Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44: Không uống thuốc đâu

 " Tỉ tỉ, uống thuốc đi. " Nhất Khanh bê bát thuốc còn bốc khói vào phòng, trên mặt lấm lem khiến cho Ánh Hân và Thanh Tùng cùng phì cười.

" Cái gì thế ? Có chuyện gì à ? " Nhất Khanh đặt bát thuốc xuống bàn, ngây ngô hỏi.

" Ha ha ha....muội xem lại mặt của mình đi..ha ha...đen thui..ha ha..." Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nhất Khanh toàn vết than đen nhẻm, quệt ngang quệt dọc, Ánh Hân cười đến gập cả bụng.

" Tỉ tỉ, người ta có lòng sắc thuốc cho tỉ, vậy mà tỉ lại còn cười người ta, không thèm quan tâm đến tỉ nữa, xí..." Nhất Khanh giậm chân bình bịch xuống sàn nhà, tức giận nguýt một cái thật dài rồi ngúng nguẩy ra ngoài.

" Được rồi, đừng cười nữa, uống thuốc đi. " Thanh Tùng nghiêm mặt lại, cẩn thận đưa bát thuốc lên miệng thổi cho nguội bớt. Mùi thuốc ngai ngái xộc vào ngập tràn khứu giác của Ánh Hân, nàng nhăn mặt lại, dùng tay bịt mũi, ngồi tránh xa hết mức có thể.

" Không uống đâu, ghê lắm ! " Ánh Hân rất ghét phải uống thuốc, dù là thuốc đông hay thuốc tây, mỗi lần uống vào nàng đều có cảm giác buồn nôn.

" Không uống sao khỏi bệnh được ? Nàng có còn là con nít nữa đâu, uống đi. " Thanh Tùng hơi nhíu mày, mắt phượng nheo lại, đưa thìa thuốc tới gần miệng Ánh Hân.

Ánh Hân nhất quyết không chịu há mồm, dùng chăn trùm kín đầu, lắc đầu nguầy nguậy.

" Không uống. "

" Uống. "

" Không uống. "

" Uống. "

" Không uống."

" Uống ngay." Thanh Tùng mất hết kiên nhẫn, gầm lên.

" Nhất quyết không uống, chết cũng không uống, không uống, không uống....." Ánh Hân cũng hét lên, một mực đem mình giấu vào trong chăn.

Sắc mặt Thanh Tùng càng lúc càng khó coi, hắc tuyến chạy đầy mặt. Liền một hơi đem hết thuốc trong bát uống vào miệng, sau đó mạnh mẽ giật chăn của Ánh Hân ra, cúi đầu áp môi mình vào môi nàng.

Thứ chất lỏng màu đen sánh được Thanh Tùng khéo léo đẩy hết sang miệng Ánh Hân. Ánh Hân trợn tròn mắt nhìn Thanh Tùng, hai tay tức giận dùng sức đánh vào ngực Thanh Tùng lại bi hắn bắt được, khóa ra sau lưng.

" Oẹ, đắng quá. " Thanh Tùng vừa thả Ánh Hân ra, nàng liền lập tức le lưỡi, trong dạ dày trào lên cảm giác muốn ọe. Cũng không tự ý thức được, hành vi lúc này của mình có bao nhiêu sự đáng yêu, khiến người ta muốn cưng chiều.

Thanh Tùng thỏa mãn nhìn bát thuốc trống không, dùng vẻ mặt đắc ý ném về phía Ánh Hân . Nhìn thấy nàng tức giận, mặt đỏ bừng, trợn mắt lên lườm hắn, trong lòng hắn lại có cảm giác thoải mái. Lại nhìn thấy nàng liếm liếm đôi môi đỏ mọng, không tự chủ được lại tìm đến đôi môi nàng lần nữa.

Hai cánh môi mềm mại chạm nhẹ vào nhau, không cuồng nhiệt, suồng sã như những lúc trước mà chỉ có sự dịu dàng và hưởng thụ. Đầu lưỡi uyển chuyển của Thanh Tùng khéo léo cậy hai hàm răng của Ánh Hân, chọc ngoáy, càn quấy trong khoang miệng của nàng, dịu dàng mút mát mùi thuốc còn sót lại. Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng nồng nàn như muốn đem hai người hòa vào làm một.

Mãi một lúc lâu sau, khi Ánh Hân cảm thấy không khí trong người sắp bị rút hết sạch. Thanh Tùng mới thỏa mãn thả nàng ra, nhìn nàng cười xấu xa.

" Giờ thì ngọt chưa? " Ánh Hân xấu hổ, trừng mắt lườm Thanh Tùng một cái, xoay người đem chăn trùm kín đầu, che giấu hai gò má đang đỏ như quả cà chua. Chỉ nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Thanh Tùng vang lên sau lưng.

Ánh Hân bị bệnh, Thanh Tùng ở cạnh chăm sóc nàng cả ngày, không rời lấy nửa bước. Mấy lần Nhất Khanh đến thăm Ánh Hân cũng đều bị Thanh Tùng đuổi khéo. Đám hạ nhân trong phủ lại được dịp có chuyện bàn tán xôm tụ. Còn Mai phi, Huệ phi và Lan phi thì tức đến phát điên.

~Những ánh nắng yếu ớt của sớm mai chiếu vào phòng, phủ trùm lên thân ảnh cao lớn của Thanh Tùng, khiến toàn thân hắn như phát ra ánh hào quang, dịu dàng nhưng lại rực rỡ, nhìn hắn đẹp như một vị thần. Tiếng chim hót lảnh lót trong không trung báo hiệu một buổi sáng an lành thâm nhập vào trong ý thức của Ánh Hân. Vừa mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên mà nàng nhìn thấy là khuôn mặt đẹp như tạc của Thanh Tùng. Cả đêm hắn không ngủ để chăm sóc nàng.

" Dậy rồi. Có đỡ hơn chút nào không ? " Thanh Tùng quan tâm hỏi Ánh Hân, bàn tay lại đặt lên trán xem nàng đã hạ sốt chưa.

" Ừm, đỡ nhiều rồi. Trong người cũng không còn khó chịu nữa. " Ánh Hân mỉm cười.

" Vậy thì ta yên tâm rồi, nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi. Giờ ta phải lên triều. "

" Ừm, chàng đi đi. " Ánh Hân lại mỉm cười đáp lại, hai người giống như một đôi vợ chồng son, nhìn nhau đắm đuối.

Ánh Hân nhìn theo dáng lưng Thanh Tùng, khóe miệng nhếch lên đầy hạnh phúc. Dáng đi của hắn hùng dũng, hiên ngang nhưng lại có vẻ hơi xiêu vẹo, hai mắt hiện lên một quầng thâm mờ mờ. Mái tóc đen phủ lên tấm lưng rắn chắc, vài sợi bay tán loạn trong không trung. Aizz.......... tướng công của ta, thật là đẹp trai..  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top