáng bạc lấp lánh bò ngoằn ngoèo trong núi. Con rết như được đúc từ bạc trắng, mỗi một đốt đều sáng bóng dữ dằn, đập vào đá núi rầm rầm, tia lửa bắn tung tóe. Nơi nó đi qua sương đen mịt mù, muông thú đều lẩn tránh.

Hiện tại nó đang bị Xích Hồn trận vây khốn trong trận pháp. Đang cố gắng vùng vẫy thoát ra. Thiên Tứ cau mày quát lớn.

- Ngươi có biết đây là buổi đầu tiên ta được ngủ ngon lành không hả. Ấy vậy ngươi lại phá giấc ngủ của ta. Mau chết đi.

Thiên Tứ cau có, tay cầm mộc kiếm nhảy lên, một kiếm cắt phăng cái đầu của con rết đi. Chiếc đầu có hai cái răng nanh lớn lăn lông lốc ra bên ngoài cửa hang. Khí huyết bắn ra tung toé khắp cửa hang. Làm cho trong hang ngập tràn một mùi tanh tưởi.

Thiên Tứ thu kiếm, trong thoáng chốc cả thân hình con rết ro tuớng đổ rầm xuống nền đất. Gã gằn giọng nói

- Chỉ là Sinh Địa cảnh mà cũng muốn ăn thịt ta. Quá là coi thường ta rồi đó. Mi muốn ăn ta, vậy ta sẽ biến mi thành thức ăn cho ta.

Nói rồi gã đưa bàn tay của mình ra, hấp thụ toàn bộ khí huyết của còn rết khổng lồ này. Bộ vẩy bên ngoài của con rết trông cũng đẹp, lại có độ cứng rắn nhất định. Chế làm giáp trụ cũng là ổn thoả. Nhất là với hắn bây giờ. Vì thế gã nhanh tay róc da của nó, sau đó để vào Thiên địa lò sơ chế. Còn thịt rết, cắt thành từng miếng nhỏ. Tẩm ướp gia vị xong xuôi liền đặt lên bếp nướng.

Lúc này bên ngoài cũng có ánh nắng đầu tiên rọi xuống. Thiên Tứ từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu hắn nhìn thấy ánh dương thực sự. Vội bỏ đống thịt xuống, chạy ra cửa hang. Một cái cảm giác ran rát ở mặt hiện ra làm hắn rhichs thú. Trong cái ánh nắng nhẹ nhàng của ban mai này. Hắn vẫn còn cảm thấy rát, đơn giản vì trước giờ sống trong Tử Thần Cốc. Da dẻ của hắn đã quen với thời tỉets âm u, se lạnh của nó. Giờ gặp ánh dương, không rát mới lạ.

Hắn mỉm cười khoan khoái. Tiện tay kêu gọi Tiểu Hắc, Linh Xà, Xích Long mã, Hoả Kì Lân và Kim Lang tằm ra ngoài. Chúng là quái thú, lên ít nhiều cũng không sợ ánh dương này làm tổn thương nhiều như mộc yêu và Tiểu Thanh.

Có điều năm đứa này cũng phải mất một thời gian mới quen dần với ánh dương. Thậm chí Linh Xà còn phải nheo con ngươi của nó lại thành một dải nhỏ tí tẹo. Tránh ánh dương làm tổn hại mắt mình. Nhưng nó cũng có vẻ khoan khoái hơn, vì được phơi mình dưới ánh nắng này.

Thiên Tứ xoa đầu nó mà nói.

- Nơi này là Hoang mạc, không khí biến đổi thất thường quá. Mới đêm qua còn lạnh thấu xương, sáng ra đã là nóng như lò than. Biến đổi thời tiết như vậy. Lên quái thú phát triển về kích thước cũng là phải thôi.

Tiểu Hắc gật gật đầu mình rồi quay trở lại đậu trên vai Thiên Tứ mà đáp

- Chủ nhân, ta không nghĩ người sẽ dừng lại chốn này để nghỉ ngơi đâu.

Thiên Tứ cười cười đi vào bên trong tiếp tục nướng thịt rết mà trả lời Tiểu Hắc.

- Quanh đây là chỗ trước kia ta rơi xuống tử thần cốc. Ta đang muốn vào trong thôn kia, dò hỏi xem chuyện mười năm trước như thế nào. Nếu được cũng là biết thêm về bản thân mình hơn.

Tiểu Hắc gật gật đầu đồng ý. Bất quá Thiên Tứ lấy Huyết thực đan cho quái thú của mình ăn. Có điều ở đây lâu cũng là không tiện. Lên sau khi ăn sáng xong xuôi. Gã để Linh Xà, Kim Lang tằm và Tiểu Hắc, Xích Long Mã. Hoả Kì Lân đưa trở lại vào trong không gian bảo hạp. Nó xuất hiện ở đây sẽ là gây nhiều sự chú ý cho người khác.

Bất quá bên trong có tiếng của Liễu Uyên vọng ra.

- Tiểu Ca ca. Băng Phượng có vẻ sắp nở rồi đó.

Thiên Tứ mỉm cười, hắn dùng thần thức của mình đáp lại nàng ta.

- Chưa đâu, lúc trước do ta đoán sai. Băng Phượng ít cũng phải thêm mấy tháng nữa mới nở được. Có vẻ như hấp thụ Hỗn nguyên khí làm nó thích ở trong trứng hơn ý.

Thiên Tứ thu dọn đồ đạc, cho Linh xà và Kim Lang tằm về vị trí yêu thích của chúng. Còn mình cưỡi lên lưng xích Long mã, rồi cùng Tiểu Hắc hay tiến dần vào trong ngôi làng dưới chân núi kia.

Bất quá hắn đưa mắt lên nhìn cảnh vật xung quanh. Bốn bề núi cao khe lớn, quần thể núi non nguy nga kỳ vĩ trải ngút tầm nhìn.

Sáng sớm, từng làn mây sớm trải xuống lấp lánh ánh vàng, khiến người ta cảm thấy ấm áp khi đắm mình trong đó.

Thiên Tứ đi đến trước cổng làng,  Từ xa hắn trông thấy một đám mấy chục đứa trẻ lớn nhỏ không đồng đều, khoảng từ bốn năm tuổi cho đến mười mấy tuổi đang đứng trên khoảng đất trống trước thôn, ngẩng mặt đón làn mây sớm, hì hục rèn luyện thân thể. Từng khuôn mặt non nớt lộ vẻ nghiêm túc, mấy đứa lớn hơn một chút thì hùng hổ lắm, tụi nhỏ hơn cũng đang khua khoắng khá là ra dáng.

Một người đàn ông trung niên tráng kiện như hổ báo, mặc áo da thú, nước da màu đồng, tóc đen buông xõa, ánh mắt lấp lánh quan sát từng đứa trẻ, cẩn thận chỉ điểm cho chúng.

- Lúc mặt trời mới mọc là lúc vạn vật khởi đầu, sinh khí mạnh nhất, tuy không thể nuốt mây ngậm khí như trong truyền thuyết, nhưng rèn luyện thân thể dưới làn mây sớm cũng có ích lợi rất lớn. Có thể bồi đắp sinh cơ cho cơ thể. Trong một ngày chỉ có thời khắc sáng sớm này thôi, chịu khó dậy sớm chăm chỉ rèn luyện, cường gân tráng cốt, hoạt huyết luyện gân, về sau mới có vốn mà sinh tồn trong chốn mãng sơn này.

Người trung niên đứng phía trước chỉ điểm đám trẻ nghiêm mặt nhắc nhở, sau đó quát:

- Các ngươi có hiểu không?

- Hiểu!

Đám trẻ hăng hái cất giọng đáp lời.

Trong núi hay có những sinh vật tiền sử xuất hiện. Có loài cánh lớn che trời bay ngang in bóng trải đầy mặt đất, cũng có những con hoang thú đứng trên đỉnh núi tru trăng, càng không thể thiếu những loài độc trùng bò lổn ngổn, vô cùng đáng sợ.

Bất giác nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, người trung niên kia ngước mắt lên nhìn. Gã hơi nhíu mắt lại khi thấy một hài tử cũng chỉ lớn bằng đứa lớn nhất trong nhóm trẻ này, đang cưỡi ngựa trắng đi tới.

Người trung niên ra hiệu cho đám trẻ tiếp tục luyện tập còn mình đi ra phía cổng làng xem xét. Đúng lúc đó có mấy thanh niên cũng đang chuẩn bị đi săn, thấy lão, bọn họ cúi đầu chào Cung kính.

- Trưởng làng.

- Trưởng làng.

Người trung niên kia gật đầu, mắt nhìn theo Thiên Tứ không rời. Chợt nói

- Các ngươi xem, đằng kia có đứa trẻ, không biết con cái của làng nào lại đi tới thôn ta.

Những cái thanh niên này hướng mắt lên nhìn. Sau một hồi một nam tử, ngực để trần, bao tay làm từ da thú, sau mang hai cây rìu hai lưỡi ngắn nói.

- Trưởng làng, nhìn y phục của nó không giống như người của Thạch Trấn ta.

Trưởng làng gật đầu, sau đó cùng mấy người này đi tới trước cổng. Thiên Tứ đi tới nơi liền nhảy xuống khỏi xích Long mã, hai tay  quyền trước mặt mà chào hỏi trước.

- Vãn bối Thiên Tứ. Là dược sư đi ngang qua đây hái thuốc. Vì đường xá xa xôi, lại bị quái thú lấy mất hành lý, lên muốn nhờ làng ta giúp chút lương thực cho qua ngày ạ.

Thiên Tứ là người thông minh. Vừa nhìn đã biết mấy người này đều là Thôn dân bình thường. Kẻ mạnh nhất trong đây cũng chỉ là Tụ Linh cảnh Sơ cấp. Cùng hắn ngang cảnh giới tu vi. Nếu hắn đường đột đến hỏi chuyện, e rằng không được tiếp đón. Nhưng lấy danh nghĩa dược sư đi vào đây hái thuốc. Lại bị quái thú lấy hết hành lý, vậy cũng cho người ta chút cảm tình mà từ đó lân la hỏi chuyện.

Người trung niên, dùng ánh mắt của mình quét qua người Thiên Tứ một chút. Trên người gã mặc bộ áo da thú, tuy rằng không xác định được là da của loại quái thú nào. Nhưng lại có thể đoán được đây đều là da của quái thú mạnh mẽ. Bất quá lão lên tiếng.

- Dược sư thông cảm, làng chúng ta chỉ có hơn mười hộ dân. Sinh sống bằng cách săn bắt quái thú nhỏ. Thức ăn còn không đủ qua ngày, thật không thể giúp đỡ dược sư được.

Thiên Tứ không vội nản chí mà nói tiếp.

- Xin già chớ lo, ta xin đổi thuốc của mình để lấy lương thực.

- Cái này...

Nguờ trung niên kia đưa đôi mắt nhìn quanh một vòng, đúng là làng này quá nhỏ bé. Trước giờ có ai ốm đau bệnh tật gì đều phải đi đến những làng khác ở phía trong khu rừng, nhờ cứu giúp. Hiện tại trong làng cũng là đang có mất thanh niên bị thương trong lúc đi săn. Các làng khác đã từ chối chữa trị cho họ. Vì cho rằng vết thương quá nặng, không thể cứu chữa.

Nam tử để ngực trần kia thấy trưởng làng có chút lưỡng lự. Liền là nói nhỏ với lão.

- , Trưởng làng. Bên trong còn mấy huynh đệ đang bị thương. Nếu như hắn thật sư có thể chữa trị cho họ. Thì chia cho hắn chút thịt cũng là không thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top