Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2. Không có một tí cơ hội nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vừa nhận ra rằng, hình như, mình chẳng có một tí cơ hội nào với cậu ấy.

Tôi mới biết được rằng, con gái thích cậu, chẳng phải mình tôi, mà là rất rất nhiều. Tôi nghe thưa thớt được rằng hình như chưa gì mà đã có sáu, bảy người gì đó. Tôi cũng nhận ra rằng, cậu gần như cái gì cũng tốt, học giỏi, chơi thể thao giỏi, nói tiếng Hoa giỏi, cao ráo, dễ nhìn, cười cũng đẹp, thân thiện hòa đồng, giọng nói hay, kiểm tra chạy bộ được tận tám mươi lượt. Vậy, làm sao lại có cửa cho tôi nhỉ?

Tôi bất chợt rùng mình, cuối cùng thì ra rằng người mà mình đã dám tin là ở trong tầm với, lại xa không tưởng. Tôi có cảm tưởng như bất cứ ai ở xung quanh cậu, không cần biết là nam hay nữ, già hay trẻ, người nước nào, chỉ cần biết nói cho cậu hiểu, đều có thể nói chuyện vui vẻ với cậu. Nhìn lại bản thân mình, đến một câu chào hỏi cũng không có dũng khí để nói, huống chi là nói chuyện bình thường như hai người bạn. Có lẽ trong mắt cậu, tôi cũng không khác mấy đứa con gái bình thường lớp chín khác mấy là bao. Tôi có lẽ cũng chỉ như một trong hàng vạn những sinh vật có giới tính nữ khác, lặng lẽ đi ngang qua cậu mỗi ngày, học chung lớp, nhưng chưa bao giờ thực sự giao tiếp, không chừng cậu còn không nhớ tên tôi.

Tôi lạ lùng thật sự. Đến chút câu nói chuyện bình thường còn không có, không có tư cách gì để đụng đến những gì thuộc về cậu, cũng không có tư cách gì để tự nhiên lao tới trước mặt cậu đùa giỡn cười nói, vậy mà luôn muốn mình là cái gì đó đặc biệt một chút trong mắt cậu.

Tôi đã bao lần tự ảo tưởng, tự tưởng tượng, tự nuôi hy vọng, đã có lần dám chắc chắn về thứ tình cảm mà người ta dành cho mình, những lần đó, tôi ít nhất cũng đã là bạn bè hơi thân thiết với người đó, lần này, tôi chỉ vừa chạm tới mức bạn cùng trường, chưa được cả bạn cùng lớp! Thế mà cũng dám nuôi hy vọng, thật buồn cười. Bao nhiêu quy luật tôi đã từng đặt ra, về việc thích từ cái nhìn đầu tiên, tới việc phải nói chuyện nhiều thì mới đặt tình cảm, tới cả việc không thích từ phía xa, và hàng tỉ các thứ khác nữa, đều trở nên vô nghĩa chỉ trong một chút thời gian. Vậy giờ tôi phải làm sao đây? Không muốn bỏ cuộc, cảm thấy như vậy là quá sớm, cũng không dám mộng tưởng, rốt cục, ngay cả mục đích của việc viết về cậu, là gì?

Có lẽ, bỏ cuộc sớm thì sẽ đỡ hối tiếc về sau...

***

Tôi đã định từ bỏ.

Định uncrush (ngừng thích một ai đó) cậu và định bỏ cuộc.

Nhưng đúng là, cuộc đời đầy rẫy những thứ không lường trước được.

Một hôm, tôi vào lớp Thiết kế muộn, và nhận ra chỗ ngồi thường tình của tôi đã bị chiếm giữ bởi một đứa con trai khác. Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn nó, thì nó trợn mắt lại: "Thầy đổi á! Tao không có muốn ngồi đây đâu nha!" Tôi thở dài, là do nói nhiều quá chứ gì? Dù sao cũng chỉ là một chỗ ngồi chung với đám bạn, không chừng mốt có thể đổi lại, nên tôi không thèm nói gì, tự động chuyển sang chỗ ngồi ở cụm bàn với bốn cái bàn được xếp lại với nhau, còn trống ở cạnh. Một lúc sau, một cậu con trai khác vào lớp và cũng ngồi đó, thế là, cụm bàn trống tôi đang ngồi giờ có hai người. Tôi nằm dài xuống bàn, sáng sớm vào mà đã gặp chuyện như vầy, thiệt khó chịu!

Tôi nghe vài tin đồn rằng có người biết tôi thích cậu ấy, kể cho vài người nghe nữa nên bây giờ có nhiều người biết tôi thích cậu. Tôi vừa sợ, vừa tức, nhưng còn không chắc chắn, nên không làm gì cả. Nhẹ nhàng lén nhìn cậu đang ở không xa lắm một cái, vẫn còn miên man trong suy nghĩ giờ bỏ hay tiếp tục thích của mình, tôi trong một khoảnh khắc, đã nghĩ rằng sẽ không làm sao cả. Vậy mà, cậu tự nhiên quay đầu một cái, mắt tự nhiên chạm mắt, tôi giật thót người, rồi cứ như vậy mà đứng hình. Hai giây sau, nhận ra bản thân vừa bị bắt gặp, tôi vội bỏ chạy khỏi ánh nhìn đó, quay đầu lại chỗ cũ, tự cảm thấy cả người nóng ran. Tôi không rõ biểu cảm lúc nãy trên mặt cậu là gì, cậu không cười, cũng không nhăn mặt, chỉ vô cùng tự nhiên mà bắt gặp ánh mắt của tôi. Cậu bắt trúng rồi, khóe mắt cũng chỉ hơi lay động, mắt mở to ra hơn một chút như thể đang không hiểu điều gì đó.

"Không biết vậy có nói được điều gì hông ta..." Tôi cắn cắn ngón tay, suy nghĩ trong đầu, tay còn lại day day lớp vải kaki cứng của chiếc váy đồng phục xanh đậm đang mặc.

Trong khi còn đang cúi đầu cố hít thở sâu, bỗng nhiên cậu bạn ngồi cùng cụm bàn của tôi lên tiếng nói chuyện rồi cười với ai đó, còn có tiếng đập tay. Tôi ngẩng mặt lên thì thấy cậu từ khi nào đã loay hoay xách cặp sang ngồi ngay đối diện tôi. Nhìn thấy tôi, cậu cười: "Mày là U đúng không? Hôm nay tụi mình ngồi cùng bàn nè!" rồi thản nhiên kéo ghế xuống, để lại tôi với hai mắt mở to như muốn rớt ra ngoài. Tôi có nghe nhầm không? Cậu ấy nhớ tên tôi! Tôi cứ tưởng mới nói chuyện vài lần với nhắn tin vài câu thì cậu ấy sẽ còn không nhớ tôi là ai chứ!

"Ủa sao chuyển qua đây rồi?" Tôi cố tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, hỏi cậu trong khi với tay xuống cặp lôi cái hộp bút ra.

"Thầy chuyển qua, thằng Minh nó làm phiền tao hoài, tao mệt, kêu ổng đổi." Cậu cười cười, tay vẫn còn đang bận mở chiếc máy tính xách tay trên bàn ra.

"À..." Tôi gật gù, mừng thầm trong lòng. Thì ra việc bị chiếm chỗ không quá tệ như tôi nghĩ.

Bỗng tự nhiên cậu với tay lôi cái bao máy tính rỗng màu hồng cánh sen trên bàn của tôi lại phía mình, sau đó nói như thể cho cả thế giới nghe thấy: "Yêu màu hồng, ghét sự giả dối." Câu nói đó chả có gì hài hước, thậm chí là nhạt nhẽo, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của cậu đã khiến tôi và cậu bạn khác cùng bàn cười sặc sụa. Cậu dùng cái giọng cùng cái mặt đơ đơ như vậy, thêm cái điệu bộ như đang mách cho tôi nghe chuyện gì ghê gớm lắm.

Quả nhiên, chỉ cần ở cạnh người mình thích, thì dù người đó có đem bao nhiêu câu đùa thiếu muối cỡ nào thì cũng sẽ trở thành trò đùa hài hước nhất trên đời.

Cả tiết hôm đó là bảy lăm phút vui nhất trong ngày hôm đó của tôi. Cậu và tôi nói chuyện, cười giỡn với nhau, vừa học vừa trao đổi ý kiến trong bài, vô cùng vui vẻ. Chỉ như thế, hy vọng trong tôi rất vô ý mà tự nhiên tăng lên một chút. À, không phải một chút, mà là rất nhiều. Tôi có lẽ lần này sẽ tiếp tục nhận ra rằng đối với người kia, tôi cũng không là gì cả.

Nhưng, nếu cơ hội cứ ùa tới, không thử thì quả là đáng tiếc. Thôi, mặc kệ lần này là mình lại ngu xuẩn hay lại tự ảo tưởng, còn trẻ, còn khỏe, còn nhiều thời gian mà, sai thì vẫn sửa được thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top