Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 290: Giết con trai trả tiền cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo chủ phu nhân lơ đễnh, mở hộp ngọc ra, trong hộp tựa hồ có âm luật truyền đến, tiếp theo một sợi tơ phảng phất như linh xà từ trong hộp ngọc thò đầu ra, sau đó từ từ bay lên.

"Đúng là Đại Dục Thiên Ma kinh!"

Hắc Tôn giả chống gậy, quả quyết nói: "Kính xin phu nhân thu lại đi!"

Sắc mặt Thiên Tứ quái lạ, nhướng đầu nhìn về phía hộp ngọc, trong nội tâm quỷ dị không nói lên lời. Trong hộp ngọc này có Đại Dục Thiên Ma kinh, hỗn khí toả ra tức thì làm cho Thiên kiếm và Ma sinh kiếm cảm nhận được linh khí. Hai bảo kiếm đều rung lên bần bật, cảm ứng kịch liệt.

Giáo chủ phu nhân không thèm để ý đến Hắc Tôn giả, chỉ thấy sợi tơ kia càng bay lên cao, rồi đột nhiên giãn nở theo độ dài, càng lúc càng trở nên to lớn, đến khi độ lớn bằng vại nước thì sắc mặt mọi người cũng không khỏi thay đổi, chỉ thấy sợi tơ kia đã không còn là sợi tơ mà là một tác phẩm kỳ diệu do vô số văn tự tạo thành!

Văn tự đếm không hết hình thành một vòng tròn, tầng ngoài bao phủ tầng trong, một tầng lại một tầng, không biết có bao nhiêu tầng, thu nhỏ lại đến cực hạn thì liền không nhìn ra là văn tự, ngược lại sẽ chỉ cảm thấy là một sợi tơ.

Đây chính là Ma điển trấn giáo của Thiên Ma giáo, Đại Dục Thiên Ma kinh!

"Đồ vật là thật sự, chư vị có thể vững tin không nghi ngờ chứ?"

Đột nhiên vô số văn tự kia thu nhỏ lại, lại biến thành sợi tơ chui vào trong hộp ngọc.

Giáo chủ phu nhân khép hộp ngọc lại, vẫn dùng các lá bủa của Giáo chủ Ma giáo các đời phong ấn kỹ như cũ, cười dài nói: "Chẳng qua nếu các ngươi muốn xem thì cũng cần nghĩ cho rõ. Xem Ma điển trấn giáo của Thiên Ma giáo thì chính là kẻ địch của Thiên Ma giáo, do đó Thiên Ma giáo đuổi giết liền không chỉ mình ta, mà là chư vị ngồi đây ngày hôm nay đều phải chết. Các ngươi ai tới lấy hộp ngọc?"

Sắc mặt mọi người kịch biến, trong lòng đều có chút chần chờ, hộp ngọc ở ngay trước mặt bọn họ, thế nhưng không một ai dám lấy đi!

Sắc mặt Tần Phi Nguyệt âm tình bất định, người khác sợ Thiên Ma giáo, hắn thì không, dù Thiên Ma giáo có mạnh hơn cũng không cách nào đối nghịch cùng toàn bộ Ngũ quốc. Chỉ là nếu như bản thân lấy hộp ngọc đi, e là sẽ trở thành mục tiêu công kích, có thể sống đi ra phủ thành chủ không là điều khó nói.

Những người khác cũng ôm ý tưởng giống nhau, mặc dù là Phó Vân Địch cũng lưỡng lự, khó có thể quyết định.

Giáo chủ phu nhân rất thú vị thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, rất vui vẻ nhìn loại tình cảnh khiến cường giả ngông cuồng tự đại nào cũng đau đầu này, đây là một loại lạc thú của nàng.

Bên trong lầu hoàn toàn yên tĩnh, nhưng vào lúc này, Thiên Tứ đứng dậy chen ngang, nói:

- Tiểu Nhị, tính tiền cho ta.

Hắn đánh vỡ trầm mặc, khiến bầu không khí bên trong lầu nhẹ nhàng hơn. Mọi người dồn dập nhìn về phía hắn, như cười như không, thiếu niên này rõ ràng là tiểu tử đến từ nông thôn, chưa từng trải chuyện đời, chạy đến nơi đây ăn uống miễn phí, sau khi ăn xong lại còn hỏi Phó Vân Địch có lấy tiền hay không.

Phó Vân Địch tằng hắng một cái, hóa giải lúng túng, nói: "Đến đây là khách, nếu ta đã mời tiệc tân khách, dù tiểu ca không ở trong danh sách mời thì ta cũng sẽ không thu tiền của ngươi."

Thiên Tứ nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, cười nói: "Thành chủ không thu tiền của ta, nhưng ta không thể không trả. Tiền trên người ta không nhiều, một trăm long tệ có đủ hay không? Thành chủ đợi chút, ta đi giết người, sau khi thắng tiền lại trả cho ngươi."

Phó Vân Địch cau mày, Thiên Tứ không chờ hắn trả lời, đi thẳng xuống Trấn Giang lâu, một bước vọt vào trong hồ, từng bước từng bước đi đến bình đài trong hồ, cất cao giọng nói: "Đình Nhạc công tử, nghe nói đánh lôi đài ở đây, thắng sẽ được một trăm long tệ, ta là dân đen, vì thế ta đến thử xem."

Bước chân hắn không nhanh không chậm, nhưng cũng chỉ vài bước là tới bình đài, nhìn về thiếu niên phía đối diện.

Trên bình đài, máu của thiếu niên chết trong tay Phó Đình Nhạc vẫn còn đỏ tươi, đang có nô lệ vứt thi thể thiếu niên kia vào trong hồ, sau đó múc nước rửa sạch bình đài.

Trong hồ còn có cá lớn, nhấc lên từng cơn bọt nước, tranh giành tàn thi thiếu niên kia.

Tần Mục đặt chân lên mặt đất, nhìn về thiếu niên đối diện. Phó Đình Nhạc bằng tuổi với hắn, nhưng trên khuôn mặt lại có thêm vẻ hung ác, hiển nhiên là đã giết không ít người.

Thiếu niên này đang đánh giá hắn, ánh mắt lộ vẻ hung ác như dã thú.

Bên trong Trấn Giang lâu, bầu không khí đột nhiên lại yên tĩnh lại, bên trong lầu đều là cường giả nổi tiếng lâu đời, trên người có đại thần thông, kiến thức rộng rãi, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Thiên Tứ lại muốn giao thủ cùng người số một trong Tụ Linh Cảnh là Phó Đình Nhạc, để kiếm một trăm linh thạch trả tiền cơm cho Phó Vân Địch!

"Thật là can đảm... "

Bách Thiện lão nhân than thở: "Thiếu niên có lá gan lớn như vậy, rất khó sống đến thành niên, bình thường đều chết ở cái tuổi này rồi."

Phó Vân Địch mỉm cười nói: "Đại Dục Thiên Ma kinh chưa quyết định được ai lấy đi, ngược lại gặp được một màn khiến người ta bất ngờ này, không bằng chúng ta quan sát trước một phen, đợi chuyện lý thú này kết thúc, lại tiếp tục bàn về Đại Dục Thiên Ma kinh. Giáo chủ phu nhân, ngươi nghĩ thế nào?"

Giáo chủ phu nhân cười dài mà nói: "Ta là một cô gái yếu đuối, có thể có ý kiến gì?"

Bình đài trong hồ.

Một người đàn ông trung niên đi tới, tay nâng một cái khay, trên khay đặt một túi tiền. Chân mày Phó Đình Nhạc cau lại, nói: "Trong túi là một trăm linh thạch, ngươi thắng ta, ngươi lấy đi. Chẳng qua ba năm qua, ít gì cũng có ngàn người đến đây nhưng đều không lấy được túi linh thạch này.

Thiên Tứ suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi là võ giả số một trong Tương Long thành?"

Phó Đình Nhạc cười ngạo nghễ, gật gật đầu, nói: "Công nhận là người số một. Tất cả võ giả trong phạm vị hơn ngàn dặm quanh Tương Long thành, ta là số một! Số võ giả bị ta đánh chết nhiều vô số kể, là trong quyết đấu đánh chết tươi, không phải dựa vào uy danh của cha ta! Chỉ cần thua trong tay ta, không có ai có thể sống sót cả!"

Thiên Tứ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ngươi dùng binh khí?"

Phó Đình Nhạc chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: "Ngươi có thể dùng binh khí. Ta sao cũng được. Ta muốn dùng binh khí thì bất cứ lúc nào có thể vận dụng."

Keeng, một tiếng réo vang truyền đến, dao mổ lợn gào thét bay lên rồi rơi vào tay Thiên Tứ. Đây là hai thanh đao, hắn vốn định mua về để xẻ thịt quái thú. Chứ dùng kiếm khí hay Đao khí sẻ thịt mãi cũng không tiện.

Thủ đoạn này của hắn không phải là luyện khí thành tia, mà là giao cảm, nguyên khí và đao giao cảm, cảm ứng lẫn nhau, lại như là hai thỏi nam châm hút nhau!

Nguyên khí của hắn vận chuyển càng điên cuồng, càng táo bạo, Hắn càng giận thì nguyên khí càng điên cuồng, giao cảm càng mạnh, đao cũng càng sắc bén!

Nhưng mà vẻ mặt của Thiên Tứ lại cực kỳ bình tĩnh, bề ngoài bình tĩnh, nội tâm điên cuồng phóng khoáng!

"Ngươi dùng đao?"

Phó Đình Nhạc nhìn thấy đao thái rau rắn chắc to nhỏ trong tay hắn, bật cười nói: "Đây là đao gì?"

Thân hình Thiên Tứ di động, đột nhiên đao quang nổ tung giống như bành trướng bắn ra phía ngoài, như biển rộng mãnh liệt, sóng đao chồng chất, chém về phía Phó Đình Nhạc!

Hay tay Phó Đình Nhạc vẫn chắp sau lưng, lộ vẻ cười gằn.

Tiếng tấn công leng keng keng dữ dội truyền đến, một luồng ánh bạc không ngừng va chạm cùng dao mổ lợn, luồng ánh bạc này là một thanh kiếm nho nhỏ.

Kiếm dài ba tấc.

Chính là thanh kiếm bé nhỏ này tung bay lên xuống, đi tới như điện, thanh kiếm này nối liền một tia nguyên khí, thao túng thanh kiếm nhỏ quay chung quanh Đình Nhạc công tử tung bay lên xuống, xuất quỷ nhập thần!

Tiếp theo lại có bảy thanh kiếm nhỏ bay ra, ngăn cản thế tấn công như mưa to gió lớn của Tần Mục, khiến đao của hắn không cách nào xuyên qua.

Kiếm của Đình Nhạc là linh binh, có thể dài có thể ngắn, có thể lớn có thể nhỏ, hiện tại kiếm hắn dài ba tấc, kiếm ba tấc càng khó lường, cũng dễ dàng điều khiển hơn, lại càng thêm linh hoạt!

Truyền nguyên khí vào kiếm ba tấc, có thể làm cho cường độ của kiếm càng mạnh hơn, uy lực càng lớn hơn!

Hắn có tám thanh kiếm nhỏ ba tấc, dùng Bát Tướng Thiên Thần công điều khiển, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị, võ giả số một Tương Long Thành, quả nhiên danh bất hư truyền!

Hắn trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, giết không biết bao nhiêu người, khí tức hung thần ác sát đầy thân, quỷ thần khó gần!

Tuy nhiên, đao của Thiên Tứ càng lúc càng nặng nề, sức mạnh chất chứa trong mỗi một đao càng lúc càng lớn, chém xuống leng keng leng keng như mưa to gió lớn, khiến kiếm nhỏ của hắn chống đỡ càng lúc càng vất vả.

Khống Kiếm thuật của hắn chính là Tương Long thành chủ thân truyền, kiếm pháp cực kỳ tinh diệu, bằng không cũng không thể giết được nhiều võ giả của học viện như vậy mà chưa một lần thất bại.

Kiếm pháp của hắn có thể ngăn cản đao của Thiên Tứ, thế nhưng sức mạnh trong đao truyền đến dần dần vượt qua khả năng hắn có thể chống lại.

Điều này cho thấy, trình độ nguyên khí hùng hồn của Thiên Tứ còn hơn xa hắn, vừa nãy hắn có thể đỡ, là vì nguyên khí của Thiên Tứ vẫn chưa hoàn toàn điều động, mà theo số lần múa đao của Thiên Tứ tăng nhanh, nguyên khí được điều động càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh!

Sắc mặt của Đình Nhạc công tử càng lúc càng đỏ đến mức dường như muốn nhỏ máu, sức mạnh trong đao của Thiên Tứ truyền đến quá mạnh mẽ, khiến khoảng cách có thể sử dụng tám thanh kiếm nhỏ của hắn càng lúc càng ngắn.

Đao và kiếm của hai người càng lúc càng nhanh, bước chân cũng đang di động, tốc độ di động cũng càng lúc càng nhanh, ngay giữa bình đài, xoay quanh nhau, tốc độ công kích nhanh chóng làm người hoa cả mắt!

Đột nhiên, thân thể của Thiên Tứ dựa vào thân thể Phó Đình Nhạc.

Trong lòng Phó Đình Nhạc thất kinh, lập tức tê cả da đầu: "Chiến kỹ tất sát?" *

Hắn biết chiến kỹ tất sát, bị võ giả tu luyện chiến kỹ này dựa vào, mang ý nghĩa đối phương đã sử dụng tới một đòn chắc chắn chết!

"Nguy rồi!"

Trong Trấn Giang lâu, sắc mặt Phó Vân Địch thay đổi, lập tức đứng dậy, bay lên trời lao thẳng về bình đài trong hồ.

Cùng lúc đó, tất cả bắp thịt, gân lớn toàn thân Thiên Tứ điên cuồng loạn động, tựa như từng con từng con Độc Long, từng con từng con rắn lớn, xoay tròn đan xen, cung cấp cho thân thể của hắn sức mạnh không gì sánh nổi, bắp thịt và gân xanh nhảy nhót, có thể làm cho hắn cảm ứng được mỗi một động tác thân thể của đối phương, sự vận động và hướng đi của mỗi một loại sức mạnh!

Nhất cử nhất động của đối phương, bất kỳ phản ứng nào, đều ánh xạ vào trong lòng của hắn.

Trong mắt Tần Mục loé ra ánh sáng lạnh lùng, chiến kỹ tất sát của đao pháp giết heo!

Đề Đao Xuất Cấm Lai.

Cầm đao vào cung cấm, xe ngựa gầm như sấm. Một mình đến hoàng cung, tay kéo đầu quân vương!

Bắp thịt toàn thân Thiên Tứ nhảy lên, dao mổ lợn từ tay phải rơi vào tay trái, trở tay cầm đao, cong chân vẩy lên, lưỡi dao ở trước tay ở phía sau, xuyên qua giữa hai thanh kiếm nhỏ, hất đao từ dưới khố của Đình Nhạc công tử lên trên!

Hất đao đơn đơn giản giản, xẻ ngực mổ bụng, tựa như giết lợn.

Đao pháp giết heo của đồ tể.

Cùng lúc đó, hai thanh kiếm nhỏ đâm về hai mắt Thiên Tứ, ngón tay phải của hắn bắn ra, hai đầu ngón tay bị đâm thủng, nhưng hai thanh kiếm nhỏ này cũng bị văng ra.

Ầm ầm --

Trong Trấn Giang lâu sau lưng Tần Mục, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, toàn bộ căn lầu đột nhiên tách về hai bên, bị một luồng sức mạnh khó có thể hình dung cắt thành hai nửa!

Lầu cao vỡ thành hai mảnh, rơi vào trong hồ nước, sóng nước cuồn cuộn, thổi bay không biết bao nhiêu đèn lồng trong tay các cô nương bên bờ, gây ra một trận hỗn loạn.

Sắc mặt Phó Vân Địch tái xanh đứng trên phế tích Trấn Giang lâu, cắn chặt hàm răng, khóe miệng lộ ra một vệt máu.

Lúc nãy, dưới tình thế cấp bách ra tay cứu viện con trai của mình, những còn chưa ra khỏi lầu, hắn liền bị Giáo chủ phu nhân của Thiên Ma giáo chặn đánh giữa đường, dưới sự vội vàng hắn gắng gượng đón đỡ đòn đánh này, bị Giáo chủ phu nhân làm trọng thương!

Bản thân bị thương chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng hắn không thể cứu được con trai của mình!

Đối diện hắn, giáo chủ phu nhân giơ tay vén nhẹ mái tóc, dù bận vẫn ung dung, mỉm cười nói: "Thành chủ, quyết đấu giữa tụi nhóc với nhau ngươi lại tự mình nhúng tay, khó tránh khỏi có chút không hợp quy củ đấy? Cũng may ta ngăn cản đúng lúc, thành chủ mới không gây ra sai lầm lớn."

Khóe miệng Phó Vân Địch giật giật, cố nén máu tươi dâng lên cổ họng, nuốt xuống bụng, gắng gượng lộ ra nụ cười: "Phu nhân chê cười. Con trai ta tài nghệ không bằng người... "

Khóe mắt của hắn nhảy một cái, có chút hung tàn: "Chết chưa hết tội! Vừa rồi tình thế cấp bách, khiến cho chư vị cười chê rồi."

Trên bình đài trong hồ, Thiên Tứ thu đao, đứng lên.

"Đao của ta, gọi là dao mổ lợn."

Bắp thịt đang nhảy trên toàn thân hắn chậm rãi bình phục, lạnh nhạt nói: "Đình Nhạc công tử, ngươi rất tốt, làm ta bị thương hai ngón tay."

Trước mặt hắn, một đường máu xuất hiện từ bụng dưới của Phó Đình Nhạc rồi lan tràn lên phía trên, càng lúc càng cao, dần dần đi tới cổ họng của hắn, đi tới mũi, đi tới mi tâm, sau đó lồng ngực hắn mở ra, cả người chia làm hai nửa, huyết tương bôi đầy đất.

Thiên Tứ nhanh chân đi về người đàn ông trung niên đang sững sờ kia, nắm lấy túi tiền trên khay, sắc mặt người đàn ông trung niên kia vàng như đất, bỗng nhiên nắm lấy tay của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi giết Đình Nhạc công tử... "

Xì --

Thiên Tứ nhấc đao, chém đầu hắn xuống, xoay người rung rung dao mổ lợn, vết máu trên đao bị văng sạch sẽ, tra đao vào vỏ rồi đi về Trấn Giang lâu đã sụp đổ.

Sau lưng của hắn truyền đến tiềng phù phù, thi thể của người đàn ông trung niên kia ngã vào trong hồ, tiếp theo mặt nước ào ào ào cuồn cuộn, những con cá quái lạ dưới nước điên cuồng giành giật thi thể của người trung niên kia, tranh ăn thành một đống.

Thiên Tứ đạp nước đi tới Trấn Giang lâu bị san thành bình địa, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt tái xanh của Phó Vân Địch, lại nhìn từng gương mặt kinh ngạc chung quanh, thiếu niên lộ ra nụ cười hàm hậu, đưa túi tiền trên tay cho Phó Vân Địch phía trước, nói: "Thành chủ, đây là một trăm linh thạch tiền cơm của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top