Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 263: Khách không mời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tại hạ Thiên Tứ.

Thiên Tứ đứng lên, khẽ mỉm cười với mọi người, sau đó lại ngồi xuống.

Chỉ đơn giản như vậy?

Thiên gia, hào môn ở nơi nào?

Tất cả mọi người hiếu kỳ, trong Hoàng Đô Bát Đại Hào Môn không có họ Thiên, lẽ nào là gia tộc ở đại thành khác? Này cũng có thể, bởi vì Vũ Quốc tổng cộng có ba mươi sáu đại thành, mỗi thành thị đều có mấy gia tộc lớn, gộp lại cũng hơn trăm cái, ai có thể hiểu hết?

Nhưng Thích Vĩnh Dạ lại càng thêm kinh ngạc, bởi vì hắn biết thân phận của Lăng Tư Quyên, có thể làm cho Lăng gia quý nữ hầu hạ ở một bên, Thiên gia này đến cùng là quái vật khổng lồ thế nào?

Không quan tâm những chuyện đó, nói chung, hắn phải giao hảo với Thiên Tứ.

Thích Vĩnh Dạ điều động bầu không khí, rất nhanh để lực chú ý của chúng nhân trở lại trên người hắn. Trong đại sảnh nhất thời một mảnh cười to, tất cả mọi người cảm thấy vị vương tử này tràn ngập mị lực, rất nhiều người có ý nghĩ nguyện cống hiến cho hắn.

- Đại Vương tử giá lâm!

Đúng lúc này, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hô to.

Đại Vương tử đến?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người nào không biết Đại Vương tử và Tứ Vương tử bởi vì tranh cướp vương vị mà đánh kịch liệt, vì sao hắn lại đột nhiên chạy đến nơi này?

- Tứ đệ!

Đại Vương tử xuất hiện ở cửa lớn, hắn là một nam nhân anh tuấn, đại khái chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, khí độ phi phàm. Khuôn mặt hắn tươi cười, nhanh chân đi tới chỗ Thích Vĩnh Dạ, nhìn dáng dấp không giống như là oan gia chút nào.

Thích Vĩnh Dạ đứng lên, nghênh đón Đại Vương Tử, cũng tươi cười nói:

- Đại ca, sao huynh cũng đến?

Lúc hai người tới gần nhau, không hẹn mà cùng dừng bước, chỉ mang theo nụ cười nhìn đối phương, nhưng không hề vươn tay ra, ý tứ kề vai sát cánh.

- Tứ đệ tổ chức tiệc rượu, đai ca như ta đương nhiên phải tới cổ động.

Đại Vương tử cười nói.

Thích Vĩnh Dạ không khỏi hơi nhướng mày, hắn tổ chức bữa tiệc này, dụng ý chính là thu mua lòng người, đặt xuống cơ sở để ngày sau hắn leo lên vương vị. Đại Vương tử không thể nào không biết điểm ấy, như vậy hắn đến nơi này tất nhiên là vì phá đám.

- Ha ha, vậy thì đa tạ đại ca!

Giọng nói của hắn vô cùng dối trá, nhưng nụ cười trên mặt vẫn xán lạn như cũ.

Đại Vương tử ngừng một lát nói:

- Ta còn dẫn theo một vị khách nhân tôn quý!

- Há, không biết là ai?

Thích Vĩnh Dạ hỏi, hắn biết Đại Vương tử sẽ không chỉ chạy tới lộ mặt một hồi, nhất định sẽ có động tác thực chất khác.

- Quách huynh, xin mời!

Đại Vương Tử hướng về nơi cửa nói.

Mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc áo xám đi vào, vóc người trung đẳng, ngũ quan bình thường không có gì lạ, nhưng lúc nhìn thấy huy chương trên ngực hắn, sắc mặt của mọi người đều hơi biến hóa.

Đan sư Hạ Cấp trung phẩm!

Đan sư, thả tới chỗ nào cũng được hoan nghênh, càng là không thể thiếu. Trong một thế lực, nếu có một vị Đan sư tồn tại, thì đều có lực hấp dẫn cực lớn đối với tán tu, thậm chí thế lực nhỏ.

Võ giả không thể rời bỏ đan dược.

- Tứ đệ, ta giới thiệu cho đệ một hồi, vị này là Quách Định Quyền, Quách huynh, Đan sư Hạ Cấp trung phẩm. Mà nói đến sư phụ của Quách huynh, càng là không ai không biết, chính là nhân xưng Đan Kiếm song tuyệt Đoan Mộc đại sư!

Đại Vương tử tươi cười xán lạn, tâm tình cực kỳ sung sướng.

Trong miệng Thích Vĩnh Dạ phát khổ, hắn biết Đại Vương tử là đến đập phá, mà e sợ cũng bị hắn thực hiện được rồi!

Quách Định Quyền là Đan sư Hạ Cấp trung phẩm cũng không có gì, then chốt ở chỗ sư phụ của hắn, Đoan Mộc Trường Phong là Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm! Tuy hiện tại đi gần với Đại Vương tử chỉ là Quách Định Quyền, nhưng đồ đệ ở trên một ý nghĩa nào đó, cũng có thể đại biểu thiên hướng của sư phụ.

Đây là Đại Vương tử phát ra một tín hiệu cho mọi người: Quan hệ giữa hắn và Đoan Mộc Trường Phong rất tốt, được đối phương chống đỡ.

Cái này không khác tăng thêm cho hắn một thẻ đánh bạc, càng là một đả kích to lớn đối với Thích Vĩnh Dạ.

Phân lượng của Đan sư quá nặng.

- Quách huynh!

Thích Vĩnh Dạ còn phải mặt tươi cười mà chào hỏi, không thể đuổi hai người Đại Vương tử rời đi, bằng không nhất định sẽ truyền ra tin tức nói hắn khí lượng tiểu nhân. Làm một thượng vị giả, nhất định phải cho người ta ấn tượng đại khí, ngay cả điểm ấy cũng không làm được, hắn còn có tư cách gì kế thừa vương vị?

Quách Định Quyền rất cao ngạo, đối với Tứ Vương Tử cũng chỉ hừ một tiếng, biểu hiện ra ngạo mạn của Đan sư vô cùng nhuần nhuyễn.

Nghề nghiệp này quá khan hiếm, rất được sủng ái.

- Quách huynh mời ngồi!

Trong lòng Thích Vĩnh Dạ tức giận, nhưng biểu hiện vẫn rất khách khí.

Ánh mắt của Quách Định Quyền đảo qua, trực tiếp đi về phía trước.

Nếu muốn ngồi, hắn phải ngồi ở hàng thứ nhất, bằng không mặt mũi của hắn để nơi nào? Bởi vì nơi này năm bàn một hàng, trong lúc đó đối lập lẫn nhau chặt chẽ, hai bên để trống rất rộng, Quách Định Quyền không đi bên trái chính là đi bên phải.

Không may, hắn đi chính là bên trái, trực tiếp đi tới bàn của Thiên Tứ, đến có phải bởi vì nhìn thấy Lăng Tư Quyên hay không, vậy cũng chỉ có chính hắn rõ ràng.

- Ngươi có thể cút!

Hắn lạnh lùng nói.

Thật bá đạo, mở miệng liền bảo người ta cút, coi mình là Thiên Vương lão tử sao.

Có điều, người ta chính là Đan sư Hạ Cấp trung phẩm, càng có một vị sư phụ là Đan sư Huyền Cấp, có lực bá đạo như thế.

Thiên Tứ lộ ra nụ cười, theo người khác cái này tựa hồ là muốn thỏa hiệp, nhưng Lăng Tư Quyên biết, đây là Thiên Tứ giận, hơn nữa phi thường tức giận. Hắn nói:

- Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?

- Cút! Cút! Cút!

Quách Định Quyền đương nhiên sẽ không kinh sợ, hắn không chỉ nói một lần, hơn nữa còn cường điệu ba lần.

Trong mắt Thiên Tứ lóe lên hàn quang, trong nháy mắt ra tay, tay phải bắt được cổ của đối phương, sau đó nhấn xuống một cái, oành một tiếng, mặt của Quách Định Quyền đánh lên bàn, chấn động đến bầu rượu lệch qua, ngã trên mặt đất.

- Ô…

Quách Định Quyền bị đè trên bàn, tứ chi điên cuồng vung vẩy, muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhưng hoàn toàn phí công.

Toàn trường, hoàn toàn tĩnh mịch.

Cái tên này cũng quá trâu bò đi, ngay cả Đan sư cũng dám đánh!

Tê, có gan, đúng là một nam nhân chân chính!

Đại Vương tử đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giận tím mặt, hắn vạn lần không ngờ, lại còn có người dám đánh Quách Định Quyền. Vốn hắn ở mặt khí tràng đã hoàn toàn áp đảo Thích Vĩnh Dạ, nhưng như thế, mất mặt không chỉ Quách Định Quyền, ngay cả hắn cũng mất mặt theo.

Hắn nhanh chân đi tới chỗ Thiên Tứ, tay phải vươn ra, muốn nắm cổ của Thiên Tứ, quát lên:

- Buông tay ra cho bản vương!

Xoạt, một đạo kình phong lay động, Lăng Tư Quyên đã ra tay, ngăn Đại Vương tử lại.

Đại Vương tử đầu tiên là kinh diễm, nhưng ánh mắt lập tức ngưng tụ. Ở trước mặt vương vị, hết thảy đều có thể bỏ qua, mà lá bài Quách Định Quyền này, quyết định hắn có thể áp đảo lão tứ hay không, tự nhiên không phải một vấn đề nhỏ.

- Lui ra!

Hắn quát lên, không có lập tức phản kích, là vì thương hương tiếc ngọc.

Lăng Tư Quyên chỉ phất phất tay, nói:

- Cút!

Cút, nàng lại bảo Đại Vương tử cút, cũng thật là gan to bằng trời a.

Thích Vĩnh Dạ nhìn ở trong mắt, không khỏi lộ ra nụ cười, hắn biết Lăng Tư Quyên chính là Lưu gia quý nữ, nếu Đại Vương tử đắc tội nàng, đó cũng không phải là một chuyện tốt. Còn đối với Đại Vương tử là chuyện xấu mà nói, thì đối với hắn lại là chuyện tốt.

Tuy rằng Lăng gia chỉ là một gia tộc ở bên ngoài Đại Nguyên Thành, nhưng xét về quan hệ với Hoàng thất cũng là không nhỏ. Mấy hôm trước hắn còn biết được tin tức từ Thanh Vân Trấn truyền về, Lăng gia tự nhiên trở thành gia tộc mạnh nhất ở đó. Lại là có quan hệ cực kỳ tốt với Thiên Dược Các và Tụ Bảo Lâu. Ngay cả Hoàng thượng cũng có ý tìm hiểu. Vẫn là ra lệnh, nể mặt Lăng gia vài phần.

- Cút!

Thiên Tứ tiện tay vung lên, Quách Định Quyền bị hắn quăng bay ra ngoài, oành một tiếng, đụng vào trên tường.

- Khốn nạn!

Quách Định Quyền bò dậy, giận không nhịn nổi kêu lên, hắn thật muốn tức chết rồi, thân là Đan sư được thế nhân tôn kính, lại bị người đè lên bàn, bị rượu dính đầy mặt, còn bị ném ra ngoài.

May là lúc này còn chưa mang món ăn lên, bằng không trên mặt hắn sẽ càng thêm đa dạng, vô cùng đặc sắc.

- Còn muốn tới lần nữa?

Thiên Tứ lạnh lùng nói, lần này không phải lần thứ nhất hắn đánh Đan sư, cũng chắc chắn sẽ không là lần cuối cùng.

- Ta muốn ngươi chết!

Quách Định Quyền giận dữ hét, hừng hực vọt tới, thân là một Đan sư, hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, thù này không báo, hắn thề không làm người!

Thiên Tứ ra tay. Oành! Quách Định Quyền bị hắn tóm cổ lần thứ hai, không hề ngoài ý muốn đụng lên bàn, khác biệt ở chỗ, lần này dùng sức càng lớn, đánh vỡ cả mặt bàn.

- A…

Trên mặt Quách Định Quyền che kín vết máu, trong mắt đều muốn phun ra lửa.

Có điều, hắn không dám lao tới lần thứ hai, bởi vì hắn ý thức được thực lực của mình kém Thiên Tứ quá lớn. Đáng ghét, từ khí tức phán đoán, đối phương và hắn không phân cao thấp, nhiều nhất chỉ là Tụ Linh tầng một, làm sao sẽ mạnh như vậy?

Hắn quay đầu lại nhìn Đại Vương Tử, đối phương đang đối lập với Lăng Tư Quyên, hiển nhiên không thể giúp hắn ra tay. Hắn cất giọng nói:

- Ai đánh tiểu tử này một trận, ta cho hắn mười viên Bão Nguyên Đan!

- Cái gì, Bão Nguyên Đan!

- Đối với người Tụ Nguyên tầng chín trở xuống mà nói, đây chính là đồ tốt, có thể giúp ngưng tụ nguyên hạch, tăng lên khoảng ba phần mười tỷ lệ thành công.

- Một hơi lấy ra mười viên, thực là bạo tay!

Tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng người cảm thấy hứng thú lại không nhiều, bởi vì ngày hôm nay có thể được mời tới, người nào không phải thiên tài? Đối với thiên tài mà nói, nếu như ngay cả ngưng tụ nguyên hạch cũng cần nhờ ngoại lực trợ giúp, cái này vẫn xứng được gọi thiên tài sao?

Quách Định Quyền thấy thế, không khỏi cắn răng nói:

- Một viên Địa Hỏa Đan!

- Thao, Địa Hỏa Đan!

Lần này, tất cả mọi người ngồi không yên, thậm chí ngay cả Thích Vĩnh Dạ cùng Đại Vương Tử cũng lộ ra vẻ động tâm.

Hiệu quả của Địa Hỏa Đan giống Tử Nguyên Đan, đều là giúp võ giả đột phá Hải Tuyền Cảnh, chỉ là hiệu quả kém nhiều, nhiều nhất chỉ có thể tăng lên hai phần mười xác suất, nhưng vì linh dược hiếm có, nên giá trị rất cao.

Như Thích Vĩnh Dạ, cũng coi như là thiên tài, còn bị nhốt ở Tụ Linh tầng chín đỉnh cao hơn nửa năm. Bình thường mà nói, có thể ở trong ba năm rưỡi đột phá đến Hải Tuyền Cảnh, cũng đã đáng giá tán thưởng.

Mà Đại Vương Tử, từ bảy năm trước liền đạt đến Tụ Linh tầng chín đỉnh cao, nhưng hiện tại vẫn vậy, đủ thấy đột phá Hải Tuyền Cảnh khó khăn ra sao.

Một viên Địa Hỏa Đan, có khả năng để thiên tài tiết kiệm mấy năm thời gian tu luyện, ngươi nói quý giá cỡ nào? Tuy vật liệu luyện chế Địa Hỏa Đan không quý như Tử Nguyên Đan, nhưng vô cùng hiếm thấy, thuộc về có tiền cũng không thể mua được. Bằng không lấy tài lực của Đại Nguyên Vương phủ, làm sao cũng có thể mua được mấy viên.

Bởi vậy, mọi người lập tức hừng hực nhìn Thiên Tứ, phảng phất hắn chính là một viên Địa Hỏa Đan.

- Làm càn, các ngươi cho rằng đây là địa phương nào?

Thích Vĩnh Dạ hừ lạnh nói, hắn là người làm đại sự, nên lập tức đè tham niệm xuống. Quách Định Quyền là người của Đại Vương Tử, hắn tội gì phải để đối phương hả giận? Mà Thiên Tứ và Thiên Tứ có quan hệ người ngoài không biết, như vậy lập trường của hắn tự nhiên rất rõ ràng.

Giúp Thiên Tứ!

Hắn hét như thế, mọi người lập tức tỉnh táo lại. Đây chính là phủ đệ của Tứ Vương Tử a, nếu như động can qua ở nơi này, nói tạo phản cũng không khác nhau gì cả.

Quách Định Quyền vù vù thở hổn hển, hắn nhìn chằm chằm Thích Vĩnh Dạ, đột nhiên quay đầu rời đi.

Hắn tuyệt không cam tâm nuốt xuống cơn giận này, hắn muốn xin sư phụ của mình đến, không ai có thể nhục nhã một vị Đan sư như vậy!

- Quách huynh! Quách huynh!

Đại Vương Tử vội vàng kêu lên, đuổi theo Quách Định Quyền rời đi.

Hai người đột nhiên đến, đi cũng đột nhiên, đại sảnh trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh lại. Có mấy người đau lòng Địa Hỏa Đan, có mấy người thì hiếu kỳ sự tình phát triển kế tiếp.

- Người đâu, đổi một cái bàn!

Thích Vĩnh Dạ bắt đầu điều tiết bầu không khí, lần thứ hai phát huy ra mị lực của hắn, để bầu không khí của tiệc rượu náo nhiệt lần nữa.

Tất cả mọi người cảm thấy rất hứng thú với Thiên Tứ. Phải biết áp chế Quách Định Quyền không khó, nơi này tám phần mười trở lên đều có thể làm được, nhưng dám làm như vậy, phỏng chừng chỉ có Thiên Tứ.

- Thiên huynh, không biết ngươi từ đâu tới?

Có người rốt cục hỏi.

- Cực Nam Đại Hoang.

Tất cả mọi người sửng sốt. Này chỉ là một địa phương nhỏ do Đại Nguyên thành quản lý. Xưa nay chỉ được coi là khu rừng bỉ hoang, chỉ toàn quái thú. Người dân trong đó cũng không mấy khi ra ngoài này. Vì sao sức lực của Thiên Tứ trâu bò như thế? Không chỉ hắn trâu bò, ngay cả nữ tử bên cạnh hắn cũng cực kỳ ngạo khí, ngay cả Đại Vương Tử cũng không có để ở trong mắt.

Thích Vĩnh Dạ càng thêm kinh ngạc, Thiên Tứ là người của Đại Hoang? Vậy làm sao dính líu quan hệ với Lăng Tư Quyên?

Muốn nói mặc dù hắn là hoàng thân quốc thích, nhưng so sánh với Lưu Vũ Đồng, lại có chỉ có phần ngang bằng. Dù sao, bọn họ chỉ có thể nói là chi nhánh của Hoàng thất Thích gia, truyền thừa lớn như vậy, quan hệ kỳ thực cũng không quá chặt chẽ.

Tại Thanh Vân Trấn, Lăng gia cũng là thế lực lớn. Ngay cả hắn, trừ khi lên được Đại Nguyên Vuơng, bằng không lấy cái tư cách Đệ tử của Côn Luân Tông của nàng. Hắn không xứng. Thế nhưng nàng lại làm thị nữ cho Thiên Tứ. Rốt cuộc đây là chuyện gì.

Từng món ăn được đưa lên, mọi người cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền bắt đầu ăn, võ giả tiêu hao lớn, xác thực rất dễ đói bụng.

- Ha ha ha ha, xin lỗi xin lỗi, Tứ Vương Tử, ta tới chậm.

Trong một tiếng cười dài, chỉ thấy một nam tử vóc người thon dài đi vào, dáng dấp khoảng hai mươi tuổi, có khí thế kinh người.

Kim Gia Lão Tam, Kim Vô Cực.

Kim Vô Tương theo ở phía sau, rập khuôn từng bước, thật giống như chuột thấy mèo, hoàn toàn không có hung hăng như trước.

- Kim huynh, sao cố ý đến muộn như vậy?

Thích Vĩnh Dạ đứng lên, cười hỏi.

- Có chút việc vặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top