Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 259: Cho nợ tạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mũi tên lạc găm lên cây đàn dương cầm, găm tương đối sâu, xung quanh đều đã nứt ra.

Hàng Tư giật mũi tên ấy ra, mất khá nhiều sức lực. Là một mũi tên hàng thật giá thật, đầu mũi tên cực kỳ sắc nhọn. Cô quay đầu nhìn lại vị trí ban nãy mình đứng, sau khi hồi tưởng lại chợt cảm thấy hoảng hốt trong lòng. Nếu không nhờ có Lục Nam Thâm tinh tai lao tới kéo cô một cái, vậy thì mũi tên lạc này đã đâm thẳng vào bên trái lưng cô, ngay vị trí của tim.

Nhưng Lục Nam Thâm lại lắc đầu, cầm lại mũi tên trong tay cô cân nhắc đôi phần rồi nói, "Mũi tên này có thể đâm xuyên bả vai trái của em." Anh đặt tay lên phần lưng trên vai trái của cô, chọn một vị trí chuẩn xác, "Chỗ này, rất gần tim, một khi bắn trúng sẽ nguy hiểm tới tính mạng."

Hàng Tư thảng thốt, ngước mắt nhìn về phía cây đàn đó. Không sai, đây là một mũi tên nỏ, muốn làm rách da thịt, đâm xuyên xương cốt đều không thành vấn đề.

Đứa trẻ bật khóc vì sợ hãi ấy lúc này vẫn đang nép trong lòng mẹ Từ. Mẹ Từ nói con bé chỉ vừa tới trại trẻ không bao lâu, người thân của nó chỉ bỏ nó lại trước cửa trại rồi bỏ chạy, nhắc đến chuyện này, mẹ Từ vẫn còn giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi được dỗ dành ngon ngọt, đứa bé mới từ từ miêu tả lại, nói rằng ban nãy nó nhìn thấy một gương mặt, cực kỳ đáng sợ, không khác gì một con quái thú. Mọi người muốn hỏi thêm nhưng không thể, con bé cứ liên tục la hét nói là rất sợ hãi. Hàng Tư không dám dồn ép nó quá. Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi rút ra một con gấu bông nhỏ từ trong đống đồ chơi mang tới đây, nhét vào trong tay con bé. Sau khi được cầm một món đồ chơi vỗ về, cuối cùng cô bé cũng không nói sợ nữa.

Di động của Lục Nam Thâm đổ chuông. Tranh thủ lúc anh đi nghe điện thoại, mẹ Từ vội hỏi Hàng Tư, "Chuyện này là sao? Chẳng lẽ là... Kiều Uyên trả thù chúng ta?"

Hàng Tư an ủi mẹ Từ, "Yên tâm ạ, không phải đâu. Mẹ cũng đừng căng thẳng quá, chẳng phải con vẫn bình yên vô sự sao?"

"Thế này mà là bình yên vô sự à? May mà lúc đó né kịp, bằng không thì nguy hiểm tới cả tính mạng rồi, mũi tên đó..." Mẹ Từ vẫn còn chưa hoàn hồn, "Món đồ đó không phải là dễ gặp trong cuộc sống thường ngày, sao lại dùng để đối phó con?"

"Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, mẹ đừng sốt ruột." Hàng Tư ngoài miệng thì an ủi như vậy, nhưng trong lòng thì sáng như gương.

Có điều mũi tên lạc ấy có lẽ chỉ được tính là một trò vặt, nhớ lại lúc trước Khương Dũ bị quấn bom quanh người mới thực sự rợn người, đó mới gọi là giày vò.

Lục Nam Thâm nhanh chóng kết thúc cuộc gọi và quay trở lại, ra hiệu cho Hàng Tư bằng một ánh mắt. Hàng Tư nhận được tín hiệu, nói với mẹ Từ rằng vừa rồi những vệ sĩ kia có tìm ra một vài manh mối, cô cần qua xem. Lúc này mẹ Từ mới chợt hiểu, hóa ra mấy người xuất hiện là vệ sĩ của Lục Nam Thâm.

Bà nhất thời tự lẩm nhẩm trong lòng, rồi kéo Hàng Tư qua một bên, hạ thấp giọng xuống, "Có khi nào nhắm vào Tiểu Lục không? Con xem, cậu ấy ra ngoài còn dẫn theo bao nhiêu là vệ sĩ, hơn nữa lại còn ẩn nấp ở một nơi người ta không nhìn thấy nữa."

Mẹ Từ khá nhạy cảm, sau khi trải qua hai năm mất tích của Hàng Tư, giờ đây bà luôn lo được lo mất. Nghe xong câu ấy, Hàng Tư cũng cảm thấy ấm lòng, cô tiến lên nhẹ nhàng ôm chặt lấy bà. "Không nhắm vào anh ấy, cũng không nhắm vào con, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa. Anh ấy là con nhà giàu, nên đi đâu cũng nhất định phải có vệ sĩ, nhưng cũng không thường xuyên như vậy đâu, lần này là do đi ra ngoại ô, họ nấp kín là sợ mang tới những phiền toái không đáng có cho trại trẻ."

Mẹ Từ thở dài, "Cậu ấm con nhà giàu, liệu có thật lòng với con không?"

Hàng Tư không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ ôm lấy mẹ Từ thật chặt, "Mẹ ơi, mẹ cứ lo cho việc của trại trẻ mồ côi là được rồi."

Trước khi đi, Lục Nam Thâm lại tuần tra một vòng, sau khi xác định đã thực sự an toàn, anh cũng động viên mẹ Từ, bảo bà yên tâm, rồi đánh mắt nhìn cây đàn dương cầm đó một cái. Tuy không nói gì nhưng trong lòng anh đã có tính toán.

Đợi Hàng Tư lên xe rồi, Lục Nam Thâm nói thêm một câu với mẹ Từ, "Cô cứ yên tâm, cháu hết sức nghiêm túc với Hàng Hàng. Tuy cháu chưa yêu đương bao giờ, không có kinh nghiệm gì, nhưng cháu sẽ đối xử tốt với Hàng Hàng, sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương."

Nghe câu ấy, mẹ Từ cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ kỳ, nhưng nhất thời lại chưa tìm ra được, nên chỉ liên tục nói "Được". Vì chuyện mũi tên lạc, cả hai ra về vội vàng. Nhìn chiếc xe mỗi lúc một khuất xa, mẹ Từ thở dài, nói không lo lắng chút nào là nói dối. Còn nữa, cậu thanh niên kia trước khi đi đã nói gì cơ? Không có kinh nghiệm ư?

Haizz, chưa yêu đương lại không có kinh nghiệm thì làm sao biết đối xử tốt với con gái đây? Ấy, đợi chút... Chưa yêu đương? Vậy tức là đây là mối tình đầu? Mối tình đầu thì tốt, tốt đấy, xem bà nghĩ cái gì kìa.

Sau khi chiếc xe đi khỏi phạm vi của trại trẻ, Lục Nam Thâm nói, "Để lại hai vệ sĩ ở gần trại trẻ, hai hôm tới họ sẽ theo dõi tình hình ở đây. Đừng lo, sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống thường nhật ở đó đâu."

Hàng Tư "ừm" một tiếng, sau đó mới nhớ ra, nói tiếng "Cảm ơn".

Phía trước là một con đường nhỏ, trên đỉnh đầu những hàng cây cổ thụ cành lá rậm rạp. Nếu là giữa hè, con đường rừng này sẽ vô cùng mát mẻ. Còn chưa tới lập xuân, cành cây như những móng vuốt, cùng với những bóng nắng loang lổ hắt xuống cửa xe.

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi lại nói, "Cây đàn dương cầm ở trại trẻ mồ côi cũ lắm rồi, hơn nữa lại còn bị hỏng. Ngày mai tôi sẽ gọi người mang tới một cây hoàn toàn mới. Còn nữa, tôi thấy đám trẻ ở đó rất thích âm nhạc, chi bằng mỗi loại nhạc cụ mang tới một chiếc, để chúng có nhiều sự lựa chọn hơn."

Hàng Tư như không hề nghe thấy.

"Hàng Hàng?"

Bấy giờ Hàng Tư mới sực tỉnh, trông ánh mắt vẫn có chút mơ màng, cô lập tức trả lời, "Không cần đâu, để tôi thay cho chúng một cây đàn dương cầm mới là được, còn nữa..." Cô nhớ lại những lời anh vừa nói, "Mỗi loại nhạc cụ mang đến một chiếc ư? Ở đó không có phòng dành riêng cho nhạc cụ, không đặt được đâu, hơn nữa cũng không có giáo viên tinh thông nhạc cụ, có mang tới cũng chỉ để đó rồi bám bụi mà thôi."

Chỉ có mẹ Từ biết đánh đàn. Bình thường cũng chính bà là người dạy lũ trẻ, nhưng nói cho cùng cũng không quá chuyên nghiệp.

Nghe xong lời cô nói, Lục Nam Thâm bật cười, "Những vấn đề mà em nói đều không phải là vấn đề. Mé Tây của trại trẻ có một kho để đồ. Tôi xem qua rồi, diện tích đủ dùng, hoàn toàn có thể dành ra làm phòng nhạc cụ. Sắp xếp gọn gàng những thứ đồ lặt vặt trong đó, những thứ không dùng nữa còn có thể bán đi, vừa thu được thêm lợi nhuận lại vừa có thêm không gian, vẹn cả đôi đường."

Anh vững vàng điều khiển vô lăng, "Chuyện giáo viên thì lại càng dễ xử lý, yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi."

Hàng Tư cảm thấy ái ngại, "Nam Thâm, thật sự không cần..."

Chiếc xe dừng lại, phía trước là một ngã rẽ, rẽ phải là sẽ rời khỏi con đường nhỏ trong khu rừng. Hàng Tư nhìn anh không hiểu. Lục Nam Thâm một tay đặt trên vô lăng, quay lại nhìn thẳng vào cô, "Hàng Hàng, tôi muốn hỏi em hai vấn đề."

Hàng Tư nhìn anh hết sức nghiêm túc.

"Tình cảm giữa em và mẹ Từ rất tốt, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Em coi trại trẻ mồ côi là nhà, đúng không?"

Hàng Tư gật đầu, phải.

Nụ cười nơi đáy mắt Lục Nam Thâm thêm vài phần yêu chiều, "Vậy tôi giúp bạn gái hiếu kính với người thân, giúp gia đình cô ấy mua một số món đồ có vấn đề gì không? Chúng ta nhìn nhận ở một góc độ khác." Anh sát lại gần cô, "Nếu là người thân của tôi cần, em có ra tay giúp đỡ không?"

Dĩ nhiên là... "Phải giúp chứ." Hàng Tư không suy nghĩ nhiều.

"Vậy là đúng rồi còn gì?" Lục Nam Thâm giơ tay vò đầu cô, "Hai người yêu nhau không cần tỏ ra khách sáo như vậy."

Hàng Tư mím môi, lát sau, "Nhưng những nhạc cụ mà anh nói không hề rẻ đâu."

"Tôi làm nghề gì?" Lục Nam Thâm phì cười vì câu nói của anh.

Hàng Tư sững người.

"Em biết mỗi năm có bao nhiêu thương hiệu nhạc cụ muốn được tặng quà cho tôi không? Những món nhạc cụ họ tặng tôi sao có thể là hạng xoàng?" Ngón tay mảnh khảnh của Lục Nam Thâm luồn qua mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng giữ lấy cô, "Tôi cũng không muốn lợi dụng họ, chọn hàng tốt, trả giá vốn cho họ là được."

"Để tôi bỏ tiền." Hàng Tư ngẫm nghĩ, cho dù đối phương là Phương Sênh cô cũng sẽ nói như vậy. Quan hệ tốt thì tốt thật đấy nhưng làm gì có tiền nào từ trên trời rơi xuống?

Lục Nam Thâm mỉm cười nhìn cô, bàn tay giữ gáy cô bắt đầu có chút không an phận, ngón tay thi thoảng lại cọ qua cọ lại. Lực của anh rất vừa phải, Hàng Tư cảm thấy tê tê ngưa ngứa, một dạng tê ngứa lan vào tận trong xương tủy. Cô chợt rụt lại, lại khiến Lục Nam Thâm phì cười, khóe miệng mở rộng ra.

"Cho nợ tạm."

"Hả?"

Đôi mắt cô trong như nước, gương mặt đầy vẻ khó hiểu. Nhìn điệu bộ ấy, Lục Nam Thâm lại muốn chọc cô. Anh từ từ sát lại gần cô, thì thầm, "Bù đắp bằng thịt."

Câu nói này quả thực đã khiến Hàng Tư giật thót, anh còn nghe thấy tiếng thở thảng thốt của cô. "Lục Nam Thâm, anh..."

"Em gia nhập dàn nhạc là để kiếm tiền cho tôi, nên cứ từ từ trả, không vội." Lục Nam Thâm nhịn cười.

Bấy giờ Hàng Tư mới sực hiểu, giơ tay đấm anh, "Anh quá đáng rồi đấy, làm gì có ai nói chuyện ngắt nghỉ dài như vậy? Anh phiền chết đi được!"

Lục Nam Thâm bật cười sảng khoái, cũng không ngăn cô, để mặc cho cô đánh đấm, sau đó theo đà ôm chặt cô.

Hơi thở của người đàn ông cứ thế phả thẳng tới, khiến hô hấp của Hàng Tư rối loạn, cô đỏ mặt, "Còn không lái xe đi?"

"Để tôi kiểm tra xem em có bị thương không đã." Anh nói nửa đùa nửa thật, đáy mắt như có ngọn lửa đang âm thầm bùng lên.

Giọng anh văng vẳng bên tai, trầm thấp, gợi cảm, cuốn hút. Trái tim Hàng Tư hoảng loạn muốn chết, lúc nuốt nước bọt cũng cảm thấy cổ họng khô rát. "Không có, anh còn không tin vào đôi tai của mình sao."

"Không có là tốt." Lục Nam Thâm cười khẽ, ôn hòa, "Ở trên xe đợi tôi."

Bấy giờ Hàng Tư chợt tỉnh ra, lập tức giữ anh lại, "Anh đi đâu thế?"

Một tay Lục Nam Thâm đã đẩy cửa xe ra, thấy vạt áo bị cô níu chặt, trái tim như bị thứ gì nhẹ nhàng va đụng vào. Anh đổ người lại một lần nữa, nói, "Vệ sĩ đã tìm ra kẻ đó, ở trong một căn nhà cũ ngay phía trước, tôi tới đó xem tình hình."

"Tôi đi cùng anh." Hàng Tư nói.

Lục Nam Thâm vỗ nhẹ đầu cô, "Đối mặt với những kẻ liên quan đến hung thủ, em càng ít lộ diện càng tốt."

Hàng Tư nghe ra vấn đề, "Người đó không phải hung thủ ư?"

"Không phải, nhưng tôi tin chắc chắn có liên quan đến hung thủ." Lục Nam Thâm nhìn cô chăm chú, "Em nghe lời, ở đây đợi tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Dứt lời, anh cúi đầu hôn xuống trán cô.

Sau khi Lục Nam Thâm xuống xe, Hàng Tư bắt đầu đứng ngồi không yên, nếu trong nhà cũ có vệ sĩ thì chắc sẽ an toàn, huống hồ vệ sĩ cũng đã khống chế được đối phương. Cô hít sâu một hơi, ngả vào ghế để tâm trạng ổn định trở lại.

Dần dần, có một số câu chuyện trước đó lần lượt dội về và xuất hiện những bất thường. Ban nãy cô đã làm nũng với Lục Nam Thâm ư? Mà Lục Nam Thâm đã nói gì nhỉ? Hai người yêu nhau không cần khách sáo?

Người này thật là, sao đã thành người yêu rồi?

Hàng Tư quay đầu nhìn về phía khu rừng, bóng Lục Nam Thâm đã bị bóng cây trong rừng che khuất. Bỏ đi, đã lúc nào rồi còn so đo mấy lời này chứ?

Hết chương 259

*Lảm nhảm: "Thời buổi này không còn nhiều người dùng nỏ, người thuê anh tìm được anh cũng không dễ dàng gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top