Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 214: Phân liệt nhân cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù là Trần Lẫm hay là Kiều Uyên, thật ra đều khiến người ta khó mà quên được, đặc biệt là với nhóm Hàng Tư, bởi vì gương mặt đó quá giống Lục Nam Thâm, đặc biệt là Kiều Uyên. Chỉ có điều ánh mắt và thần thái họ toát ra khác hoàn toàn với Lục Nam Thâm, đây cũng là nguyên nhân Hàng Tư có thể nhanh chóng phân biệt ra họ là ai.

Hàng Tư bình tĩnh lại một chút rồi hỏi Niên Bách Tiêu: "Anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ?"

Sao có thể là Trần Lẫm chứ?

Niên Bách Tiêu giơ tay xoa xoa mặt, nói nhỏ: "Tôi ấy mà, vẫn luôn nghĩ là tôi nhìn nhầm, giống như một hình ảnh ảo giác trước khi người ta ngất xỉu ấy. Nhưng tối qua tôi đã gặp một giấc mơ, cô đoán xem tôi đã mơ thấy gì?"

Hàng Tư há hốc miệng, việc này... cô biết đoán thế nào? "Anh nói đi."

"Tôi đã mơ thấy Trần Lẫm." Gương mặt Niên Bách Tiêu khá điển trai nhưng lại vì nhuốm thêm chút màu thần bí bỗng khiến anh ấy trở nên trẻ con một cách rõ ràng. "Ngồi ngay trước mặt tôi, rõ ràng là Lục Nam Thâm, nhưng ngước mắt lên tôi lại nhìn thấy là Trần Lẫm!"

Làm anh ấy hoảng hốt bừng tỉnh.

Thế nên ban nãy anh ấy mới quan sát đi quan sát lại Lục Nam Thâm.

Rõ ràng là một gương mặt rất quen thuộc, sao trong phút chốc lại biến thành người khác.

Hàng Tư sững người, sao giấc mơ này của Niên Bách Tiêu lại giống cô đến vậy? Chỉ khác là người trong mơ cô thấy là Kiều Uyên. Có lẽ do sắc mặt của cô quá khó coi, Niên Bách Tiêu nhìn cô một cách đầy khó hiểu, rồi hỏi một câu: "Cô không tin?"

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh ấy: "Tôi hỏi anh nhé. Nếu cả ba người Lục Nam Thâm, Kiều Uyên, Trần Lẫm đều đứng trước mặt anh, mặc chung một trang phục, anh có nhận ra được họ không?"
Câu hỏi này khiến Niên Bách Tiêu phải cân nhắc giây lát, sau đó anh ấy mới gật đầu, rất nghiêm túc: "Chắc chắn có thể, ba người họ rất khác nhau."

"Ví dụ?"

"Ví dụ biểu cảm, hoặc ví dụ như ánh mắt." Niên Bách Tiêu giơ tay khuơ khuơ, "Không liên quan quá nhiều đến diện mạo."

Chính xác.

Đây cũng chính là nguyên nhân từ trước đến nay Hàng Tư có thể nhanh chóng phân biệt được ai là ai.

Rất lâu cô không nói gì, Niên Bách Tiêu cũng không nói gì, không biết phải nói gì, chuyện này đối với anh ấy thực sự quá quái đản. Một lúc lâu sau Hàng Tư mới lên tiếng, rõ ràng có sự ngập ngừng: "Thật ra... Ở trong khu rừng ấy tôi cũng đã gặp Kiều Uyên."

Nghe xong câu này Niên Bách Tiêu như hiểu ra vấn đề, lập tức đập bàn: "Vậy là rõ rồi."

Hàng Tư không hiểu, rõ là rõ thế nào?

"Chẳng phải cô đã nói đó sao? Nơi nào có Kiều Uyên thì nhất định sẽ có Trần Lẫm, hai người họ luôn như hình với bóng phải không?" Niên Bách Tiêu phân tích: "Có lẽ cả hai bọn họ đều đã vào rừng."

Anh ấy cho rằng khả năng này là rất cao, trước khi ngất, anh ấy đã nhìn thấy Trần Lẫm, chẳng liên quan gì đến Lục Nam Thâm cả, còn về quần áo... biết đầu trời tối quá cũng dễ nhìn nhầm chăng.

Ai dè Hàng Tư lắc đầu, nói nhỏ với Niên Bách Tiêu chuyện xảy ra lúc đó. "Lúc ấy anh sắp hôn mê, cũng có khả năng nhìn nhầm. Nhưng còn tôi khi ấy rất tỉnh táo, gương mặt ở trong hố tuyết chính là Kiều Uyên."

Đôi mày rậm của Niên Bách Tiêu nhăn lại, anh ấy có một suy nghĩ táo bạo: "Thế nên Lục Nam Thâm chính là Kiều Uyên, cũng chính là Trần Lẫm?"

Nói xong câu này, chính bản thân anh ấy cũng giật thót, nói chi là Hàng Tư. Không cần diễn tả cũng biết nét mặt của Hàng Tư khó coi đến mức nào, đôi môi hơi bặm lại, đôi tay nắm chặt mà vẫn còn run rẩy. Không phải cô chưa từng có suy nghĩ này, giống như những gì cô nói với Phương Sênh ở trong nhà gỗ vậy. Cô quả thực đã nhìn thấy gương mặt của Kiều Uyên.

Lục Nam Thâm chính là Kiều Uyên, cũng là Trần Lẫm...

Hàng Tư cảm thấy lồng ngực mình như cuộn trào, từng cơn lạnh lẽo bò dọc sống lưng, rồi hòa vào trong máu.

Có lẽ Niên Bách Tiêu cũng cảm thấy suy nghĩ này quá khó tin, nên đính chính lại: "Liệu có thể còn một khả năng khác, từ trường trong từng làm xuất hiện ảo giác, chúng ta đều đã bị ảo giác?"

Hàng Tư nhớ lại thật kỹ khung cảnh lúc ấy, cô nghĩ nếu chỉ là ảo giác thì cũng quá đỗi chân thực rồi. Hơn nữa, sao chỉ có cô và Niên Bách Tiêu là nhìn thấy ảo giác còn Phương Sênh thì không?

"Đâu thể nào lúc trước cậu ta tự đâm mình một dao?" Niên Bách Tiêu nói.

Anh ấy đang muốn nói tới chuyện Lục Nam Thâm bị đánh lén ở Tây An, người Lục Nam Thâm gặp lần đó chính là Trần Lẫm.

Nghĩ lại chuyện này, Hàng Tư thực sự không dám nói chắc chắn, cô lên tiếng: "Lúc đó quả thực không có ai ở bên cạnh anh ấy, lại không có camera, thế nên mọi chuyện khi đó ra sao, chỉ có mình anh ấy biết."

Niên Bách Tiêu nhìn cô trân trân: "Nếu Lục Nam Thâm vừa là Kiều Uyên lại vừa là Trần Lẫm thì cậu ta..."

Hơi thở của Hàng Tư trở nên gấp gáp, chỉ có một khả năng thôi: "Phân liệt nhân cách."

Thật ra Niên Bách Tiêu cũng hoài nghi điểm này, có thể là do Tố Diệp. Anh ấy không nghĩ đa nhân cách là chuyện gì quá hoang đường, nhưng một khi nó xảy ra ở Lục Nam Thâm, anh ấy chắc chắn không chấp nhận được.

Anh ấy ngẩng lên nhìn Hàng Tư, cảm thấy mặt mày cô tái nhợt đi. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, nếu nói trên đời này ai không mong Lục Nam Thâm bị phân liệt nhân cách nhất thì chắc chắn phải là Hàng Tư. Có lẽ cô còn khó chấp nhận sự thật này hơn anh ấy. Cô đã bị Kiều Uyên hành hạ suốt hai năm trời, đau khổ suốt hai năm trời, bây giờ lại phải đối diện với sự thật Lục Nam Thâm rất có thể chính là Kiều Uyên?

Niên Bách Tiêu rất lo cho khả năng chịu đựng tâm lý của Hàng Tư, việc này khác gì dồn cô vào đường chết?

Quả nhiên, khi nói tiếp, rõ ràng Hàng Tư đã có thái độ né tránh: "Có thể... chúng ta cần quan sát thêm, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, phải không?"

Nhưng sự bất an trong lòng vẫn như những đợt sóng lan ra tầng tầng lớp lớp. Cô nhớ lại sự ngập ngừng lúc trước của Tố Diệp, nhớ tới việc Tưởng Ly đang đi tìm Tố Diệp...

Thấy vậy, Niên Bách Tiêu gật đầu: "Đúng, tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, ví dụ như tình huống này..." Anh ấy giơ tay lên gãi gãi mũi: "Khi chưa có chứng cứ xác thực, quả thực không nên suy đoán lung tung."

"Đúng."

"Ừm, chúng ta phải theo dõi tiếp xem thế nào." Thấy tay cô run quá dữ dội, Niên Bách Tiêu quyết định tạm thời không kích động cô nữa.

Lúc này Hàng Tư làm gì còn tâm trạng sửa lại cách diễn đạt cho anh ấy? Cô gần đầu, lòng gần như hoảng loạn.

Niên Bách Tiêu đứng dậy, khi quay lại trong tay đã cầm thêm cho cô một cốc nước ấm. Tuy rằng anh ấy không hiểu vì sao người Trung Quốc rất hay khuyên người khác uống nước, nhưng anh ấy nghĩ chắc là việc này có tác dụng tốt.

Hàng Tư quả thực cũng cần uống nước để bình tĩnh lại, cô tu hết cốc nước chỉ còn thấy đáy. Niên Bách Tiêu thấy vậy bê cả bình nước qua cho cô, rót thêm cho cô cốc nữa. Sau khi uống hết hai cốc nước, sắc mặt Hàng Tư cũng khá hơn, nhịp thở cũng đều đặn hơn một chút.

Thấy Niên Bách Tiêu chưa có ý định kết thúc cuộc trò chuyện, Hàng Tư nhìn anh ấy đầy khó hiểu.

Niên Bách Tiêu quả thực còn chuyện khác nữa, nhưng rõ ràng anh ấy hơi ấp úng, không còn dứt khoát như vừa rồi. Tuy lòng đang thấp thỏm nhưng đôi mắt Hàng Tư vẫn rất nhạy bén, cô hỏi thẳng: "Là chuyện của Phương Sênh đúng không?"

"Đúng." Niên Bách Tiêu nhìn lên: "Cô là bạn tốt của cô ấy, thật ra cô ấy không yếu đuối như thế đúng không?"

Mọi chuyện xảy ra trong rừng Niên Bách Tiêu đều thấy cả, Phương Sênh tuyệt đối không phải mẫu con gái mong manh. Hàng Tư nghe xong cụp mắt xuống, uống nốt chút nước cuối cùng trong cốc, đặt chiếc cốc xuống rồi hỏi Niên Bách Tiêu: "Vậy tôi hỏi anh trước đã, Lục Nam Thâm có yếu đuối như vậy không? Thật ra anh ấy rất giỏi võ đúng không?"

Không nhắc lại chuyện này còn đỡ, nhắc lại là cơn tức của Niên Bách Tiêu lại trào dâng.

Anh ấy cười khẩy mấy tiếng: "Tôi là bạn thân của cậu ta đấy, tôi đã máu chảy đầu rơi vì cậu ta đấy, mà cậu ta ở đó sắm vai thỏ con với tôi." Anh ấy nhìn Hàng Tư, nét mặt chân thành: "Cô tin tôi đi, tôi cũng chỉ vừa mới biết là cậu ta giỏi võ."

Máu chảy đầu rơi ư... Haizz, Hàng Tư nghe mà cảm thấy cô đau nhức...

Hết chương 214

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top