Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 245: Chúc mừng dàn nhạc thành lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cái chậu hoa, rất to, rơi từ trên cao xuống vỡ tan tành, ngay cả lớp đất bên trong chậu hoa cũng bị văng lung tung khắp đất.

Ngoài Lục Nam Thâm, cả ba người còn lại đều đứng hình. May là Lục Nam Thâm có đôi tai nhạy bén, bằng không chậu hoa này sẽ rơi thẳng xuống đầu Hàng Tư và Phương Sênh.

Con đường này quá tăm tối, ánh đèn đường thì lúc tỏ lúc mờ.

Lục Nam Thâm ngó đầu nhìn lên rồi nói, "Thứ này nằm ở đơn nguyên, tầng 6."

Niên Bách Tiêu không nói không rằng, lập tức lao đi, đuổi theo.

Lục Nam Thâm đỡ Phương Sênh dậy, hỏi cô ấy có bị thương không. Phương Sênh lắc đầu, coi như Lục Nam Thâm cũng vừa cứu cô ấy một mạng.

Bây giờ Hàng Tư mới lấy lại được cảm giác, cô hỏi Lục Nam Thâm, "Là hung thủ ư?"

Lục Nam Thâm nói, "Rất có thể, nhưng cũng có thể là một kẻ được hung thủ thuê."

Sau đó anh hỏi Hàng Tư, "Ban nãy không cảm nhận được sao?"

Hàng Tư lắc đầu, "Cảm nhận rất yếu ớt, nhưng vừa rồi tôi đã nghĩ là chủ hộ..."

Đây cũng là nguyên nhân Lục Nam Thâm không đề cao cảnh giác kịp thời. Anh nghe được tiếng chủ hộ trong tòa nhà này, tiếng của tất cả các chủ hộ. Đa số đã ngủ rồi, cũng có người cú đêm chơi game, có người rót nước uống nước, tóm lại chỉ toàn là những âm thanh cuộc sống hết sức bình thường.

Tại căn hộ ném chậu hoa, anh nghe thấy tiếng bước chân, cũng nghe thấy tiếng mở cửa ban công, cho đến khi người ấy dịch chuyển vị trí bồn hoa, Lục Nam Thâm mới có phản ứng lại.

Phương Sênh hoang mang bất an, hỏi Lục Nam Thâm, "Niên Bách Tiêu liệu có bắt được kẻ đó không?"

Lục Nam Thâm sắc mặt nặng nề, lát sau anh lắc đầu.

Đã không còn âm thanh mang giá trị tham khảo nữa rồi.

Chẳng mấy chốc, Niên Bách Tiêu đã trở lại, miệng chửi bới tía lia, "Chạy nhanh thật đấy, như chó vậy!"

Như vậy là tỷ lệ đuổi theo được rất thấp.

"Là một căn nhà không người ở, chủ nhân ngày trước chắc là thích trồng hoa, nhiều chậu hoa lắm, còn rất lớn." Niên Bách Tiêu nói.

Lục Nam Thâm vẫn đang ngẩng đầu nhìn lên trên, im lặng.

Không nhìn thấy gì cả.

Chí ít thì ba người còn lại không nhìn ra gì cả.

Chỉ nhìn thấy hàng loạt những khung cửa sổ đen thùi lùi, như vô số con mắt ẩn nấp trong đêm đen.

Niên Bách Tiêu nói, "Nếu đó thật sự là hung thủ thì liệu hắn có giết người bằng một thủ đoạn hạ cấp như vậy không?"

Dẫu sao thì mấy lần trước đều đã vấy máu.

Đây quả thực không giống tác phong của hung thủ.

Thế thì hung thủ bày ra trò này để làm gì?

"Hay không phải hung thủ?" Phương Sênh ngập ngừng, "Chỉ là một kẻ thích trả thù xã hội."

Khả năng này không phải là không có, nhưng thật sự quá trùng hợp. Lục Nam Thâm không tin rằng trên đời lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy. Anh đang mải nghĩ thì Hàng Tư bất ngờ lên tiếng, "Dưới đất là gì kia?"

Không gian quá tối, đến khi tiến lại gần, mọi người mới nhìn thấy rõ.

Trong lớp đất giấu trong chậu hoa hở ra một góc, Lục Nam Thâm gạt đất ra, là một mảnh giấy.

Mọi người ghé lại nhìn bằng ánh sáng của điện thoại, trên mảnh giấy viết dòng chữ: Chúc mừng dàn nhạc thành lập.

Vài chữ thôi, nghiêng ngả xiêu vẹo.

Niên Bách Tiêu nhìn trái ngó phải, cảm thán, "Chữ của hung thủ thật sự quá tệ, còn xấu hơn cả chữ tôi."

"Có thể hắn không hay viết bằng tay." Lục Nam Thâm nói.

Mọi chuyện bỗng chốc sáng tỏ.

Không phải hung thủ thay đổi phương thức gây án mà hắn chỉ muốn dùng một cách mang tính kích thích và trêu ghẹo để khiêu khích họ, nói chính xác là khiêu khích Lục Nam Thâm. Hung thủ biết rất rõ, với khả năng nghe của Lục Nam Thâm, muốn né tránh một chiếc chậu hoa rơi từ trên cao xuống là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nói như vậy, hung thủ thật sự nắm rất rõ tình hình của họ.

"Trong đội xe có người của hung thủ ư?" Niên Bách Tiêu nghĩ tới một khả năng.

Lục Nam Thâm lắc đầu, "Không thể phán đoán, vì khi đó Hàng Hàng nói câu kia ở bệnh viện, nên dù là nhân viên bệnh viện hay người bệnh xung quanh đều có khả năng nghe được."

Niên Bách Tiêu nói, "Tốt nhất là như vậy, nếu không để tôi biết là kẻ nào của đội xe, tôi sẽ bóp chết hắn."

"Nhưng đây cũng là chuyện tốt." Lục Nam Thâm bỗng bật cười.

Hàng Tư nhìn anh, khoảnh khắc này, cô bất ngờ bắt gặp một tia sáng rực rỡ ánh lên nơi đáy mắt anh. Không rõ là do đèn đường quá tăm tối hay vì nguyên nhân nào khác, cảnh tượng này nhất thời khiến người ta cảm thấy kinh dị vô cùng.

Niên Bách Tiêu không hiểu, "Bị người ta ngang nhiên thách thức là chuyện tốt hả? Lục Nam Thâm, cậu bị hung thủ dọa cho hết hồn rồi chứ gì?"

"Có thể hung thủ đã quá đắc ý." Lục Nam Thâm rướn môi cười, "Một kẻ một khi quá tự tin vào mình sẽ dễ đánh mất cảnh giác. Dù tối nay người kia là hung thủ hay kẻ tiếp tay cho hung thủ, chí ít đã để tôi nghe thấy tiếng bước chân, như vậy là cung cấp cho tôi không ít manh mối rồi."

Lúc trước chưa hề có tình huống nào đi lướt qua nhau như vậy.

Hàng Tư hỏi Lục Nam Thâm, "Bước chân của đối phương có đặc điểm gì?"

"Chân phải hơi khập khiễng, có lẽ khung xương từng được cố định bằng tấm thép." Lục Nam Thâm nói.

Niên Bách Tiêu sửng sốt, "Vậy mà cậu cũng nghe ra được?"

Tai thính nhưng như vậy là thính khủng khiếp rồi.

"Cũng nhờ cậu bám riết không bỏ cuộc đó. Lúc sau đối phương có nhảy xuống bậc thềm, trước khi nhảy trọng tâm dồn vào chân trái, sau khi nhảy vì chân phải không khuỵu xuống mà lực rơi hơi nặng nề." Lục Nam Thâm tỉ mỉ nhớ lại các thông tin vừa nghe được ban nãy, dần dần một vài hình ảnh cũng hiện lên trong đầu.

Nghe có vẻ Niên Bách Tiêu vừa lập công nhưng anh ấy thì không cho là như vậy, cực kỳ tức giận, "Một tên thọt ư! Vậy mà tôi để hắn chạy thoát!"

Nghe vậy, Hàng Tư nói: "Một tay đua F1 như anh mà còn bị bỏ lại thì những người khác càng không thể bám theo, chứng tỏ đối phương đã vẽ ra một cung đường bỏ trốn từ trước."

Trong lòng Niên Bách Tiêu bây giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vẫn là Hàng Tư biết động viên người khác hơn.

Lục Nam Thâm mím môi cười khẽ.

Niên Bách Tiêu quan sát là biết ngay anh không có ý gì tử tế, bèn nheo mắt, "Cậu lại định nói gì?"

"Tôi muốn nói rằng, với tư cách là một tay đua, độ nhạy bén của cậu đang hơi tệ một chút, có phải dạo này đang lơ là luyện tập không? Cậu chú ý vào, đang đếm ngược tới ngày quyết đấu đấy, nếu tôi nhớ không nhầm cậu sắp sửa đối đầu với Trác Tiêu thì phải." Lục Nam Thâm từ tốn đáp.

Sự sĩ diện và không muốn chịu thua trong máu Niên Bách Tiêu lại bốc lên, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không nhạy bén?"

"Mắt thì không nhìn thấy, nhưng nghe thấy là được." Lục Nam Thâm sát lại gần anh ấy, gần như kề sát bên tai, cười thiếu đứng đắn, "Cậu có biết từ 'dan' trong 'tán dóc' mà chúng ta hay nói còn chỉ bộ phận nào không? Lần sau sải bước chân cẩn thận một chút."

Niên Bách Tiêu đứng ngẩn ra đó một lúc lâu, vẫn ù ù cạc cạc.

Nói cái gì vậy?

"Ấy, mấy người đợi tôi với."

Vừa bước đi, hông lại nhói đau.

***

Lục Nam Thâm nói được làm được, không cho Hàng Tư có cơ hội nuốt lời, ngay buổi chiều hôm sau đã đưa Hàng Tư tới phòng đàn.

Là studio của Khương Dũ, Lục Nam Thâm cất công chọn cho Hàng Tư một cây vĩ cầm. Trong một khoảng thời gian tới, nơi đây sẽ là nơi luyện tập cũng như là nơi để Khương Dũ và Hàng Tư cùng nắm thuần thục nhạc phổ của Ode to soul.

Cùng lúc ấy, Lục Nam Thâm cũng liên lạc với các thành viên khác của dàn nhạc, đương nhiên, đây là việc Hàng Tư được chứng kiến. Lục Nam Thâm là một người có thể làm cùng lúc nhiều việc, trong lúc liên lạc online với các thành viên khác, anh vẫn có thể trả lời trôi chảy những câu mà Khương Dũ đặt ra, không một chút khựng.

Hàng Tư không quen các nghệ sỹ khác, Lục Nam Thâm cũng không định giới thiệu nên cô chẳng hỏi, những chuyện liên quan đến nhân sự cô tin rằng Lục Nam Thâm sẽ có sắp xếp.

Chỉ có điều khi Lục Nam Thâm đưa cây đàn vĩ cầm ra trước mặt cô, Hàng Tư vẫn đánh giá bản thân quá cao. Cô những tưởng mình đã đủ sẵn sàng, nhưng chỉ mới nhìn nó thôi sinh lý của cô đã phản ứng lại, lập tức đẩy Lục Nam Thâm ra, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn hết cả mật xanh mật vàng...

Hết chương 245

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top