Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 216: Anh ấy là Lục Nam Thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo trùm đầu màu đen.

Hàng Tư chưa từng thấy Lục Nam Thâm mặc bộ quần áo này.

Nếu Kiều Uyên từ trong phòng ngủ bước ra thì bộ quần áo này hoặc là của Niên Bách Tiêu, hoặc là của anh trai Lục Nam Thâm để lại đây. Tóm lại, hắn không mặc bộ đồ ngủ ở nhà của Lục Nam Thâm.

Hàng Tư sợ Kiều Uyên, trong lòng cũng đang cầu mong hắn và Lục Nam Thâm không có quan hệ gì. Nhưng vào một đêm như thế này, ra vào một tiểu khu với an ninh chặt chẽ, lại còn là một căn nhà có khóa từ, Kiều Uyên cứ thế xuất hiện.

Bằng cách nào?

Kiều Uyên không trả lời câu hỏi của Hàng Tư, cũng coi như không thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cô. Cũng không biết là do bóng đêm hay do ảo giác của cô, ánh mắt Kiều Uyên không còn lạnh lẽo như ngày trước, ngược lại, ở nơi tận sâu trong đáy mắt cô còn bắt được một sự quan tâm.

Hắn khẽ hỏi: "Chân em sao rồi?"

Hàng Tư căng thẳng nuốt nước bọt: "Vẫn ổn."

"Sao còn đi lung tung?" Kiều Uyên nhíu mày, trách mắng đấy nhưng vẫn toát lên một sự thương xót rõ ràng.

Hàng Tư không ngờ hắn lại nói như vậy, ngẩn ra giây lát mới đáp: "Tôi khát nước, thế nên..."

"Lục Nam Thâm có phải phế vật không?" Kiều Uyên càng nhăn mặt tợn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao có thể để em bị thương vậy?"

Cả người Hàng Tư run lên: "Anh..."

"Sao hả, nghe thấy tôi nhắc đến Lục Nam Thâm là em căng thẳng à? Hay là, em quá sửng sốt?" Kiều Uyên sát lại gần cô, cúi thấp đầu nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt rực cháy từ từ dịch chuyển đi khắp gương mặt cô, từ đôi mắt xuống sống mũi, xuống đôi môi đỏ. Đặc biệt là khi tới đôi môi cô, anh dừng lại một lúc lâu, yết hầu gợi cảm âm thầm trượt đi trong bóng tối.

"Lúc xảy ra chuyện em đang ở bên cạnh nó cơ mà? Kết quả thì sao?" Hắn giơ tay, những khớp xương thon gầy, mảnh khảnh khẽ khàng lướt qua gương mặt cô, vừa có vẻ đau lòng vừa có vẻ tàn nhẫn, hắn gằn từng câu từng chữ: "Vẫn còn để em bị thương, tôi chỉ hận không thể giết chết nó."

Hàng Tư rùng mình: "Kiều Uyên, anh và anh ấy..."

Có phải một người không?

Câu nói này cứ mắc nghẹn lại trong cổ họng. Cô muốn hỏi, nhưng hai hàm răng đang va vào nhau lập cập, không sao hỏi ra được.

Đây là chuyện rất hoang đường.

Kiều Uyên dường như cũng không cho cô cơ hội để lên tiếng, hắn xoay người lại, ngồi thấp xuống: "Lên đây đi."

Hàng Tư sững người.

Có lẽ đoán rằng cô sẽ bất ngờ, Kiều Uyên không buồn quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: "Tôi cõng em về phòng."

"Không cần đâu..."

"Hay là em thích tôi ôm em?" Kiều Uyên lạnh lùng ngắt lời cô.

Hàng Tư không muốn hắn ôm, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, nằm rạp lên lưng hắn. Người đàn ông đứng lên hoàn toàn không tốn chút sức nào, cõng cô mà như cõng không khí trên lưng vậy. Hắn hơi quay đầu sang: "Lại gầy rồi."

Hàng Tư bặm môi không nói năng gì, nhưng trong lòng thì gần như sụp đổ. Cảnh tượng này đối với cô mà nói quá điên rồ, quá khó hiểu. Vào khoảnh khắc người đàn ông quay đầu lại, cô đã quan sát tỉ mỉ, tai của hắn sạch sẽ.

Cô lại nghi hoặc.

Tai của Lục Nam Thâm bị thương, mấy hôm nay cô đang theo dõi để bôi thuốc vào tai cho anh, hôm nay cô cũng bôi thuốc cho anh. Nếu Kiều Uyên là Lục Nam Thâm trong tai phải có vết thuốc mới đúng chứ.

Nhưng được hắn cõng như thế này, cô cũng lại loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc...

Ánh mắt Hàng Tư tối đi, có lẽ tất cả đều có thể ngụy trang, nhưng cũng có thứ không thể ngụy trang được.

Cứ như vậy, Kiều Uyên cõng cô về phòng ngủ, sau khi đặt cô lên giường rồi mới kiểm tra thật kỹ vết thương trên chân cô. Hắn lại ngước lên hỏi cô: Bác sỹ nói thế nào?

Trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn ngủ, ánh sáng cực kỳ yếu ớt, có vài vạt sáng như những con đom đóm đậu lên đôi mày rậm của người đàn ông. Hàng Tư nhìn lên, trả lời hắn: "Không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi."

Khi đã quen với không gian ở đây, cô tranh thủ lúc trả lời Kiều Uyên để cẩn thận đánh giá. Kiều Uyên tối nay trông rất yếu ớt, không khí thế áp lực như ngày trước, hoặc có thể nói xung quanh không còn sự lạnh lẽo chết chóc lúc trước. Gương mặt hắn hơi gầy đi, sắc mặt cũng không tươi tắn lắm, hơi nhợt nhạt.

Hoàn toàn là gương mặt của Lục Nam Thâm, chỉ có thần thái và ánh mắt là có sự khác biệt.

Nhưng việc này chẳng chứng minh được điều gì.

"Mấy chuyện xảy ra những ngày qua, anh đều biết ư?" Hàng Tư hỏi.

Kiều Uyên khẽ gật đầu.

"Làm sao anh biết?" Hàng Tư gạn hỏi.

Kiều Uyên ngồi xuống bên giường, sát lại gần cô, tươi cười. Nụ cười này hoàn toàn không phải một dòng suối trong veo như Lục Nam Thâm, nó toát lên một sự ngang bướng và nham hiểm. Hàng Tư cố nhịn cơn sợ xuống, không né tránh hắn, nhưng trên thực tế cô không thể né đi đâu được, sống lưng áp sát vào giường, hơi thở ngắn tũn lại.

Chóp mũi của cả hai gần như chạm hẳn vào nhau. Kiều Uyên lại nhìn xuống đôi môi cô, trong đôi mắt sâu nhuốm một màu sắc dục mà cô đã quá quen thuộc, Hàng Tư bỗng thấy da đầu căng ra.

Giọng hắn thấp hẳn xuống: "Em là của tôi mà, mọi chuyện của em tôi đều biết, không được sao?"

Hơi thở của Hàng Tư trở nên gấp gáp.

"Nhớ tôi rồi sao?" Kiều Uyên cười hỏi.

Cổ họng Hàng Tư căng chặt, không nói được gì.

"Sao không nói gì? Sợ tôi à?" Kiều Uyên hơi ngước mặt lên, bàn tay lớn chạm vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng ve vuốt.

"Đúng là sợ anh." Hàng Tư đè nén hơi thở hỗn loạn, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng lên từng cơn trong lòng. Nỗi sợ cô dành cho hắn xuất phát từ sâu trong thâm tâm, không thể kiểm soát.

"Kiều Uyên, anh có thể rời xa khỏi cuộc sống của tôi không?"

Kiều Uyên hơi nhướng mày, nụ cười hờ hững ánh lên vài phần tàn độc. "Rời xa? A Tư, em là của tôi, chỉ cần em còn sống ngày nào, tôi sẽ không đi đâu hết."

"Nhưng, phải làm sao đây?" Hàng Tư run rẩy lên tiếng.

Kiều Uyên nhìn cô chưa hiểu.

"Lục Nam Thâm, anh cũng biết đấy." Hàng Tư chủ động sát lại gần hắn, hạ thấp giọng xuống, nói: "Anh ấy cũng hy vọng tôi là của anh ấy. Nếu anh đã biết mọi chuyện của tôi thì hẳn cũng biết anh ấy đang theo đuổi tôi, anh ấy rất thích tôi."

"Dựa vào nó ư?" Kiều Uyên cười khẩy, nhìn trân trân vào cô: "Muốn có được em, nằm mơ đi."

"Vậy anh hãy dạy dỗ anh ấy đi." Hàng Tư áp sát hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh ấy đang nằm trong phòng ngủ chính, đang bị thương. Bây giờ giả sử anh giết anh ấy, có thể anh ấy cũng không phản kháng được."

Kiều Uyên nhìn cô mỉm cười, đôi mắt hẹp dài tuy kín đáo nhưng vẫn để lộ sự đăm chiêu. Hàng Tư bị hắn nhìn kỹ đến mức hoang mang, nhưng vẫn cố gắng nằm im không nhúc nhích, chắc chắn không thể để lộ sự bất an trong lòng được.

"Đối phó với nó cần gì phải gấp?" Kiều Uyên giơ tay nhẹ nhàng bấu lấy cằm cô, đôi môi mỏng sát lại gần cô, nói rõ từng chữ: "Sớm muộn gì tôi cũng giết nó."

Hàng Tư run lên, bả vai rung rinh.

Một giây sau, đôi môi Kiều Uyên rơi xuống.

Bờ môi người đàn ông lạnh lẽo như tuyết mùa đông.

Nhưng răng lưỡi lại ấm nóng, cố gắng khơi dậy sự nhiệt tình của cô một cách cưỡng ép.

Lần này Hàng Tư không trốn cũng không giãy giụa, nằm yên ở đó, ngửa cổ đón nhận cái hôn nhiệt tình của hắn.

Thấy vậy, người đàn ông trở nên nhẹ nhàng hơn, triền miên quấn quýt.

Hàng Tư thừa cơ bám lên vai hắn, nhưng ngón tay còn chưa chạm được vào đã bị bàn tay lớn của hắn theo đà kéo xuống.

Hắn cười khẽ: "A Tư, em định làm gì?"

Hàng Tư liều mạng, bờ môi tiến sát về phía vành tai hắn từng chút một.

Cô hiểu rõ về hắn.

Quả nhiên, Kiều Uyên nhạy cảm nuốt nước bọt, hơi thở trầm khàn hẳn đi.

Cô chủ động níu lấy cổ hắn, đôi môi hồng phả ra một làn hơi nóng: "Chẳng phải anh muốn tôi sao?"

Bàn tay của Kiều Uyên bấu nhẹ vào vòng eo thon của cô, nụ cười khẽ như khàn hẳn đi: "A Tư, không giống em chút nào."

Hắn vừa định kéo cô ra thì Hàng Tư đã nhanh tay giật cổ áo của hắn xuống.

Cú giật vừa nhanh vừa gọn ghẽ, cổ áo của người đàn ông rơi xuống quá nửa. Kiều Uyên sững người, ngay sau đó lập tức đẩy cô ra. Cơ thể cô không vững, lưng đập vào đầu giường, cô đau đớn kêu lên một tiếng.

Thấy vậy, Kiều Uyên hối hận, vội vàng tiến lên kéo cô: "Em bị đau hả?"

"Đừng chạm vào tôi!" Hàng Tư gần như hét lớn lên theo phản xạ, cả người như vỡ vụn trong khoảnh khắc này.

Bàn tay Kiều Uyên hẫng hụt giữa không trung, sắc mặt hắn trở nên nặng nề: "A Tư."

Hàng Tư bị đả kích, cả cơ thể run lên bần bật.

Tuy căn phòng khá tối, tuy ban nãy cô chỉ giật được một nửa phần cổ áo xuống nhưng như vậy là quá đủ rồi. Cô đã nhìn thấy rõ, trên vai hắn được quấn băng trắng kín mít.

Cửa phòng ngay lúc này bị đá ra.

Là Niên Bách Tiêu, nghe thấy động tĩnh, cảm thấy có điều bất ổn, mặc kệ mọi điều tiếng đã phá cửa xông vào. Anh ấy lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường, sững sờ giây lát mới sực tỉnh, lao lên định động thủ.

"Niên Bách Tiêu!" Hàng Tư vô thức ôm chặt lấy Kiều Uyên, gần như điên cuồng gào lên: "Đừng động tay!"

Kiều Uyên sững người, cúi đầu nhìn Hàng Tư trong lòng mình.

Đây có lẽ là cái ôm chủ động hiếm hoi cô dành cho hắn, cô ôm rất chặt, hắn thậm chí còn cảm nhận được cánh tay cô đang run lên. Hắn cúi nhìn cô, nhìn mãi nhìn mãi ánh mắt chợt trở nên bi thương.

Niên Bách Tiêu phanh lại, nhìn trân trân vào người đàn ông. Qua ánh đèn mờ ảo, anh ấy nhìn rõ được ánh mắt người đàn ông, đích thực là Kiều Uyên rồi.

Một dự cảm cứ thế nảy sinh.

Quả nhiên, anh ấy nghe thấy Hàng Tư run rẩy lên tiếng: "Nam Thâm, anh ấy là... Lục Nam Thâm."

Niên Bách Tiêu như bị sét đánh, tuy đã sớm đoán trước được khả năng này có thể xảy ra, nhưng khi sự thực bày ra trước mắt, anh ấy vẫn khó lòng chấp nhận. Anh ấy bỗng nhiên như hoàn hồn, quay ngoắt người lại, chạy ra ngoài.

Hàng Tư biết Niên Bách Tiêu định ra ngoài làm gì, lòng cô chỉ còn lại những đau đớn tột cùng. Cánh tay ôm Kiều Uyên của cô từ từ rơi xuống. Cô nhìn hắn, nhìn mãi nhìn mãi hốc mắt chợt đỏ rực lên, ngay sau đó nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô không nói được gì, dường như câu nói "Anh ấy là Lục Nam Thâm" đã tiêu tốn hết mọi sức lực của cô rồi.

Sắc mặt Kiều Uyên cũng chẳng tốt gì. Hắn giơ tay, ngón tay gầy có một khoảnh khắc chợt ngập ngừng, nhưng sau cùng hắn vẫn chạm vào mặt cô, cố gắng lau đi những giọt nước mắt nơi gò má, nhưng càng lau càng chảy tợn.

Cuối cùng, hắn lẩm bẩm: "Đừng khóc, A Tư."

Hắn không thể nhìn cô khóc, dù là hai năm trước hay là hai năm sau. Cô chỉ cần rơi nước mắt, hắn sẽ bất lực. Rất lâu sau, Niên Bách Tiêu mới trở lại. Anh ấy đứng dựa bên cửa, bước chân có chút loạng choạng. Anh ấy vào phòng ngủ chính, giây phút đẩy cánh cửa ra, chân anh ấy như mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.

Lúc này đây anh ấy nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh giường. Gương mặt vẫn vậy nhưng thần sắc thật khác.

Phải mất một lúc Niên Bách Tiêu mới có thể cất tiếng nói, nhưng vẫn run rẩy: "Sao lại như thế này? Lục Nam Thâm, cậu..."

"Tôi là Kiều Uyên." Ngữ khí của người đàn ông chuyển sang lạnh lùng.

Khoảnh khắc này, bầu không khí xung quanh dường như đang đóng băng lại từng chút một. Đôi mắt Kiều Uyên như không còn chút nhiệt độ nào, như sương tuyết đọng lên mái ngói, khiến người ta không rét mà run.

Niên Bách Tiêu nắm chặt tay nắm cửa, anh ấy trong lúc này cũng không biết phải nói gì, dù sao thì chuyện này anh ấy mới chỉ nghe nói chứ chưa chứng kiến bao giờ.

Cả căn phòng chìm vào một sự yên lặng chết chóc.

Kiều Uyên không có ý định đối phó với Niên Bách Tiêu. Hắn lại nhìn về phía Hàng Tư, giơ tay lau nước mắt cho cô, thở dài vừa như bất lực, vừa như van nài: "Đừng khóc nữa, được không?"

Hết chương 216

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top