Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 260: Bái kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thất Công liền vội vàng nói, ở cạnh Thiên Tứ đại sư, vừa vặn có thể thỉnh giáo vấn đề phương diện đan đạo.

- Vậy thì làm phiền.

Thiên Tứ cười nói.

- Không phiền, không phiền một chút nào!

Hoàng Thất Công dẫn đường, mang bọn họ đi tới phân bộ của Thiên Dược Các.

Không nhỏ giống Thiên Dược Các ở Thương Vân Trấn, Thiên Dược Các ở Đại Nguyên thành là một toà cung điện to lớn, thủ vệ nghiêm ngặt, mà Đan sư cũng nhiều đến trăm vị. Chính là những Đan sư này, mỗi ngày luyện chế ra lượng lớn đan dược, sau đó sẽ đưa đến địa phương như Thương Vân Trấn, Quách Thạch Trấn tiêu thụ.

Mà ở Thương Vân Trấn, Thiên Dược Các Chu Đại Quân chỉ đưa đến tác dụng tọa trấn, bình thường không cần luyện đan, vì người như thế đều có tỉ lệ thành đan tương đối thấp, đưa vật liệu cho bọn họ luyện chế quá mức lãng phí.

Đan sư Địa Cấp hạ phẩm ở đây đồng dạng nắm giữ địa vị chí cao vô thượng, nhìn thấy Hoàng Thất Công tới, mặc kệ là Đan sư hay hộ vệ, đều cung kính hành lễ.

Phân các Các chủ nơi này gọi Trương Vị Sơn, là một Đan sư Địa Cấp hạ phẩm, cùng Hoàng Thất Công là bạn tốt nhiều năm. Lúc trước bọn họ đồng thời bái vào Thiên Dược Các, khích lệ lẫn nhau, cạnh tranh lẫn nhau, song song trở thành Đan sư Địa Cấp hạ phẩm.

- Thiên tiểu hữu, ta có một yêu cầu quá đáng.

Sau khi Hoàng Thất Công sắp xếp bọn họ ở lại, có chút ngượng ngùng nói với Thiên Tứ

- Luyện đan gặp phải vấn đề sao?

Thiên Tứ cười nói.

- Khà khà!

Hoàng Thất Công có chút ngượng ngùng, tuy tuổi của hắn rất cao, nhưng ở trước mặt Thiên Tứ lại như tiểu tử mới vừa học nghệ, mà hắn cũng không cảm thấy không thích hợp chút nào.

Hắn nói:

- Không phải ta, là bằng hữu của ta, hắn được một đan phương cổ, chỉ là bởi vì niên đại quá lâu, có ít chữ viết trên đan phương kia đã thấy không rõ, bởi vậy luyện chế gặp phải khó khăn.

Thiên Tứ bừng tỉnh nói:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi viết ra đan phương này?

- Kính xin tiểu hữu chỉ điểm.

Hoàng Thất Công nói.

- Đan phương kia tên là Hồi Thiên Đan, đối với chữa thương có hiệu quả rất lớn. Nếu có thể khôi phục, sẽ cứu sống rất nhiều người.

Hóa ra là Hồi Thiên Đan, lẽ nào ngay cả đan dược phổ thông như vậy cũng thất truyền?

Thiên Tứ cảm giác rất kỳ quái, mặc kệ là võ đạo, hay đan đạo, theo từng đời người nghiên cứu, dù sao cũng nên càng ngày càng mạnh mới đúng, tại sao phương pháp luyện đan như vậy lại thất truyền? Ngay cả ở Tử Thần Cốc, đan dược này cũng là phôt biến. Bất quá chỉ là chẳng mấy kẻ dùng tới.

Hắn gật đầu nói:

- Đi xem xem.

- Xin mời Đại sư!

Hoàng Thất Công lại dùng kính ngữ, nói rồi mới phản ứng sửa lại "xin mời tiểu hữu".

Hai người sóng vai, đi tới một gian nội điện, cổng đã mở ra, bên trong tổng cộng có ba người, hai lão nhân khoảng sáu mươi cùng một thiếu nữ. Hai lão nhân đều ngồi uống trà, thiếu nữ thì đứng phía sau một lão giả.

Thiếu nữ này đại khái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp, chỉ là cái miệng nhỏ hơi giương lên, mắt to linh động, có vẻ rất giảo hoạt.

Lúc nhìn thấy Hoàng Thất Công, hai ông lão đồng thời đứng lên, dồn dập lộ ra nụ cười.

- Hoàng lão đầu, ta giới thiệu cho ngươi một người!

Một lão giả vội vã đi tới, chỉ vào một lão giả khác, nói.

- Vị này chính là Đoan Mộc Trường Phong, Đoan Mộc lão ca nhân xưng Đan Kiếm song tuyệt, một tay Đãng Vân Kiếm pháp đứng đầu Vũ Quốc, ngươi không phải ngưỡng mộ đã lâu sao?

Hoàng Thất Công nghe hắn nói như thế, cũng không vội lập tức giới thiệu Lăng Hàn, mà chắp tay với Đoan Mộc Trường Phong, nói:

- Đoan Mộc huynh, ngưỡng mộ đã lâu.

- Ha ha, Hoàng huynh, nghe nói trước đây không lâu ngươi cải tiến đan phương Phong Hỏa Đan, ta đã sớm muốn đến một hồi, hôm nay rốt cục có cơ hội.

Đoan Mộc Trường Phong cười nói.

Một lão giả khác tự nhiên chính là Trương Vị Sơn.

- Đoan Mộc huynh, Trương lão đầu, ta đến giới thiệu cho các ngươi một hồi, vị này chính là…

Hoàng Thất Công dự định giới thiệu Lăng Hàn cho hai người.

- Chư lão đầu, ngày hôm nay mời Đoan Mộc huynh đến, ba người chúng ta đồng thời nghiên cứu, có thể ở trong vòng ba tháng bù đắp phương pháp luyện chế Hồi Thiên Đan.

Trương Vị Sơn rất hưng phấn nói.

- Ta giới…

- Ha ha, Trương huynh quá đề cao ta, ta chủ tu kiếm đạo, chỉ là hơi có nghiên cứu đan đạo, chủ lực vẫn là hai người các ngươi, ta ở một bên hiến kế a.

Đoan Mộc Trường Phong mở miệng, cắt đứt lời của Hoàng Thất Công.

Hai lão giả đều coi Thiên Tứ là vãn bối của Hoàng Thất Công, đương nhiên sẽ không chú ý hắn.

Lúc này, thiếu nữ kia đi tới bên người Thiên Tứ, vây quanh hắn xoay chuyển hai vòng, trong miệng phát sinh âm thanh chà chà, dường như đang đánh giá cái gì vậy.

- Ngươi là đệ tử của Hoàng Đại Sư sao?

Thiếu nữ hỏi.

- Không phải!

Thiên Tứ lắc đầu.

- Há, ngươi nhất định vẫn chưa thông qua thử thách của Hoàng Đại Sư!

Thiếu nữ tự cho là đúng, sau đó như ông cụ non vỗ vỗ vai của Thiên Tứ nói.

- Ta bái Trương đại sư làm môn hạ trước ngươi, sau này, ta chính là sư tỷ của ngươi! Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo bọc ngươi, ai muốn bắt nạt ngươi, liền báo tên của ta!

Thiên Tứ mỉm cười nói:

- Báo tên là gì?

- Nha, ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết?

Thiếu nữ lấy tay đặt trán, lắc đầu liên tục.

- Ai, ngươi là từ trong khe suối nào chạy ra a? Ta là Thích Chiêm Thai, Đại Nguyên Vương phủ Thất Quận Chúa!

Thiên Tứ nha một hồi, một quận chúa nho nhỏ tự nhiên không đáng hắn thay đổi sắc mặt.

- Này này này, ngươi đây là thái độ gì, ta là sư tỷ của ngươi a!

Thích Chiêm Thai tức giận nói.

- Hai vị lão huynh, ta giới thiệu cho các ngươi một vị kỳ tài đan đạo!

Cho đến lúc này, Hoàng Thất Công mới rảnh rỗi giới thiệu thân phận Thiên Tứ, hắn đi tới bên người Thiên Tứ nói.

- Vị này chính là Thiên Tứ, Thiên tiểu hữu, không dối gạt hai vị, Phong Hỏa Đan chính là nhờ Thiên tiểu hữu chỉ điểm, mới thành công, nếu không, có khả năng phải mấy năm sau đó mới có thể hoàn thành.

- Cái gì!

Trương Vị Sơn cùng Đoan Mộc Trường Phong đều trợn mắt ngoác mồm, nhìn Lăng Hàn, lại nhìn Hoàng Thất Công một chút, chỉ cảm thấy cái này quá không chân thực.

Thích Chiêm Thai thì che miệng nhỏ, mới vừa rồi nàng còn nghĩ Thiên Tứ là vãn bối của Hoàng Thất Công, nhưng chỉ chớp mắt liền thành "tiểu hữu" của Chư Đại Sư, chẳng phải là thành trưởng bối của nàng?

- Hoàng lão đầu, không phải ngươi đang nói đùa chứ?

Trương Vị Sơn lập tức nói.

Thần sắc của Hoàng Thất Công nghiêm lại, nói:

- Ta sao có thể lấy chuyện này đùa giỡn!

Trương Vị Sơn và Đoan Mộc Trường Phong nhìn lại Thiên Tứ, lúc này, ánh mắt của bọn họ liền tuyệt nhiên không giống.

Trẻ tuổi như thế!

Bất kể là võ đạo hay đan đạo, tuy xưa nay không thiếu thiên tài, nhưng Thiên Tứ mới bao lớn?

Mười bốn tuổi? Mười năm tuổi?

Coi như hắn sinh ra liền bắt đầu nghiên cứu đan đạo, có thể có mấy năm kinh nghiệm? Mà đan đạo đại sư nào không phải thông qua luyện chế lượng lớn đan dược để tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng mới xác lập địa vị của mình?

- Không biết tiểu hữu là truyền nhân của thế gia đan đạo nào?

Trương Vị Sơn vô cùng khách khí nói, hắn quá hiểu rõ Hoàng Thất Công, biết đối phương không thể mở chuyện cười như vậy.

- Không môn không phái.

Thiên Tứ nói, bản thân hắn là đan đạo đế vương, làm sao có khả năng là truyền nhân của ai.

Trương Vị Sơn càng thêm kinh ngạc, mà Đoan Mộc Trường Phong thì nghĩ nhất định là Hoàng Thất Công đang đùa giỡn, đan đạo quan trọng nhất chính là truyền thừa, tỷ như đan phương, không có sư phụ, gia tộc truyền thụ, ngươi sao có được?

Dựa vào mình suy diễn? Đùa giỡn, hết thảy đan phương đều là từng đời người tích lũy xuống, muốn dựa vào chính mình nghiên cứu chế tạo ra đan dược mới, vậy cả đời này chỉ có thể mân mê ra một hai loại, nhưng hiệu quả thì hoàn toàn không thể bảo đảm.

- Trương lão đầu, ngươi trước lấy phương thuốc Hồi Thiên Đan ra.

Hoàng Thất Công thúc giục, hắn tin tưởng chỉ cần Thiên Tứ vừa ra tay liền có thể trấn trụ hai người này.

Trương Vị Sơn hơi do dự, dù phương thuốc Hồi Thiên Đan không trọn vẹn, cũng cực kỳ quý giá, là hắn bỏ giá cao mới mua được. Đây giống như bí kíp võ học, ai sẽ dễ dang cho người khác thấy?

- Trương huynh, không thể!

Đoan Mộc Trường Phong lập tức lắc đầu, cho dù đại nhân vật như hắn, vì chứng kiến đan phương này, cũng trả cái giá không nhỏ, hơn nữa còn là bởi vì hắn đang giúp đỡ nghiên cứu Hồi Nguyên Đan, bằng không phải trả giá càng to lớn hơn.

Tiểu tử này là món đồ gì, có thể dễ dàng liền thấy đan phương?

Trương Vị Sơn nhìn về phía Hoàng Thất Công, không phải hắn không tín nhiệm hảo hữu tri giao này, nhưng vấn đề là, Thiên Tứ thực quá trẻ tuổi, để hắn cảm thấy vô căn cứ.

- Trương lão đầu, ngươi không tin ta?

Hoàng Thất Công tức rồi, này là đan đạo đại sư chân chính, ngay cả hắn cũng hận không thể bái làm môn hạ, chỉ là hắn căn bản không lọt mắt Thiên Tứ mà thôi.

Nhưng Đoan Mộc Trường Phong lại dám hoài nghi năng lực của Thiên Tứ, cho rằng đối phương không có tư cách xem đan phương, cái này há có thể không làm hắn ứa ra lửa giận?

Nếu không phải nể mặt Trương Vị Sơn, hắn đã có kích động liều mạng với đối phương.

Trương Vị Sơn cau mày, từ đáy lòng mà nói, hắn đương nhiên đồng ý tin tưởng Hoàng Thất Công, dù sao cũng là hảo hữu tri giao mấy chục năm, hắn làm sao có khả năng không biết đối phương. Nhưng Thiên Tứ quá trẻ, trẻ đến không có một chút xíu phong thái của đan đạo đại sư.

- Được! Được! Được!

Hoàng Thất Công đem do dự của Trương Vị Sơn nhìn ở trong mắt, tức giận đến lồng ngực run run nói.

- Trương Vị Sơn, nếu ngươi không tin ta, ngày hôm nay ta liền tuyệt giao với ngươi!

- Hoàng lão đầu!

Trương Vị Sơn kinh hãi đến biến sắc, Hoàng Thất Công ngay cả tuyệt giao cũng nói ra, có thể thấy đối phương tức giận cỡ nào. Hắn vội vã xua tay nói:

- Ngươi đừng nóng giận, ta lấy ra còn không được sao?

- Không cần miễn cưỡng!

Hoàng Thất Công hừ một tiếng, ở trong mắt hắn, Thiên Tứ là đan đạo đế vương cao cao tại thượng, thái độ của Trương Vị Sơn như vậy sớm đã có ý thất kính, để hắn cảm thấy thẹn với Thiên Tứ, nào còn mặt mũi để Thiên Tứ trợ giúp bù đắp đan phương.

- Thiên tiểu hữu, lần này thực là xin lỗi!

Hắn hướng về Thiên Tứ, kinh hoảng nói.

Thiên Tứ khoát tay áo một cái, sau đó nhìn Đoan Mộc Trường Phong nói:

- Ngươi cho rằng, ta sẽ để một đan phương Hồi Thiên Đan ở trong mắt sao? Ha ha, vậy ta báo tên vài dược liệu ra cho các ngươi nghe một chút.

- Tử Huân Diệp, Thiên Hoa Quả, Vô Phong Thảo...

Hắn một hơi nói ra mười mấy loại dược liệu.

Đoan Mộc Trường Phong nghe không hiểu ra sao, cái này đến cùng là cái gì, nhưng trên mặt Trương Vị Sơn lại không ngừng biến sắc, hai tay cũng run rẩy theo, ánh mắt trở nên sáng sủa.

Hắn làm sao không biết, cái này chính là dược liệu trên đan phương Hồi Thiên Đan, chỉ là có ba vị dược liệu đã thấy không rõ, phân lượng phối hợp cũng mơ hồ không thể nhận ra.

Thiên Tứ không báo tên những dược liệu khác, mỗi một dạng đều là trên đan phương, thậm chí còn có thêm ba vị, điều này ý vị là gì?

Đối phương nắm giữ phương thuốc Hồi Thiên Đan hoàn chỉnh!

Buồn cười, hắn lại còn hẹp hòi, không nỡ lấy ra một tấm đan phương không trọn vẹn, làm cho hắn đỏ mặt đến chỉ muốn tìm một khe nứt chui vào.

- Trương Vị Sơn có mắt không tròng, kính xin tiểu hữu thứ tội!

Trương Vị Sơn vái Thiên Tứ, đầu buông rất thấp, có thể thấy được cái lễ này nặng đến đâu.

Thiên Tứ không hề bị lay động, hắn lòng tốt đến chỉ điểm đối phương, lại bị hoài nghi như vậy, đương nhiên sẽ không cao hứng.

Đoan Mộc Trường Phong càng cảm thấy hai người này đều điên rồi, lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu dao động. Hắn hừ một tiếng, nói:

- Tiểu tử, lão phu không biết ngươi chơi trò gian gì, nhưng muốn lừa gạt lão phu là tuyệt đối không thể.

- Đoan Mộc huynh, mời trở về đi!

Trương Vị Sơn đột nhiên bật người dậy, lạnh lùng nói.

Cái gì!

Đoan Mộc Trường Phong suýt chút nữa nhảy lên, đầu ngươi bị lừa đá sao, mới vừa rồi còn đứng cùng một trận tuyến với ta, hiện tại lại quay nòng súng nhắm lão tử, không có ai qua cầu rút ván như thế a.

- Trương huynh, ngươi đây là ý gì!

Vẻ mặt của hắn cũng lạnh lùng.

- Những vật kia của ngươi, chờ sau đó ta sẽ sai người đưa trở về, hiện tại ở đây không hoan nghênh ngươi!

Trương Vị Sơn hờ hững nói, hắn suýt chút nữa bị đối phương mê mẫn, bỏ mất một đan đạo đại sư, điều này làm cho hắn há có thể có hảo cảm với Đoan Mộc Trường Phong, còn hận không thể cắn đối phương hai cái!

Với Đan sư mà nói, không có sự tình vinh quang hơn chữa trị cổ đan phương.

Sắc mặt của Đoan Mộc Trường Phong tái xanh, hắn đường đường Đan Kiếm song tuyệt, địa vị tôn sùng cỡ nào, hiện tại lại bị người hạ lệnh trục khách, hơn nữa là bởi vì một tiểu tử chưa ráo máu đầu, hắn há có thể không giận tím mặt?

Hắn vẩy tay áo, đoạt môn mà đi, trước khi ra cửa, ánh mắt đảo qua Thiên Tứ, tràn ngập lạnh lẽo.

Hiển nhiên, hắn đổ tất cả những thứ này lên đầu Thiên Tứ. Bất quá gã cũng không thèm nhìn Đoan Mộc Trường Phong lấy một lần.

- Hoàng lão đầu, hiện tại ngươi hài lòng chưa?

Trương Vị Sơn cười nói.

- Coi như ngươi thức thời!

Hoàng Thất Công trước tiên trừng Trương Vị Sơn một cái, dù sao cũng là bạn bè cũ mấy chục năm, vừa nãy hắn cũng chỉ là nói mát. Hắn đi tới trước mặt Thiên Tứ, vái thật dài, nói:

- Tiểu hữu, lão hủ bồi cái không phải.

- Lão phu cũng vậy.

Trương Vị Sơn cũng vái chào.

Chỉ là thái độ của hắn không thể so với Hoàng Thất Công, bởi vì Hoàng Thất Công tự xưng "lão hủ", mà hắn là "lão phu", vẫn còn cái giá.

Nhưng Thích Chiêm Thai ở một bên lại xem trợn mắt ngoác mồm, sư phụ bởi vì Thiên Tứ đuổi Đan Kiếm song tuyệt Đoan Mộc Trường Phong đi, hơn nữa còn kết thù, tiểu tử này cũng quá trâu bò a.

Thiên Tứ đi tới bên bàn, lấy giấy bút ra, lập tức viết như rồng bay phượng múa.

Hắn viết rất nhanh, sau đó đưa giấy cho Trương Vị Sơn.

Nể mặt mũi của Hoàng Thất Công, hắn vẫn quyết định giúp Trương Vị Sơn một tay. Dù sao Hoàng Thất Công cũng đi theo làm tùy tùng, vì hắn bỏ khá nhiều công sức.

Trương Vị Sơn tiếp nhận giấy, ánh mắt quét qua, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Đây là đan phương của Hồi Thiên Đan!

Tuyệt đối đúng, bởi vì không chỉ dược liệu giống tàn phương, hơn nữa phối chế cũng giống, còn nhiều ra ba vị dược liệu không trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top