Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 213: Chắc chắn tôi không nhìn nhầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra cho dù Tưởng Ly không nhắc đến, Hàng Tư cũng không định rời đi. Nói cho cùng, Lục Nam Thâm hoàn toàn vì bảo vệ cô nên mới bị thương, từ khoảnh khắc nhìn thấy hàm nanh của con thú mặt người đó găm vào cơ thể anh cho đến bây giờ, không có một phút nào cô cảm thấy yên lòng.

Cho dù là nằm mơ cũng rất khó khăn.

Khi đưa anh tới bệnh viện cấp cứu, cô cứ nhìn miết lên chiếc đèn của phòng cấp cứu, bàn tay chống lên tường cứ run bần bật khó mà kiểm soát được. Cô liên tục nhủ thầm trong lòng: Lục Nam Thâm, anh đúng là đồ ngốc! Đồ khờ! Tôi bảo anh cứu tôi à? Mạng sống của anh không phải là mạng hay sao?

Sau đó cô bắt đầu cầu khấn thần, Phật.

Khi trước, vì muốn thoát khỏi Kiều Uyên, cho dù rơi xuống biển lớn cô cũng chưa từng tin vào Chư Thiên Thần Phật, thậm chí cô còn cảm thấy nếu thật sự có thần Phật, cho dù là Diêm La dưới suối vàng, khi nào chết đi, cô nhất định phải đi tìm họ một lần, hỏi họ xem rốt cuộc kiếp trước cô đã gây nên tội trạng gì mà kiếp này họ bắt cô phải chịu đựng những chuyện như vậy.

Thế mà khi đứng trước cửa phòng cấp cứu, cô đã cầu khấn thần linh một lượt, cầu xin họ rủ lòng thương xót, giữ lại mạng sống cho Lục Nam Thâm.

Thế nên ngay trước khi Tưởng Ly nói ra câu đó, Hàng Tư đã quyết định rằng, kiểu gì thì kiểu cũng phải đợi tới khi Lục Nam Thâm tỉnh dậy mới được. Nhưng qua ngữ khí và ánh mắt của Tưởng Ly, Hàng Tư cứ cảm nhận được đôi phần mờ ám, bỗng dưng cô lại thấy ngại ngùng.

Thấy Hàng Tư không nói năng gì, Tưởng Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, vân vê trong lòng bàn tay mình: "Tiểu Hàng Tư, hiện tại trong số những người ở bên cạnh Nam Thâm, người chị tin tưởng nhất là em, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không thể đi được. Vả lại, Nam Thâm cũng vì cứu em nên mới bị thương, cô bé, nên biết cảm kích, trả ơn, biết không?"

Trong một câu nói, nửa câu trước chơi bài tình cảm, nửa câu sau lại dùng đạo đức trói buộc đối phương.

Nghe xong, Niên Bách Tiêu rất không vui. Thế là có ý gì? Sao anh ấy lại bị xếp vào danh sách không đáng tin cậy chứ?

Hàng Tư có cảm giác đôi tay mình đã bị vần đỏ bởi Tưởng Ly, cô gượng cười, rút tay ra rồi đáp một tiếng: "Vâng."

Tưởng Ly mỉm cười, quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu: "Cậu chủ Niên cũng ở đây luôn đi, dù sao cậu cũng đang bị nội thương."

Niên Bách Tiêu "á" một tiếng, sau đó kiêu ngạo đáp lời: "Chắc chắn là em phải ở đây rồi, em và Lục là những người anh em tốt, sống chết có nhau."

Tưởng Ly gật gù, vỗ vai anh ấy: "Để kêu gọi tài trợ cho đội xe của mình, cậu cũng dốc hết sức mình đấy nhỉ?"

Sắc mặt Niên Bách Tiêu hơi gượng gạo, anh ấy hắng giọng: "Em là vì tình bạn, trong sáng đơn thuần."

Tưởng Ly cũng không cố tình chọc cười anh ấy nữa, mà quay sang nhìn thẳng vào Phương Sênh, quan sát kỹ một lúc. Đây là lần đầu tiên Phương Sênh gặp Tưởng Ly, quả thực đã bị áp đảo bởi thần thái của chị ấy. Giây phút nhìn thấy Tưởng Ly, Phương Sênh mới hiểu, hóa ra thật sự có một mẫu phụ nữ không chỉ khiến nam giới nhìn thấy phải yêu mà ngay cả nữ giới nhìn thấy cũng phải động lòng, nếu đặt vào trường hợp của Tưởng Ly thì sẽ thấy câu nói này rất chính xác: Chồng chỉ là một cảm giác, không phân biệt giới tính.

"Củ Lạc nhỏ." Tưởng Ly cũng bắt chước Niên Bách Tiêu gọi cô ấy như vậy.

Phương Sênh bị gọi bỗng dưng căng thẳng, nhìn chị ấy, không chữa lại tên mình. Tưởng Ly cười rất thân thiện: "Em cũng ở lại đây được không? Ba nạn nhân không bị tàn tật thì cũng bị thương, đều cần em để tâm một chút đấy."

"Em..."

"Em trông anh Bách Tiêu của em đi, nói năng còn không ra hơi, cậu ấy thật sự cần em chăm sóc đấy."

Phương Sênh đánh mắt nhìn Niên Bách Tiêu, Niên Bách Tiêu gật đầu với cô ấy thật mạnh, chỉ tay vào ngực mình, sau đó lại lắc lắc đầu.

"Chuyện đi học em không cần lo lắng, nếu không xin nghỉ được thì sẽ có tài xế sớm tối đưa đón." Tưởng Ly sắp xếp cực kỳ chu đáo.

Đã nói đến vậy rồi, hơn nữa đối phương còn là Tưởng Gia danh tiếng lẫy lừng, Phương Sênh nghĩ mình mà còn từ chối thì đúng là không biết điều. Lỡ như chọc cho Tưởng Gia không vui, chị ấy tùy ý làm cái gì đó trị mình thì đúng là dễ như trở bàn tay.

Cứ như vậy, cả bốn người ở lại trong nhà Tưởng Ly.

Còn Tưởng Ly thì đi tìm Tố Diệp.

Nguyên nhân gì đó Tưởng Ly không nói, nhưng trước khi đi có báo với họ một tiếng. Có hai việc, một là nếu Lục Nam Thâm tỉnh dậy phải liên lạc với chị ấy ngay; hai là...

"Có thể anh trai nó sẽ đến đây, lúc ấy mấy đứa đừng có căng thẳng, đặc biệt là..." Tưởng Ly quay đầu nhìn Hàng Tư: "Em, đừng sợ."

Rất ổn, nghe xong câu này Hàng Tư đã rất căng thẳng rồi.

Có... liên quan gì tới cô sao?

Tưởng Ly đặt một chiếc túi thơm bên gối Lục Nam Thâm, dầy cộp lên nhưng không có mùi vị gì. Niên Bách Tiêu không hiểu, hỏi: "Gối thêu hoa?"

Tưởng Ly cảm khái trình độ ngôn ngữ của Niên Bách Tiêu, không nói gì nhiều thêm, chỉ chốt một câu đầy quan tâm: "Cậu ngoan đi, đừng có nói nữa."

Phương Sênh quan sát kỹ chiếc túi ấy, bên trong chắc là đặt một loại thảo dược gì đó. Tuy không ngửi thấy mùi, nhưng cô ấy tin rằng trên đời này có những loại mùi dù không ngửi được nhưng sức ảnh hưởng vẫn rất mạnh.

Giống như Lục Nam Thâm thường nói, không nghe thấy âm thanh không có nghĩa là nó không tồn tại, có thể nó đang âm thầm gây ảnh hưởng đến con người.

Sau đó là quãng thời gian yên bình.

Bởi vì Niên Bách Tiêu nói ít đi.

Có người giúp việc qua giúp họ dọn dẹp vệ sinh và cơm nước. Bên phía trước Phương Sênh đã xin nghỉ học, tạm thời chưa cần có tài xế đưa đón sớm chiều.

Mấy ngày nay Khương Dũ lại tới, mang theo ánh nắng ấm áp vào phòng, thấy Lục Nam Thâm vẫn chưa tỉnh, anh ta cứ ngồi bên giường mãi, ở đó khoảng hai mươi phút rồi lại đi.

Niên Bách Tiêu đã nói: "Mỗi lần nhìn thấy anh ta tôi lại muốn đấm anh ta một trận, nếu không vì anh ta, liệu chúng ta có phải thương tích đầy mình không? Đến mà chẳng mang đến một giỏ hoa quả."

Hàng Tư ngạc nhiên, cảm thấy Niên Bách Tiêu coi như đã rất am hiểu cách đối nhân xử thế của người Trung Quốc rồi.

Hôm sau, Phương Sênh có việc phải quay về trường.

Hàng Tư ngủ một giấc mê mệt, khi mở mắt ra thì trời đã gần trưa. Cô giúp việc đã nấu cơm xong, tới gõ cửa, rồi nói nhỏ với cô: "Không biết cái cậu thanh niên cao to kia định làm gì, vào phòng ngủ khóa trái cửa lại, bảo tôi không cần thiết thì đừng quấy rầy. Cô bé, việc ăn uống được tính là cần hay không cần?"

Kỳ lạ quá vậy.

Hàng Tư được cô giúp việc dìu tới phòng ngủ chính. Cô không vội gõ cửa ngay mà bảo cô giúp việc đi làm việc khác, còn mình thì áp sát tai vào cửa lắng nghe, bên trong không có động tĩnh gì cả.

Đây là phòng mà Lục Nam Thâm tĩnh dưỡng, theo lời của cô giúp việc thì nửa tiếng trước Niên Bách Tiêu đã đi vào đây, đến giờ vẫn chưa đi ra.

Cô đưa tay chầm chậm vặn mở cửa phòng, rồi đột ngột đẩy cửa ra...

Khoảnh khắc này, cảnh tượng mà Hàng Tư nhìn thấy là...

Đang vào buổi trưa nắng vàng rực rỡ, qua một lớp rèm lụa trắng, ánh nắng hắt xuống thành những đốm sáng nhạt màu, lốm đốm rơi khắp bốn góc tường. Trên chiếc giường rộng lớn, Lục Nam Thâm vẫn yên lặng nằm đó, giường trắng như tuyết, ga giường, ga gối cũng cũng trắng như tuyết và cả một Lục Nam Thâm cũng nhợt nhạt y như vậy, gần như hòa vào làm một.

Gai mắt là ở chỗ Niên Bách Tiêu.

Anh ấy mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen, vốn chỉ cần ngồi bên giường đã rất nổi bật rồi, nhưng nổi bật hơn nữa còn là tư thế của anh ấy lúc này. Hơn nửa người trên đổ về phía trước, hai cánh tay chống hai bên người Lục Nam Thâm, cúi đầu nhìn chằm chằm người nằm trên giường, không chớp mắt.

Hàng Tư miêu tả không hề thái quá. Khi cô đẩy cửa bước vào, vừa hay đập mắt là góc nghiêng của hai con người, mặt Niên Bách Tiêu gần như áp sát xuống mặt Lục Nam Thâm.

Cô bất chợt kêu lên một tiếng.

Khiến cho Niên Bách Tiêu giật mình, quay đầu lại, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi ấy.

Hàng Tư vội vàng xua tay: "Anh... tiếp tục đi, cứ coi tôi như không khí nhé."

Tim cô đập thình thịch, cô đã vô tình bắt gặp một chuyện không nên nhìn thấy ư? Không phải chứ, tuy rằng lúc ở Tây An hai người họ cũng có nhì nhằng qua lại, nhưng khi ấy cô vẫn thấy hoàn toàn bình thường.

Một chút khó hiểu lướt qua nơi đáy mắt Niên Bách Tiêu, một lúc lâu sau anh ấy nói: "Được, tôi tiếp tục, giúp tôi đóng cửa, cảm ơn."

Tam quan của Hàng Tư vỡ vụn.

Việc này...

Thế nhưng cô vẫn cứ... đóng cửa lại.

Nhưng khoảng thời gian sau đó, Hàng Tư... đứng ngồi không yên, khoảng năm phút nữa trôi qua, cô quyết định dù mở cửa ra có nhìn thấy cảnh tượng gì khiếm nhã, nên khuyên nhủ thì vẫn cứ phải khuyên nhủ, dù sao vẫn còn người giúp việc ở đây, lỡ như đồn thổi ra ngoài sẽ không hay.

Vả lại, cô phải kéo Niên Bách Tiêu lại. Vì Phương Sênh, cô cũng không thể giương mắt nhìn Niên Bách Tiêu đi trên con đường yêu được cả hai giới, càng đi càng xa được đúng không?

Cô lại đẩy mở cửa phòng ra: "Niên Bách Tiêu, tôi vẫn cứ nghĩ là..."

Niên Bách Tiêu làm động tác "suỵt".

Hàng Tư im bặt, chứng kiến Niên Bách Tiêu đứng dậy khỏi giường, rồi ra hiệu bằng tay với cô, ý bảo ra ngoài rồi nói chuyện.

Nếu Lục Nam Thâm không bị thương mà đang tỉnh táo, chắc đến tám, chín phần Niên Bách Tiêu phải kéo Hàng Tư ra khỏi tiểu khu, may thay giờ đây bớt được việc này. Lúc trước Lục Nam Thâm chảy máu hai tai, qua kiểm tra, tai của anh bị thương, tuy chưa bị thương đến màng nhĩ, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thính giác. Để đề phòng, Niên Bách Tiêu vẫn kéo Hàng Tư ra tận ban công, đóng cửa cách âm lại thật chặt.

Ban công được thiết kế như một căn phòng để sưởi nắng, có bàn trà nước, có thể tự pha cà phê để hưởng thụ ánh nắng. Đúng lúc nắng mùa đông đang đẹp, nắng rực rỡ mà không nóng và gay gắt, đứng dưới nắng lại không còn thấy rét mướt lạnh lẽo, bình thường rảnh rỗi ra đây ngồi ngẩn ngơ hoặc đọc một cuốn sách thì thật là "chill".

Nhưng hiện tại, Niên Bách Tiêu không có tâm trạng để thưởng thức cà phê hay tắm nắng. Sau khi Hàng Tư ngồi xuống, anh ấy cũng ngồi xuống đối diện cô: "Tôi đang nhìn..."

Anh ấy ngừng một chút, ngữ điệu có phần cân nhắc: "Xem cậu ta rốt cuộc có phải Lục Nam Thâm không."

Nghe xong, Hàng Tư giật mình trong lòng, ngẩng phắt đầu lên: "Hả?"

"Tôi cũng không biết tôi diễn đạt như vậy có đúng không nữa." Niên Bách Tiêu nhất thời cạn vốn từ, nghĩ mãi nên diễn đạt thế nào sẽ hợp lý hơn, nhưng mãi vẫn chẳng biết nói sao.

Cuối cùng vẫn là Hàng Tư phá vỡ cục diện bế tắc: "Tối đó anh đuổi theo đã nhìn thấy gì rồi sao?"

Từ lúc ở rừng về đến nay, rõ ràng trông Niên Bách Tiêu đầy tâm sự, thi thoảng lại quan sát Lục Nam Thâm. Khi Lục Nam Thâm được đưa vào phòng cấp cứu, anh ấy cũng có mặt, nhưng suốt cả buổi chỉ chau mày, chìm vào trầm tư, căng thẳng đấy, nhưng phần nhiều là nghi hoặc. Hàng Tư thấy hết tất cả, trong lòng cũng mơ hồ một linh cảm nào đó.

Con thú mặt người kia chết quá dứt khoát.

Cô đã kiểm tra vết thương trên cổ nó, vết cứa gọn ghẽ, lại rất sâu, chắc chắn phải là một dao trí mạng. Tay Lục Nam Thâm đúng là có sức, nhưng có sức như một sát thủ thế này, Lục Nam Thâm không có.

Ánh mắt Niên Bách Tiêu sầm lại, anh ấy nhìn về phía Hàng Tư: "Đúng, tôi đã nhìn thấy một người."

"Ai?" Hàng Tư hoang mang trong lòng, nghĩ bụng không lẽ là Kiều Uyên ư.

"Trần Lẫm." Niên Bách Tiêu nói.

Hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Hàng Tư, cô sững sờ: "Trần Lẫm ư?"

"Đúng, người giết chết con thú mặt người tối đó là Trần Lẫm." Niên Bách Tiêu nghiêm mặt lại: "Nhưng rõ ràng khi ấy chỉ có mình Lục Nam Thâm ở đó." Anh ấy kể lại đầu đuôi câu chuyện tối hôm đó cho Hàng Tư, cuối cùng nhấn mạnh rất chắc chắn: "Chắc chắn tôi không nhìn nhầm tôi, tôi từng gặp Trần Lẫm."

Ngón tay gầy của anh ấy gõ gõ mấy cái lên mặt bàn, rồi bổ sung rành mạch từng chữ: "Tối đó Trần Lẫm đã mặc quần áo của Lục Nam Thâm."

Hết chương 213

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top