Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Niềm vui bất ngờ

" Nhưng mà hoàng huynh. Đệ vẫn không hiểu được, tại sao nàng ấy lại có thể vẽ bậy lên mặt huynh như thế mà huynh lại không phát hiện ra? Đó chẳng phải là một điều bất khả thi sao ? " Đức Thành xoa xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu.

" Chẳng phải đều là do nàng ấy và đệ hại sao ? " Thanh Tùng gắt.

" Tại đệ ? Liên quan gì tới đệ chứ ? " Đức Thành chỉ ngón trỏ vào mình, ngạc nhiên.

" Vì việc nàng ấy bỏ đi khiến cho ta mấy ngày đều không ngừng tìm kiếm. Đưa được nàng trở về thì lại phải giúp đệ phê duyệt tấu chương. Tưởng đã được nghỉ ngơi rồi thì nàng ấy lại bị bệnh khiến ta phải thức đêm chăm sóc. Biết bao chuyện cứ xảy ra, khiến ta không có chút thời gian nghỉ ngơi. Nếu không ta đâu có ngủ say đến mức để cho nàng giở trò như thế. " Thanh Tùng bực bội nhăn trán, một màn vừa rồi khiến hắn không thể hạ hỏa nổi.

" Chuyện đấy mà cũng đổ lỗi cho đệ được sao ? Huynh thật là vô lí quá đi. Đó là do huynh quá nóng lòng đi tìm Nguyễn Ánh Hân, đến mức không thèm nghỉ ngơi. Liên quan gì tới đệ chứ ? " Đức Thành đập đập cây chiết phiến vào lòng bàn tay, thở dài đầy bất mãn.

" Ha ha ha, hoàng huynh, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trên chữ sắc còn có một con dao. Chỉ có điều, vì một mỹ nhân như vậy mà chịu khổ cũng đáng lắm, đáng lắm. Huống hồ, hoàng tẩu lại là người đáng yêu như vậy. " Dương Trần sảng khoái cười to.

Thanh Tùng lại ném ánh mắt bắn ra tia lửa điện cho Dương Trần. Dương Trần liền lập tức ngó lơ qua chỗ khác.

" A ha ha...hôm nay trời rất là đẹp a, ha ha...trời xanh mây trắng, rất đẹp...." Dương Trần thừa hiểu ánh mắt đó có nghĩa là nếu biết điều thì hãy im miệng lại. Haizz...tuy nói là huynh đệ bọn họ tình như thủ túc nhưng một khi hoàng huynh của hắn đã nổi điên lên thì không biết sẽ dùng cách gì để trừng phạt hắn. Hồi hắn lên bảy, chỉ vì lỡ làm hỏng món đồ chơi mà hoàng huynh hắn yêu thích mà " được " xuống hồ " tắm " vào giữa tháng mười hai. Kể từ đó, hắn hết dám đụng tới hoàng huynh của mình luôn. Càng lớn lên, hoàng huynh hắn càng tàn bạo, chẳng phải tự nhiên mà hoàng huynh hắn được gọi là " Lãnh huyết chi vương ". Tốt nhất là không nên đắc tội, không nên đắc tội a...

" Muốn nói chuyện tới bao giờ đây, bữa tối đã làm xong rồi, mau tới ăn đi. " Ánh Hân thập thò ngó đầu vào, giơ tay lên ngoắc ngoắc. Bốn người cũng đồng loạt đứng dậy, tiêu sái bước ra ngoài. Ánh Hân nuốt nước bọt, quả đúng là tập đoàn mỹ nam, chẳng khác gì F4 cổ trang. Không, còn đẹp hơn thế cả tỉ lần ấy chứ.

~

" Nào, tới đây, tới đây. Hôm nay ta đặc biệt vào bếp làm cơm đây. Mau ăn đi, đồ ăn ta làm rất ngon đấy. " Ánh Hân hồ hởi quảng cáo, nhìn thành quả của mình trên bàn, trong lòng vô cùng hãnh diện.

" Oa, trông ngon quá. Hoàng tẩu, tẩu biết nấu ăn sao ? " Thiên Vũ xoa xoa tay, hít hà mùi thơm đang lan tỏa. Hắn đã ăn không ít sơn hào hải vị, được nấu từ những đầu bếp giỏi nhất. Vậy mà khi nhìn thấy những món ăn bình dị này, trong bụng vẫn sôi lên ùng ục. Hắn cảm thấy rất đói, rất thèm những món ăn ngon lành đang bày ra trước mặt.

" Tất nhiên, không những biết nấu mà ta còn nấu rất ngon nữa. " Ánh Hân hếch mặt tự hào, quay sang nhìn Thanh Tùng " Sao hả, có phải thấy ta rất tài giỏi, rất ngưỡng mộ ta đúng không ? Chàng chưa từng được ăn đồ ăn do ta nấu đúng không ? Lần này cho chàng một cơ hội mở rộng tầm mắt, oa ha ha ha..."

" Đã từng ăn rồi. " Thanh Tùng hờ hững đáp.

" Hả, ăn rồi ? Bao giờ ? " Ánh Hân trợn tròn mắt, đập bàn đứng dậy.

" Tỉ tỉ, là lần đầu tiên muội gặp tỉ đó. Muội đã đem bánh bao của tỉ cho hoàng huynh ăn. " Nhất Khanh nhanh nhảu trả lời.

" À, ra là vậy. Mà thôi, không quan trọng, một cái bánh bao không thể so với những món ăn này được, mau ăn đi. " Ánh Hân hào sảng gắp mỗi người một miếng thức ăn, cười đến sáng lạn.

Đợi mãi không thấy ai động đũa, Ánh Hân nhíu mày " Sao vậy, sao mọi người không ăn? "

" Khụ....tỉ tỉ. " Nhất Khanh đằng hắng, nhìn về phía một cái bát.

Ánh Hân cũng nhìn theo, nàng gắp thức ăn cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất một người là không. Thanh Tùng cũng nhìn chằm chằm vào bát của mình, rồi lại nhìn Ánh Hân, mắt phượng nheo lại tỏ vẻ không vừa ý.

" Nhìn cái gì chứ ? Bộ chàng là con nít à ? Không biết tự gắp thức ăn lấy sao ? " Ánh Hân thản nhiên quay mặt đi, không thèm để tâm đến sắc mặt Thanh Tùng.

" Ây da, hoàng huynh yêu quý, để đệ gắp cho huynh. " Đức Thành thấy vậy cười cười, trêu đùa gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của Thanh Tùng.

" Hoàng huynh, ăn miếng này đi nè. " Nhất Khanh cũng hưởng ứng.

" Hoàng huynh, của đệ nữa. " Thành Vũ cũng gắp thức ăn cho Thanh Tùng.

" Cả của đệ nữa. " Dương Trần cũng không đứng ngoài cuộc.

Mỗi người gắp một miếng, lại một miếng, thoáng chốc, bát của Thanh Tùng đã đầy ú thức ăn. Ánh Hân nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ mỉm cười. Sau đó, nụ cười lại tắt ngấm, thay vào đó là một bộ mặt trầm ngâm.

" Tỉ tỉ, sao thế ? " Nhất Khanh huých vào người Ánh Hân

" Không có gì, ta chỉ thấy mọi người rất hạnh phúc. " Ánh Hân cụp mắt, dùng đũa ngoáy ngoáy cái bát của mình.

" Hửm ? " Trên mặt ai nấy đều tỏ ra mù mờ, không hiểu nàng đang nói gì.

" Ta không có huynh muội, cha mẹ ta lại mất sớm như vậy. Nhìn thấy mọi người sống hòa thuận, vui vẻ với nhau như vậy, ta cảm thấy rất ngưỡng mộ. " Ánh Hân cười buồn, ở thế giới này, nàng cũng có cha mẹ, nhưng đó lại không phải cha mẹ nàng, nàng cũng chưa từng được nhìn thấy họ, chưa từng cảm nhận được hơi ấm của một gia đình. Ít ra cũng còn hơn trước đây, nàng thậm chí còn không biết cha mẹ mình là ai. Ở cô nhi viện cũng có nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi như nàng, nhưng không giống như những cô nhi viện mà nàng đã từng xem trên ti vi. Cô nhi viện mà nàng ở chính xác là một nơi để những bậc cha mẹ vứt bỏ con cái của mình. Nơi đó luôn bao trùm một màu sắc u ám, những đứa trẻ đều mang trong mình một tâm sự, tự giấu mình vào vỏ ốc của bản thân, không bao giờ cởi mở với người khác. Những đứa trẻ nào hiếu động hoặc tinh nhanh một chút thì lại sớm được người khác nhận nuôi, vì vậy trong cô nhi viện chỉ còn lại những đứa trẻ tự kỉ. Nàng tuy không bị tự kỉ, nhưng lại không được nhân nuôi, có lẽ bởi bản tính của nàng từ nhỏ đã mạnh mẽ, không được đáng yêu như những đứa trẻ khác cùng trang lứa.

" Tỉ tỉ, tỉ còn có muội, có mẫu hậu. Tỉ đừng buồn nữa, tất cả mọi người ở đây đều là gia đình của tỉ, mọi người đều rất yêu quý tỉ. " Nhất Khanh xúc động ôm chầm lấy Ánh Hân. Thanh Tùng không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

" Ta không buồn, chỉ là có chút ngưỡng mộ thôi. Hiện giờ ta rất hạnh phúc, mọi người không cần lo lắng cho ta. Không nói nữa, thức ăn nguội hết bây giờ. Nào, mau ăn đi." Ánh Hân mỉm cười.

" Nào, không nhắc tới chuyện buồn nữa, Ánh Hân, nàng cũng ăn đi. " Đức Thành dịu dàng gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của Ánh Hân, mỉm cười ôn nhu.

Ánh Hân còn chưa kịp cầm đũa lên thì Thanh Tùng đã đưa đũa qua, gắp lấy miếng thức ăn trong bát của nàng, bỏ vào miệng mình, nuốt chửng. Đức Thành giả bộ thở dài

" Aizzz.....Hoàng huynh à, huynh cũng đừng nên ăn dấm chua lộ liễu như vậy chứ. "

" Ta......."

" Uy, Thanh Tùng, chàng yêu Đức Thành tới vậy sao ? Ghen với ta ? Aizzz....ta thật có lỗi quá. " Ánh Hân lập tức cướp lời, cũng giả bộ ảm đạm.

" Nàng..........."

Đức Thành thấy vậy cũng hùa theo " Uy, hoàng huynh à, như vậy không được đâu a. Đệ là đệ đệ tốt của huynh, như vậy không có hay lắm. "

Thành Vũ, Dương Trần và Nhất Khanh cúi đầu ăn, trong lòng cười thầm.

Thanh Tùng lườm Ánh Hân rồi lại trừng mắt nhìn Đức Thành. " Bớt nói nhảm đi, ta chỉ là muốn nhắc nhở đệ. Dù gì thì nàng ấy cũng là hoàng tẩu của đệ, đệ nên chú ý tới cách hành xử của mình một chút. Hơn nữa, đệ không thấy cách gọi của mình là quá sỗ sàng sao ? Không có chút phép tắc gì cả, thân là hoàng đế mà có thể phát ngôn bừa bãi như vậy sao ? "

Đức Thành nhún vai " Hoàng huynh, huynh đừng quên đệ là hoàng thượng, Tiểu Hân đúng là hoàng tẩu của đệ. Nhưng chúng ta chính là huynh đệ một nhà, trước giờ vốn không phân biệt thân phận . Hơn nữa chính nàng ấy cũng muốn đệ gọi như vậy, đệ gọi như vậy cũng đâu có gì là sai ? Sao huynh không chịu thừa nhận là huynh không muốn nhìn thấy đệ quá thân mật với nàng ấy nên mới làm vậy ? "

" Ta không có " Thanh Tùng cau có.

" Thích bỏ xừ mà cứ giả bộ. " Ánh Hân lẩm bẩm, nhưng thanh âm thì đủ để mọi người nghe thấy. Nhất Khanh suýt chút nữa thì sặc cơm.

" Nàng...... " Mặt Thanh Tùng càng ngày càng đen. Aaaaaaa....hắn muốn mắng người, hắn muốn đánh người, đánh cho đến khi biến thành đầu heo. Hắn muốn đại khai sát giới, muốn giết người a........

" Ư " Ánh Hân đột nhiên bụm miệng, một cảm giác chua chua từ bụng trào lên, không cách nào kiềm chế được. " Oẹ " Nàng liền vội đứng bật dậy, chạy đến gốc cây gần nhất, nôn thốc nôn tháo.

Thanh Tùng buông đũa, khẽ nhíu mày. Bước tới bên cạnh Ánh Hân, ân cần vỗ lưng cho cô.

" Tỉ tỉ, sao vậy ? " Nhất Khanh cùng với Đức Thành, Thành Vũ và Dương Trần vội chạy đến.

" Không sao, không sao, ta hơi buồn nôn chút thôi. " Ánh Hân xua xua tay.

Nhất Khanh bỗng dưng như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên reo lên đầy vui sướng " Tỉ tỉ, chẳng lẽ.....tỉ tỉ, liệu có phải là tỉ đã mang thai rồi không ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top