Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 246: Quan tâm ắt loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Diệp đã tới, để xem tình hình của Hàng Tư.

Chị ấy bày tỏ tình trạng dị ứng của Hàng Tư chưa quá nghiêm trọng, chí ít thì phản ứng sinh lý tạo ra vẫn còn hạn chế, trước mắt chỉ thấy nôn mửa.

"Nếu như nổi mẩn đỏ khắp người hoặc nghiêm trọng tới mức mê man bất tỉnh thì sẽ cần can thiệp vật lý hoặc thuốc men." Tố Diệp nói.

Những trường hợp tương tự như thế này, Hàng Tư chưa trải qua bao giờ. Tố Diệp hỏi cô khi tiếp xúc với đàn vĩ cầm, tình trạng nghiêm trọng nhất có phải là nôn mửa không? Hàng Tư thành thật trả lời: "Đã lâu lắm rồi tôi không chạm vào vĩ cầm, nên thông tin có giá trị tham khảo khá hạn chế."

"Vẫn phải can dự theo hướng tâm lý." Sau cùng, Tố Diệp đưa ra kết luận, "Chí ít thì hiện tại là như vậy."

Lục Nam Thâm quyết định đích thân giúp Hàng Tư giải mẫn cảm.

Nghe xong, Tố Diệp im lặng một lát mới nói, "Quan sát phản ứng của Hàng Tư thì quá trình giải mẫn cảm sẽ không hề nhẹ nhàng. Tâm lý của cô ấy chịu đựng được đến đâu và tâm lý của người hỗ trợ giải mẫn cảm chịu đựng được đến đâu đều cần có sự cân nhắc. Quá trình giải mẫn cảm nói một cách dễ hiểu chính là phá vỡ tâm lý rồi xây dựng lại từ đầu, cần một ý chí và nghị lực mạnh mẽ mới được."

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, anh hiểu.

"Còn nữa..." Tố Diệp bày ra nét mặt lo lắng, "Cậu cũng cần chú ý tới tình trạng của bản thân mình, một khi ý chí bị ảnh hưởng, có thể sẽ khiến các nhân cách khác của cậu xuất hiện."

Đối với chuyện giải mẫn cảm, người có giá trị tham khảo nhất chắc chắn là anh hai của anh, Lục Bắc Thần.

Thế nên khi tình trạng của Hàng Tư ổn định hơn một chút, anh lập tức gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần. Có lẽ Lục Bắc Thần đang họp, thấy Lục Nam Thâm gọi điện tới bèn dừng ngang cuộc họp.

"Có sao không anh?" Lục Nam Thâm hỏi.

Giọng Lục Bắc Thân tuy nhạt nhòa và lành lạnh nhưng rõ ràng là rất thương yêu cậu em trai này. "Nghe mấy ông già ấy càm ràm cũng phiền lắm." Rồi anh ấy hỏi, "Lâu lắm mới thấy em gọi điện đến, vì chuyện của em hay cô gái kia vậy?"

Lục Nam Thâm nói, "Chuyện của Hàng Hàng."

Ở đầu kia điện thoại, Lục Bắc Thần bật cười, "Anh đoán ngay mà, bản thân em mà có chuyện có bao giờ thấy em nhờ vả các anh đâu. Nói đi, anh giúp gì được cho em?"

Lục Nam Thâm kể lại từ đầu tới cuối tình trạng của Hàng Tư.

Toàn bộ quá trình ấy, Lục Bắc Thần rất im ắng, không xen ngang, đợi Lục Nam Thâm nói hết, anh ấy mới lên tiếng, "Em đang quan tâm quá nên bị rối loạn đấy. Việc giải mẫn cảm có thể tiến hành tuần tự, nhưng khá tốn thời gian và công sức, bản thân người giải mẫn cảm cũng có những gánh nặng tâm lý nhất định. Chi bằng cứ chém nhanh chém gọn, đau nhanh còn hơn là đau âm ỉ."

Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ một chút lại nói, "Hơn nữa anh ít nhiều cũng đã nghe anh cả nhắc qua về cô gái đó, tính cách khá ngang đấy, vì vậy cách 'luộc ếch bằng nước sôi'* chưa chắc đã hợp với cô ấy đâu."

*Ý chỉ một biện pháp từ từ, mưa dầm thấm lâu.

Lục Nam Thâm tò mò, "Anh cả còn nói gì về cô ấy ạ?"

"Nói là suýt chút nữa thì tức chết vì cô ấy, hơn nữa cũng nhờ cô ấy mà bệnh sạch sẽ của anh ấy lại tái phát rồi." Lục Bắc Thần nói, "Cô bé ấy mà thật sự bước chân vào nhà họ Lục thì chắc anh cả phải đi khám bác sỹ tâm lý mất. Nghe nói trước khi đi gặp cô ấy, anh cả luôn phải chuẩn bị sẵn một bộ quần áo."

Lục Nam Thâm cười nói, "Anh hai, anh nói đúng đấy, Hàng Hàng mà vào Lục Môn thì sẽ giúp anh cả giải mẫn cảm."

Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ, cũng có lý đấy.

"Coi như em lợi hại."

Lục Bắc Thần bắt đầu lờ mờ lo lắng về cuộc sống sau này của Lục Đông Thâm, đâu thể cứ trốn tránh gặp người ta mãi.

Hàng Tư thuộc tuýp người sốt sắng.

Cô luôn suy nghĩ rằng nếu đã quyết định gia nhập dàn nhạc thì bất luận thế nào, mình cũng phải ổn định trở lại. Đã quá lâu rồi cô không chạm vào vĩ cầm, lâu tới mức cô sắp quên mất hóa ra mình cũng biết kéo vĩ cầm.

Tố Diệp đề nghị cứ làm mọi chuyện dần dần theo trình tự, xét từ những điều kiện tâm lý của Hàng Tư cũng như tình trạng của bản thân Lục Nam Thâm; Nhưng Lục Bắc Thần thì lại khuyên nên đơn giản, thô bạo, đánh nhanh thắng nhanh, xuất phát từ thời gian cũng như cá tính của Hàng Tư.

Vì vậy Hàng Tư đồng tình với cách đơn giản và thô bạo hơn.

Lục Nam Thâm thì chưa tỏ ra thái độ, tranh thủ hôm nay là cuối tuần, anh bèn để Hàng Tư ngồi trong phòng nhạc, trước mặt đặt cây đàn vĩ cầm anh đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng anh không để cô chạm vào, chỉ nhìn nó như vậy thôi.

Có thể ngồi nhìn, cũng có thể đứng nhìn, càng có thể đi vòng quanh nó để ngắm nhìn, chỉ là không được đụng vào.

Còn Lục Nam Thâm thì cũng không nhìn chằm chằm Hàng Tư. Anh cũng ngồi trong phòng nhạc nhưng lại đang giúp Khương Dũ làm quen với Ode to soul. Khương Dũ cũng không hổ danh là ứng cử viên hàng đầu, việc nắm bắt nhạc phổ quá dễ dàng, mới đó đã phá được đoạn đầu của bản nhạc.

Nhưng phá bài cũng chỉ là phá bài, Lục Nam Thâm yêu cầu cao hơn thế, đâu phải chỉ phá bài là xong? Thế nên lúc Khương Dũ diễn tấu, anh cứ chau mày từ đầu tới cuối. Thấy anh chau mày, Khương Dũ bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, lưng cũng túa mồ hôi.

Bên kia, cho dù biết Khương Dũ biểu diễn chưa đủ khiến người ta hài lòng nhưng Hàng Tư cũng ngưỡng mộ lắm rồi, càng như vậy cô lại càng sốt ruột hơn. Cô ngồi không yên, cứ bứt rứt đi qua đi lại, nhìn cây vĩ cầm ở ngay gần đó, cảm giác vô cùng phức tạp.

Cô cảm thấy mình mới thực sự là người bị phân liệt nhân cách, có hai con người đang đánh nhau trong cô.

Một người cực lực bài xích cây vĩ cầm đó, chỉ nhìn thấy nó cũng đủ khiến thái dương giật lên từng cơn đau nhói, nó liên tục nói với cô: Hãy mau rời khỏi đây, rời khỏi ngọn nguồn đau khổ của mày.

Một người lại cực kỳ khao khát được chạm vào cây vĩ cầm. Nó nói với cô: Rồi mày cũng phải vượt qua bước này thôi, thật ra mày thích kéo vĩ cầm mà, đúng không? Bất kỳ một nghệ sỹ nào cũng đều có ước mơ bước chân vào Dimension mà? Bây giờ cơ hội đang bày ra trước mắt, mày phải gắng lên.

"Lục Nam Thâm, tôi không muốn cứ đứng nhìn không như thế này." Hàng Tư rõ ràng là rất bực dọc, bên tai vẫn đang vang vọng tiếng đàn cello của Khương Dũ.

Lục Nam Thâm ngồi trên chiếc ghế sát cửa sổ, nếu nói anh quá chú tâm vào Khương Dũ thì không hề. Anh ngồi có vẻ nhàn nhã, vắt chân trái lên chân phải, cúi đầu xem di động.

Có vẻ như đang nói chuyện với ai đó.

Hàng Tư cũng không rõ anh có chú ý tới câu nói vừa rồi của cô hay không, thấy anh không buồn ngẩng đầu, cô định nói lại lần nữa thì chợt thấy anh lên tiếng, "Không được, hôm nay em phải ngồi đó nhìn cả ngày." Sau đó anh còn bổ sung một câu, "Nhanh nửa nhịp."

Câu trước trả lời Hàng Tư, câu sau nhắc nhở Khương Dũ.

Sau đó anh đứng dậy nghe điện thoại, trước khi ra cửa còn nhìn về phía Hàng Tư, "Nhớ đấy, nhìn thôi, mọi động tác nào dư thừa, tôi đều nghe thấy cả đấy."

Cửa phòng nhạc được đóng lại, Khương Dũ hướng một ánh mắt đầy cảm khái về phía Hàng Tư.

Thật là, người muốn chạm vào đàn thì không cho chọn, người muốn nghỉ thì chẳng được nghỉ.

Là Lục Đông Thâm gọi điện thoại tới.

Bên ngoài phòng, không khí trong lành, mang theo cái lạnh cuối mùa.

"Vệ sĩ của Lục Môn đều không phát hiện được, lai lịch của đối phương có vẻ rất đáng gờm." Lục Đông Thâm đi thẳng vào vấn đề.

Anh ấy đã nghe nói chuyện có đồ vật rơi từ trên cao xuống. Lúc ấy sau khi Niên Bách Tiêu lao đi, đám vệ sỹ mới phát hiện ra có vấn đề, cũng vội vàng đuổi theo nhưng không phát hiện được gì cả.

Lục Nam Thâm lại có ý kiến trái ngược hẳn với anh, "Nhưng em lại nghĩ đám vệ sỹ đã nghĩ đối phương quá phức tạp, nghĩ rằng hắn xuất hiện là kiểu gì cũng muốn giết người, thấy máu, nhưng thực ra càng là tình huống đơn giản lại càng dễ bị bỏ qua."

Lục Đông Thâm im lặng một lát, có lẽ là như vậy.

"Thật sự định gây dựng lại dàn nhạc D à?" Lục Đông Thâm hỏi.

Lục Nam Thâm cất giọng chắc nịch, "Vâng, hơn nữa hiện tại đã đủ nhân sự rồi."

"Hiện tại bất cứ lúc nào em cũng có thể rơi vào thế nguy hiểm." Giọng Lục Đông Thâm trầm thấp.

Lục Nam Thâm nghĩ một chút, "Anh cả, nếu anh là hung thủ, anh sẽ ra tay với Hàng Hàng vào lúc nào?"

Lục Đông Thâm nghĩ bụng: Anh mà là hung thủ, anh sẽ ra tay ngay bây giờ.

Anh ấy hắng giọng, "Sẽ tìm bất cứ cơ hội nào chăng."

Lục Nam Thâm nói, "Nhưng trên thực tế, em lại nghĩ hung thủ sẽ ra tay trước buổi biểu diễn hoặc khi đang biểu diễn."

"Sao lại nói vậy?"

"Hiện tại hung thủ hoàn toàn ở trong trạng thái khiêu khích, nói dễ hiểu thì là mèo vờn chuột, tuy rằng giết người là mục đích cuối cùng của hắn, nhưng hắn lại hưởng thụ quá trình giày vò người ta hơn. Bây giờ mà ra tay với Hàng Hàng, hắn sẽ không cảm thấy đã, ngược lại nếu đợi tới lúc gần biểu diễn, khi tất cả mọi người đều đã tương đối vất vả chỉ chờ đợi kết quả, lúc đó hắn ra tay thì sẽ sung sướng, đã đời hơn."

"Hy vọng là vậy, chí ít thì mấy đứa còn có thời gian đối phó."

"Đây cũng là điều hung thủ muốn thấy. Chúng ta càng phòng ngự chắc chắn, đối với hắn mà nói càng có tính thách thức." Lục Nam Thâm bình tĩnh nói.

Lục Đông Thâm im lặng một chút, "Em tự có tính toán là được, dù thế nào anh cũng sẽ cử thêm nhiều người tới..."

Lục Nam Thâm "vâng" một tiếng, rồi cảm ơn.

Thấy anh ấy không có dấu hiệu muốn kết thúc cuộc gọi, anh bèn hỏi: "Anh cả, anh còn muốn nói gì à?"

"Tình hình hiện tại của Hàng Tư không thích hợp để vào dàn nhạc." Lục Đông Thâm nói rất thẳng thắn, "Nếu đã muốn gây dựng lại dàn nhạc thì dĩ nhiên phải xuất phát từ góc độ thực tế nhất."

"Anh cả, cô ấy là nghệ sỹ vĩ cầm chính thức thích hợp nhất, ngoài cô ấy ra, không có thể đảm nhận. Ode to soul thích hợp với cô ấy, và cô ấy cũng là mảnh ghép hoàn hảo nhất của Ode to soul." Thái độ của Lục Nam Thâm vô cùng kiên quyết.

Lục Đông Thâm thì im lặng hẳn.

Thật ra anh ấy có thể ngăn cản một cách quyền thế hơn, thậm chí thẳng thừng không để dàn nhạc được gây dựng lại, vì Lục Nam Thâm thuộc trường hợp đặc biệt, thông qua Tố Diệp anh ấy lại biết thêm cả tình hình của Tố Diệp. Anh ấy lo rằng trong quá trình này, Nam Thâm lại không kiểm soát được nhân cách phụ của mình, để nó rục rịch trỗi dậy.

Nói cho cùng, đứng giữa lợi ích của Hàng Tư và Lục Nam Thâm, với tư cách là người nhà họ Lục, anh ấy chỉ có thể cân nhắc tới Lục Nam Thâm.

"Anh cả, anh phải tin em." Lục Nam Thâm nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau cùng Lục Đông Thâm vẫn thỏa hiệp, đối mặt với cậu em trai này, cho dù nó nói muốn sao trên trời, anh cũng sẽ không suy nghĩ, tìm đủ cách để nó có được.

"Có chuyện này anh nghĩ mãi vẫn không hiểu. Hàng Tư là một người tính tình ngang bướng, nói chuyện thì cứ chặn họng người ta, làm sao em thích được vậy? Đâu thể vì chuyện lúc nhỏ chứ?" Câu hỏi này Lục Đông Thâm đã nhịn trong lòng rất lâu rồi, cứ muốn hỏi xem sao.

Nói thật, nếu để anh ấy ở bên cạnh cô nhóc Hàng Tư đó, không cần một ngày, chỉ nửa ngày thôi, anh ấy cũng chết vì tức mất.

Lục Nam Thâm bật cười hỏi ngược lại, "Thế chị dâu em còn đụng súng đụng dao, còn được con gái yêu quý hơn cả anh, sao anh lại thích chị dâu được? Đâu thể vì thấy ngứa mắt Đàm Chiến nên cố tình giật chị ấy về chứ?"

Một câu nói khiến Lục Đông Thâm suýt chút nữa nội thương, "Anh thấy em đúng là gần mực thì đen rồi."

Lục Nam Thâm hoàn toàn không sợ Lục Đông Thâm có giận hay không, tươi cười bồi thêm một dao, "Còn nữa anh cả, có phải anh đang hút thuốc không?"

Đầu bên kia rõ ràng đã khựng lại một chút rồi nói, "Anh hút thuốc chị dâu làm riêng cho anh."

"Thôi đi, anh tưởng em nghe không ra à." Lục Nam Thâm cười, "Tiếng sợi thuốc lá cháy ở hai loại có sự khác biệt đấy."

Sau khi nghe thấy tiếng dập thuốc ở đầu kia điện thoại, Lục Nam Thâm mím môi cười khẽ.

"Còn để cho người khác sống không?" Trong giọng nói của Lục Đông Thâm có sự oán trách rõ ràng.

Lục Nam Thâm đáp từ tốn, "Để em truyền đạt lại câu này cho chị dâu nhé?"

"Cực kỳ tốt." Lục Đông Thâm thản nhiên, "Có sự quan tâm của mọi người, anh cảm thấy rất tốt, rất hạnh phúc."

Hết chương 246

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top