Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69: Nhìn thấy hết rồi..

Doãn Tắc thả mình trong bồn tắm, thư thả nhắm mắt. Mấy ngày liền, cứ gặp mặt Nhất Khanh là lại đấu khẩu với nàng ta, từ lúc nào mà hắn trở nên lắm chuyện như thế chứ ? Lại còn đi chấp nhặt với một nữ nhân, nhưng mà ai bảo nàng ta đáng ghét như thế cơ chứ ? Nhưng mà...có lẽ hắn cũng nên hòa giải với nàng ta, cứ suốt ngày cãi cọ như thế này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa tối ngày cứ phải đề phòng, sợ bị người ta chơi xấu, quả thực rất mệt mỏi. Ngay lúc Doãn Tắc hạ quyết tâm sẽ không đối địch với Nhất Khanh nữa, chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy thì...

" Rầm. "

Cửa phòng bị đá tung, Nhất Khanh liền xông vào.

" Doãn Tắc, ớ..."

1 giây....

2 giây....

3 giây....

" Aaaa.... ngươi...ngươi làm cái trò gì thế hả? " Doãn Tắc vội hụp người xuống bồn tắm, nhưng....còn có ích gì? Đều đã bị nhìn thấy cả rồi.

" Ngươi kêu la cái gì chứ? Ta nhìn ngươi chứ ngươi đâu có nhìn ta ? Người nên kêu lên là ta mới phải, ngươi đâu có bị thiệt miếng nào chứ ? Trước kia ngươi làm kĩ nam, hẳn là cũng " lăn lộn " với rất nhiều nữ nhân rồi, còn bày ra cái bộ dạng xấu hổ đó làm gì ? "

" Chuyện đó và chuyện này đâu có giống nhau chứ ? Ngươi...ngươi không biết xấu hổ là cái gì sao ? " Ở đâu ra cái loại nữ nhân tùy tiện xông vào phòng nam nhân như vậy chứ ? Lại còn....lại còn.....

" Rách việc, ta còn chưa ngại, ngươi ngại cái gì chứ ? Bộ ngươi là nữ nhân sao ? Cái thân hình cò lả ấy của ngươi, có cho ta cũng không thèm. " Nhất Khanh nhíu mày, khẽ gắt lên.

" Ngươi.....ngươi......" Doãn Tắc tức đến nghẹn họng, ú ớ không nói lên lời.

" Ngươi cái gì mà ngươi. Ngươi làm như ta muốn cưỡng bức ngươi không bằng. "

" Haizz.......Thanh Tùng, chàng nhìn thấy chưa? Vậy mà chàng còn lo lắng Doãn Tắc sẽ giở trò với Khanh nhi. Giờ thì sao ? Nha đầu này còn chưa cưỡng bữc con nhà người ta là may rồi đấy. "

Giọng nói quen thuộc của Ánh Hân đột nhiên vang lên, khiến cho Doãn Tắc và Nhất Khanh cùng giật mình quay lại. Ánh Hân đứng dựa bên cạnh Thanh Tùng , nụ cười mờ ám như có như không. Còn Thanh Tùng thì khỏi nói rồi, sắc mặt tái xám, trông vô cùng khó coi. Hỷ nhi thì bưng hai tay che kín mặt, nhưng vẫn để lộ ra hai vành tai đỏ ửng.

Doãn Tắc từ từ, từ từ chìm cả người xuống nước. Thanh danh của hắn, đã bị hủy hoại rồi. Lại để cho nhiều người như vậy nhìn thấy bản thân đang ở trong tình trạng này. Sau này hắn làm sao còn mặt mũi nào để gặp chủ nhân đây ? Tại sao lúc đó hắn lại có ý nghĩ ngu ngốc muốn hòa giải với nàng ta chứ ? Sai lầm, hắn đã sai lầm rồi. Hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho nàng ta. Aaaaaa........

" Được rồi, chúng ta không làm phiền họ nữa. Mau đi thôi. " Ánh Hân nén cười, kéo tay Thanh Tùng và Hỷ nhi rời khỏi. Khi đã đi được một quãng xa, Ánh Hân liền phì cười. Vốn dĩ chỉ là tình cờ đi ngang qua, ai dè lại được nhìn thấy một màn thú vị như vậy. Đặc sác, vô cùng đặc sắc, oa ha ha ha.....

" Không thể chấp nhận tình trạng này được nữa. Không thể để Doãn Tắc tiếp tục hầu hạ Khanh nhi được nữa. Nhìn cái cảnh vừa rồi thì biết, còn ra cái thể thống gì nữa. " Thanh Tùng tức giận nói.

" Vậy cũng được, để Hỷ nhi qua hầu hạ Khanh nhi, còn Doãn Tắc qua hầu hạ ta. "

" Nàng dám sao ? Đừng có giở trò uy hiếp ta, ta không để tình trạng này tiếp tục nữa. Từ ngày mai, bảo quản gia sắp xếp cho hắn một công việc khác, hoặc không thì đưa hắn đến doanh trại, chịu sự huấn luyện của Quang Huy cũng được. "

" Chàng bình tĩnh đi, đừng có hở tí là đòi đuổi hắn đi chứ. Ta không hề có ý uy hiếp chàng, nhưng mà chàng nghĩ xem, chẳng phải từ hồi Doãn Tắc đến đây, Khanh nhi rất vui vẻ sao ? Tuy là suốt ngày đấu khẩu, tìm cách chơi xỏ nhau, nhưng đó cũng là một thứ niềm vui, cũng giống như ta hay trêu chọc chàng vậy. Những người hầu trước đây đều vì không chịu được tính khí của Khanh nhi nên lần lượt chạy hết, chỉ có Doãn Tắc là có thể duy trì được lâu như vậy, lại còn có thể đấu khẩu với Khanh nhi nữa. Hai người họ là khắc tinh của nhau, vì vậy chỉ có Doãn Tắc mới có thể trị được Khanh nhi thôi. Hơn nữa, đang suốt ngày cãi nhau như vậy, đột nhiên đuổi Doãn Tắc đi không chừng Khanh nhi sẽ cảm thấy buồn đó. Vả lại, vừa nãy chàng cũng nhìn thấy còn gì, hình như chính Khanh nhi mới là người xông vào phòng của Doãn Tắc chứ không phải Doãn Tắc xông vào phòng của Khanh nhi. Hắn cơ bản là không có lỗi, trái lại còn phải chịu thiệt thòi là đằng khác. Hơn nữa,tuy là gặp phải cảnh tượng như vậy nhưng cùng lắm thì Khanh nhi cũng chỉ nhìn thấy vai của Doãn Tắc thôi, cũng chẳng có gì to tát lắm. "

Vì Ánh Hân và Thanh Tùng tình cờ đi ngang qua, lúc đó Doãn Tắc đã hụp sâu xuống nên cũng tưởng rằng Nhất Khanh chỉ nhìn thấy vai của Doãn Tắc mà không biết rằng những gì Nhất Khanh nhìn thấy nhiều hơn một bờ vai rất nhiều.

" Nhưng...." Thanh Tùng còn có chút lưỡng lự, không biết nên xử trí thế nào thì Ánh Hân lại kéo tay hắn làm nũng.

" Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa, ta có chuyện muốn nói với chàng đây. "

" Chuyện gì ? "

Ánh Hân quay sang nhìn Hỷ nhi, không tiện để lộ chuyện mình xuyên không nên đành phải ghé tai Thanh Tùng nói thầm.

" Chẳng phải nói Ánh Hân là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành sao ? Mà ta thì lại không được như vậy, vì vậy ta muốn hỏi chàng liệu có thể tìm người đến dạy ta không ? "

Thanh Tùng suy nghĩ một chút ngẫm thấy rằng dẫu sao thì học hỏi thêm cũng là một điều tốt, vì vậy liền gật đầu đồng ý.

Trong khi đó Nhất Khanh thấy người đã đi từ lâu mà Doãn Tắc vẫn chúi đầu trong bồn tắm không chịu ngoi lên thì có chút bực mình, liền gắt lên.

" Đủ chưa hả, mau tắm nhanh lên rồi đi chuẩn bị ngựa và thức ăn cho ta, hôm nay ta muốn ra ngoài. "

Sau đó liền xoay người ra ngoài, còn không quên đóng cửa một cái thật mạnh.

Phòng của Nhất Khanh ở ngay sát phòng của Doãn Tắc, vì vậy chỉ cần 2, 3 bước là Nhất Khanh đã về đến phòng của mình. Nàng vào phòng, đóng chặt cửa, lúc này hai bàn chân dường như đã vô lực, không thể chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, liền khuỵu xuống. Nàng ngồi phịch ngay chỗ cửa phòng, hai tay ôm lấy đầu.

Ôi trời ơi, nàng đã làm gì thế này, chết mất thôi. Tại sao....tại sao.....hắn lại nhè ngay lúc nàng xông vào phòng mà tắm chứ ? Lại còn....lại còn...ai nha....nàng nhìn thấy hết rồi. Bảo nàng biết làm sao đây ? Vừa nãy để tránh cho bản thân mình mất mặt nên nàng phải phải nói cứng vậy thôi, chứ thật ra thí lúc đó trống ngực nàng đánh liên hồi, hai mắt gần như muốn lòi ra ngoài,nàng phải cố gắng lắm mới có thể giả vờ bình thản trước mặt hắn, còn bây giờ.....Aaaaaa......chết mất, chết mất thôi. Mặc dù trước đây nàng cũng từng có lần đi rình trộm Quang Huy tắm nhưng Quang Huy lại vô cùng cảnh giác, thành ra nàng chưa có nhìn thấy qua lần nào cả. Bây giờ nhìn thấy hàng thật giá thật, mà lại không phải là của Quang Huy nữa......Aaaaaaa.....nàng biết làm sao đây ? Lại còn.....tại sao....hơn nữa...ai nha...tại sao lúc đó nàng lại còn cảm thấy Doãn Tắc rất là.....quyến rũ chứ hả ? Điên mất, nàng điên mất rồi. Nhất Khanh tự đánh vào đầu mình, trong lòng không ngừng gào thét, Nhất Khanh, ngươi là đồ đần, ngươi đi chết đi, đi chết đi.....aaaaa.......

Nhất Khanh không ngừng tự xỉ vả bản thân mình ở trong phòng, không hay biết rằng phòng bên cạnh có một người cũng đang xỉ vả nàng nhiều y như thế.

Nhất Khanh vừa rời khỏi phòng thì Doãn Tắc đã lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, đóng chặt cửa, vớ lấy quần áo mặc vội vào. Thầm nguyền rủa cái đồ sắc nữ chết tiệt Nhất Khanh kia.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Doãn Tắc mới dám mở cửa, lén lút khó nghiêng ra ngoài rồi chạy biến đi chuẩn bị ngựa. Nếu lúc này mà gặp mặt Nhất Khanh, hắn không dám chắc là sẽ không xảy ra 3 tình huống sau đây:

Một là bối rối, đỏ mặt, sau đó thì chạy mất, không dám nhìn mặt nàng ta.

Hai là kích động quá mức, xông đến bóp cổ nàng ta.

Ba....cũng là tình huống tệ hại nhất mà hắn có thể nghĩ ra, khụ.....không chừng...không chừng..khi nhìn thấy hắn, nàng ta sẽ như sói đói vồ mồi, xông vào, cưỡng gian hắn trước mặt bàn dân thiên hạ.

Chính vì 3 lí do đó mà sau khi chuẩn bị ngựa xong, Doãn Tắc cứ mãi lưỡng lự, không dám đi gọi Nhất Khanh. Nhất Khanh vì chờ quá lâu, mất kiên nhẫn, liền chủ động tới chuồng ngựa tìm hắn thì thấy hắn đang đi đi lại lại, vẻ mặt như người mất hồn.

" Này, ngươi đang làm cái gì thế ? Đã chuẩn bị ngựa xong chưa ? " Nhất Khanh cố hết sức khiến mặt dày thêm một tầng nữa, làm ra vẻ thản nhiên như không có chuyện gì hỏi hắn.

" A....xong rồi." Doãn Tắc giật mình quay đầu lại, bối rối nhìn Nhất Khanh.

Nhất Khanh đối diện với ánh mắt của Doãn Tắc thì có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng, nhảy lên ngựa, che giấu khuôn mặt đang dần đỏ lên của mình. Nhìn xuống thấy Doãn Tắc vẫn đang tần ngần đứng đó, nàng lại không nhịn được gắt lên.

" Còn đứng đó làm gì ? Có đi không ? "

" A!! Có, có. " Doãn Tắc nhảy lên ngựa, chạy phía trước Nhất Khanh không dám quay đầu lại, cả khuôn mặt đều đỏ như tôm luộc. Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này, đúng là đồ mặt dày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top