Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 254: Giáo sư Thẩm Phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Nam Thâm cũng chỉ vừa tới trường học, thì đã nhận ngay cuộc gọi của Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm chưa kịp lên tiếng, Lục Nam Thâm đã nói, "Quần ngủ ở nhà có vừa không anh? Không nhỏ quá chứ, em nghĩ lâu nay anh vẫn giữ dáng rất tốt."

Lục Đông Thâm không bàn luận chuyện quần ngủ ở nhà với anh mà hỏi thẳng anh khi nào thì làm xong chuyện. Lục Nam Thâm nghe ra được "một âm thanh từ xa vọng tới", bèn cười nói, "Anh cả, tim anh có vẻ đập nhanh nhỉ?"

"Đừng nói luyên thuyên, khi nào em về?" Hiếm khi thấy Lục Đông Thâm bực dọc như vậy.

Một người đàn ông được cả Lục Môn công nhận là rất giỏi trong việc kiềm chế và ổn định cảm xúc, dù núi Thái Sơn có đè xuống đầu cũng không thấy mặt anh ấy biến sắc, vậy mà giây phút này gần như đang chuẩn bị sụp đổ.

"Em vừa mới tới trường thôi, vẫn phải mất một lúc đấy."

Ngữ khí của Lục Đông Thâm toát lên một sự tuyệt vọng não nề, "Chuyện của em đổi qua hôm khác làm được không?"

"Chắc chắn không được, mạng người là số một." Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ, nghe thấy rõ tiếng chân Lục Đông Thâm đi qua đi lại. "Hay là, để chị dâu ở lại biệt thự?"

Lục Đông Thâm cũng chưa cần bày tỏ thái độ, anh đã lại nói, "Không được, một nhóm phụ nữ cùng với một người sức trói gà không chặt như Khương Dũ thì..."

"Lục Nam Thâm, em cố tình đúng không?" Lục Đông Thâm nghiến răng.

Lục Nam Thâm thở dài, "Anh cả, chẳng qua chỉ là cà phê bắn lên quần thôi mà? Đã rửa sạch sẽ rồi còn sợ gì nữa? Anh thể hiện ra ngoài rõ ràng như vậy sẽ tạo áp lực tâm lý cho Hàng Hàng đấy."

Lục Đông Thâm suýt chút nữa thì tức hộc máu.

Có một câu nói rất hay: Cưới vợ vào thì quên mẹ. Thằng nhỏ này có bạn gái rồi là bắt đầu gây họa cho anh trai phải không.

"Anh thì không có áp lực tâm lý à? Rửa sạch được sao? Trừ phi mang đi giặt rửa triệt để." Lục Đông Thâm bất mãn, quát khẽ, "Còn nha đầu Hàng Tư đó nữa, bây giờ anh hết sức nghi ngờ cô ấy chỉ giả vờ sợ anh, còn đang cố tình chơi anh đó. Anh đã bảo là đừng động vào đừng động vào, cô ấy thì sao? Cứ nhất quyết làm trái lời anh."

Anh ấy dám khẳng định, nếu khi đó anh ấy không đứng dậy kịp thời, tách cà phê đó sẽ rơi thẳng xuống đầu.

"Anh cả, anh hiểu lầm Hàng Hàng rồi, cô ấy sợ anh thật đó." Lục Nam Thâm thề rằng, đã sống hơn hai mươi năm, đây thật sự là lần đầu tiên anh thấy anh cả ngang ngược càn quấy như vậy.

Ở đầu kia điện thoại, Lục Đông Thâm cười khẩy, "Thôi đừng, anh sợ cô nhóc ấy lắm rồi."

"Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

"Tệ vô cùng." Lục Đông Thâm nghiến răng nhấn mạnh từng từ từng chữ, "Rất không thoải mái."

Lục Nam Thâm thở dài, "Anh trai, năm xưa anh thập tử nhất sinh ở nơi xa, sao không thấy phát chứng tật này vậy?"

Bệnh ưa sạch sẽ này Lục Đông Thâm quả thực đã mắc từ nhỏ, nhưng Lục Nam Thâm còn nghĩ mấy năm nay đã đỡ rồi chứ, sao lại ngày một trầm trọng hơn thế này?

"Giống nhau được sao?" Lục Đông Thâm bực dọc buông một câu.

"Thế nên, anh chỉ đang mắc bệnh sạch sẽ có chọn lọc thôi, có thể khắc phục được." Lục Nam Thâm đưa ra kết luận.

Đầu kia điện thoại, Lục Đông Thâm cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ hết lần này tới lần khác, anh ấy nói chuyện chính với Lục Nam Thâm, "Hàng Tư đang ở trong phòng luyện tập, muốn tiếp tục, em có dặn dò gì không?"

Lục Nam Thâm cân nhắc, không phản hồi ngay lập tức. Thấy vậy, Lục Đông Thâm nói, "Tốt nhất em nên cho anh một phương án hoàn chỉnh, dù sao thì anh cũng không nắm quá rõ tình hình của Hàng Tư."

"Hiện tại coi như đã tạm kiểm soát được phản ứng stress của cô ấy, thật ra cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay rồi, sở dĩ còn muốn tiếp tục..."

Lục Nam Thâm ngừng một chút ở đây, cho dù não có bị kẹp cửa cũng hiểu anh có ý gì, Lục Đông Thâm không vui, "Nói tiếp đi."

Thế là Lục Nam Thâm tinh tế đổi giọng, "Chứng tỏ cô ấy cảm thấy bản thân vẫn còn chịu đựng được, cô nhóc ấy cũng rất nôn nóng."

"Thế nên?"

"Thế nên vẫn phải phiền anh trai để ý cô ấy sát sao một chút, một khi phản ứng stress trở nên mãnh liệt thì phải cho dừng ngay. Em sợ cô ấy bướng rồi sẽ có chuyện."

Lục Đông Thâm nghĩ bụng: Sao hả, giờ mới biết cô ấy bướng à?

***

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, nụ cười khẽ nơi đáy mắt Lục Nam Thâm dần dần tắt lịm.

Qua cửa sổ phòng ngủ, phía chân trời là chút ráng hồng nhàn nhạt, cũng sắp bị màn đêm nuốt chửng. Đánh mắt nhìn giờ, anh chuẩn bị nhanh gọn một chút rồi ra ngoài.

Quán ăn ngay gần trường vẫn còn ở đó, đã bắt đầu kinh doanh rồi. Từ xa có thể nhìn thấy cậu thanh niên trẻ đang bận trước bận sau, còn chưa bỏ nguyên liệu vào nhưng đã nhóm lửa trước, cả một hàng nồi dài đang được nấu. Chỉ cần từng ăn thử hàng này, không sinh viên nào không cảm thán về hương vị nước sốt ở đây, đi gần tới Lục Nam Thâm đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Ngày nghỉ, lại là khoảng thời gian này nên hàng quán trông khá vắng vẻ. Thấy có người tới, cậu thanh niên rất nhiệt tình, vội tiến tới chào hỏi, "Các món ăn đều được nấu mới, phải đợi khoảng hai mươi phút, anh đợi được không? Để tôi lấy cho anh đĩa hạt dưa vừa cắn vừa đợi nhé."

Lục Nam Thâm đồng ý, chọn một chiếc ghế sạch sẽ để ngồi xuống. Cậu thanh niên ấy cũng rất tinh ý, nhanh lẹ lấy đĩa đựng hạt dưa, còn mang cho anh một chai nước khoáng, ra sức bảo anh đừng nôn nóng. Chắc tại khoảng thời gian này các sinh viên đã nghỉ lễ cả, không còn mấy người, khó khăn lắm mới có một vị khách nên phải nhiệt tình chăng?

"Không vội, cậu cứ bình tĩnh." Lục Nam Thâm vặn mở chai nước, uống mấy ngụm. Anh không có thói quen cắn hạt dưa, thế nên không động vào chiếc đĩa nhỏ xíu đó.

Cậu thanh niên tất bật, động tác rất nhanh lẹ. Lục Nam Thâm lặng lẽ ngồi quan sát cậu ấy, rồi nói như trò chuyện bâng quơ, "Trông tuổi cậu cũng xêm xêm tôi, cậu làm thêm à?"

"Có thể coi là vậy." Cậu thanh niên cười sảng khoái.

Lục Nam Thâm không hiểu, "Có thể coi?"

"À, là thế này, tôi ấy à, ngày trước tới đây phụ giúp, nhưng quán mãi vẫn chưa tìm được người làm thích hợp, nên tôi cứ ở đây làm đến tận bây giờ." Trong lúc nói chuyện, cậu thanh niên bỏ hàng loạt xiên que vào trong nồi.

Lục Nam Thâm đã hiểu, bèn chuyển sang chủ đề trọng tâm, "Tôi ngang qua quán này nhiều lần rồi mà sao chưa bao giờ thấy ông chủ vậy."

"Giáo sư ngày nào cũng rất bận, anh không gặp được thầy ấy cũng là chuyện bình thường." Cậu thanh niên cười nói.

Lục Nam Thâm khẽ nheo mắt lại, "Giáo sư? Ông chủ quán này còn là giáo sư à?"

"Đúng vậy, giáo sư Vật lý, ngày nào cũng bận rộn nghiên cứu đề tài, nhưng thi thoảng cũng tới quán đi loanh quanh."

Lục Nam Thâm ngập ngừng, "Một giáo sư Vật lý sao lại mua quán ăn về để làm vậy?"

Có lẽ thấy anh nói chuyện hợp duyên, cậu thanh niên tươi cười tiếp lời, "Với bên ngoài thì là giáo sư cảm thấy chủ cũ của quán không hề dễ dàng nên mua lại quán như một cách làm từ thiện, thực ra là giáo sư của chúng tôi tham ăn, mua quán về càng tiện phục vụ sở thích của thầy ấy còn gì?"

"Giáo sư của các cậu?" Lục Nam Thâm nghe ra vấn đề.

Cậu ta gật đầu, "Phải, tôi cũng có thể coi là một nửa học trò của thầy ấy, có lúc gặp đề bài khó cũng hỏi thầy ấy, lâu dần tôi cứ quen miệng."

Lục Nam Thâm khẽ cụp mắt xuống, đăm chiêu, "Là giáo sư Thẩm Phục?"

"Đúng, anh quen thầy ấy à?"

Lục Nam Thâm mỉm cười, "Chỉ nghe nói thôi, chưa gặp mặt."

Món ăn trên bếp đã chín, chỉ còn phải đợi một chút thời gian nữa thôi. Cậu thanh niên ngồi qua trò chuyện, mời anh cắn hạt dưa. Lục Nam Thâm cảm ơn và từ chối, đẩy đĩa hạt dưa ra trước mặt cậu ta. Cậu ta tiện miệng hỏi, "Không thích cắn hạt dưa à?"

"Từ nhỏ đã không hay cắn rồi." Lục Nam Thâm thành thật trả lời.

Thế nên lần đầu tiên trở về nước, khi thấy người ta có thể tách vỏ và hạt ra một cách nhanh lẹ, anh đã cảm thấy rất ngỡ ngàng.

Cậu thanh niên cười nói, "Cũng giống giáo sư Thẩm Phục của chúng tôi đấy, nhưng thầy ấy là vì răng yếu."

"Cậu thường xuyên được gặp mặt giáo sư Thẩm Phục à?"

Cậu thanh niên lắc đầu, "Đa phần là liên lạc online, thầy ấy cũng xuất quỷ nhập thần lắm. Có lúc phải vài ngày mới liên lạc được, có lúc lại bặt vô âm tín một thời gian rất dài. Hiện tại đã hơn một tháng rồi không liên lạc, tôi còn bài cần hỏi thầy ấy đây."

Lục Nam Thâm hỏi cậu ta có ảnh của giáo sư Thẩm Phục không.

Thấy anh cứ nói mãi về giáo sư Thẩm Phục, cậu thanh niên cảm thấy rất kỳ lạ, cảm thấy anh muốn đến đây tìm người nhiều hơn là ăn uống. Lục Nam Thâm không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, bèn nói mình từ lâu đã nghe danh giáo sư Thẩm Phục nên muốn nhận làm thầy nhưng liên lạc không được, bèn nghe nói cả chuyện quán ăn.

"Quả thực cũng là tới đây để hỏi han." Lục Nam Thâm nói một câu nửa thật nửa giả.

Như vậy càng khiến người ta không nghi ngờ, cậu thanh niên kia cũng đã tin. Nhưng chính vì tin, nên cậu ta cũng bắt đầu nảy sinh ý muốn so sánh, đây có lẽ là bệnh của những người giỏi học thuật. "Nếu anh muốn nhận giáo sư Thẩm Phục làm thầy thì chắc chắn cũng phải có chút tài năng. Tôi nói cho anh hay, giáo sư Thẩm Phục là một ông già rất khắt khe, người thường không lọt được vào mắt của thầy ấy đâu."

Nghĩ một chút, cậu ta lại nói, "Để tôi kiểm tra anh, xem anh có bản lĩnh khiến giáo sư nhận học trò không."

"Làm việc gì?" Lục Nam Thâm không hiểu.

Rõ ràng cậu thanh niên đã bắt đầu hứng thú, rõ ràng giống như muốn người sống trên giang hồ vô tình gặp người đồng đạo nên rất muốn giao lưu, cọ sát. Chẳng mấy chốc đã thấy cậu ta ôm máy tính qua, ra hiệu về phía anh, "Anh xem đi."

Là một đề bài Vật lý chuyên ngành, rất phức tạp. Cậu thanh niên nói với Lục Nam Thâm, "Đề bài này tôi làm được một nửa thì tắc, anh xem giúp tôi đi."

"Định hỏi giáo sư Thẩm Phục à?"

"Đúng vậy."

Lục Nam Thâm nghĩ bụng: Cậu đề cao tôi thật đấy, một đề bài cần hỏi giáo sư mà lại mang ra hỏi tôi?

Nhưng anh vẫn không đổi sắc mặt, đọc đề, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi hỏi cậu ta, "Có bút và giấy không?" Anh không quen dùng máy tính của người khác.

Thấy vậy cậu ta vội vào kho, lục tìm bút và giấy đưa cho anh, sau đó cũng không có ý rời đi mà ngồi ngay bên cạnh đợi Lục Nam Thâm giải đề. Lục Nam Thâm nhìn xuống, ha, như thế này là có ý muốn giám sát đây.

Anh cầm bút lên, nghĩ mãi rồi bắt đầu viết hướng giải ra giấy, viết xong khá nhanh, chỉ vài dòng ngắn ngủi. Anh đưa giấy cho cậu thanh niên, "Cậu xem có phải như thế này không."

Lục Nam Thâm chủ yếu tập trung tinh thần và sức lực vào nhạc phổ, đã rất lâu không động tới các đề vật lý. Cậu thanh niên nét mặt sửng sốt, nhìn trân trân bài giải trên giấy rất lâu.

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi nói, "Đương nhiên, đây chỉ là cách giải cá nhân của tôi..."

"Anh đỉnh đấy! Thật sự!" Cậu ta vỗ vai anh, vẻ mặt phấn khích, "Cách giải của anh quá đơn giản, hóa ra một vấn đề phức tạp lại có thể đơn giản hóa như vậy! Anh xem tôi này." Dứt lời, cậu ta gõ máy tính, bật lên một tab màn hình, trên đó chi chít dày đặc toàn chữ. "Anh xem đi, tôi giải quá phức tạp."

Lục Nam Thâm nhìn qua, đúng là quá phức tạp, anh còn đọc không hiểu. Càng xem, cậu ta càng tấm tắc khen tài, "Tôi phát hiện ra, tư duy giải đề của anh rất giống giáo sư Thẩm đấy."

"Nếu cậu là học trò của ông ấy, vậy có ảnh của ông ấy không?" Lục Nam Thâm nghĩ đây là thời cơ, không ngờ một đề bài vật lý lại kéo gần được khoảng cách giữa hai người, tạ ơn trời đất là năm xưa anh học vật lý cũng không đến nỗi tệ.

Cậu thanh niên gặp Lục Nam Thâm như thể gặp lại bạn cũ, gật đầu lia lịa, rút di động rồi bật lên một bức ảnh, "Anh xem, đây là ảnh chụp chung giữa của tôi và giáo sư Thẩm."

Lục Nam Thâm ghé sát lại nhìn, ông già trong ảnh quả thực không nổi bật chút nào. Dáng hình còng xuống, mái tóc bạc trắng, bù xù, còn đeo một chiếc kính lão, trên mắt kính còn gắn thêm một thấu kính, có điều cách ăn mặc thì cực kỳ gai mắt. Quần yếm màu nâu, áo phông trắng, chiếc quần yếm trông giống như đã được cải tiến, khắp người từ trên xuống dưới có rất nhiều túi, không rõ là để đựng cái gì.

Hết chương 254

*Lảm nhảm: "Cô cũng không muốn làm gánh nặng cho dàn nhạc phải không? Sớm giải mẫn cảm ngày nào sớm cầm được đàn ngày ấy, muốn chứng minh giá trị của người khác không ai giúp được cô cả, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top