Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi cậu."

"Ju Seok Kyung???"

Tôi ngước mắt lên, người đứng bên cạnh là một người bạn cùng khóa của tôi, Min Seol Ah.

Cô ấy thấy mắt tôi sưng vù thì hoảng hốt an ủi, đưa tôi đến một quán cà phê. Không hiểu tại sao, tôi lại kể cho cô ấy nghe đại khái chuyện của mình và Seok Hoon.

Seol Ah thở dài..

"Seok Kyung, cậu thực sự có buông bỏ được anh ta không vậy?"

Chưa có ai hỏi tôi câu này, tôi có hơi sựng lại.

Rốt cuộc tôi có buông bỏ được anh không?

Seol Ah tiếp lời: "Seok Kyung, cậu rất xinh đẹp. Cậu rồi sẽ được nhiều người yêu thích, đừng nên mãi đau lòng vì chuyện đó. Theo tớ, cậu nên tìm cách đừng gặp người con trai đó nữa."

Tôi thút thít: "Bằng cách nào.."

Bằng cách nào chứ? Chúng tôi cùng quê, lại cùng trường, cùng chung cư.

Seol Ah: "Bằng mọi cách."

Suốt đêm, tôi đã suy nghĩ về vấn đề mà Seol Ah đã nói. Tôi phải rời xa Seok Hoon, bằng mọi cách. Tôi nhận ra mình không thể ngăn được sự tức giận và đố kỵ, đúng vậy, tôi sợ mình sẽ mất kiểm soát, sẽ gây chuyện phiền phức. Tôi phải trốn anh đi thôi.

Rất bất ngờ, tôi đề xuất với gia đình cho mình đi du học. Bà nội của tôi ở Anh, tôi lập tức một bên xin ba mẹ, một bên nói dối bà: Đến Anh quốc là ước mơ của tôi.

Thật nực cười, nực cười hơn là, chỉ trong vòng một tuần, tôi đã được cho phép đến Anh du học.

Tôi không nói với Seok Hoon, cũng không nói với ai ngoài Seol Ah. Tôi một mình bù đầu bù cổ thu xếp đủ thứ giấy tờ ở Hàn và thủ tục nhập học ở Anh. Đến ngày đi, anh bất ngờ xuất hiện trước phòng tôi.

"Em đi đâu?"

Tôi im lặng không nói.

"Nếu không phải nghe mẹ em nói, có phải em cũng định giấu anh luôn không?"

Tôi lại im lặng, tay nắm chặt vali.

Giọng Seok Hoon lạnh lùng nhưng tức giận: "Em biết nước Anh xa đến thế nào không?"

Tôi đương nhiên biết, nước Anh rất xa, nhưng lời này tôi lại không nói ra.

Anh xông đến, giằng lấy vali của tôi.

"Không đi đâu cả, ở lại đây cho anh."

"Em không ở lại!"

Anh gắt: "Ở lại!!!"

"Không!" Tôi lấy hết sức hét lên.

Anh tức giận, mắt đỏ ngầu nhìn tôi.

"Seok Hoon anh còn không hiểu sao? Anh không hiểu lý do em muốn đi sao? Còn không phải là vì em muốn quên đi anh sao?"

Seok Hoon nhìn thấy giọt lệ trong đôi mắt tôi, gương mặt anh trở nên thương xót :"Seok Kyung, việc trở thành em gái anh, đối với em thực sự khó như vậy?"

"Đúng vậy, rất khó!" Tôi dứt khoát nói.

Em không muốn trở thành em gái anh. Nhưng anh lại một lòng xem em là em gái nhỏ...

"Em đã chuẩn bị xong hết rồi, xin lỗi vì đến bây giờ mới nói với anh. Em phải đi đây, nếu không sẽ không kịp."

Seok Hoon đứng thẩn thờ ra đó, không ngăn tôi nữa. Tôi bắt taxi, đi thẳng đến sân bay. Tôi im lặng nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn hình ảnh của thành phố Seoul lần cuối.

Trước khi lên máy bay, tôi nhận được tin nhắn từ Seok Hoon.

Hình như ngữ điệu của anh đã vơi đi phần nào tức giận.

[Seok Kyung, phải sống thật tốt và học tập thật chăm chỉ, tạm biệt em. Bất cứ lúc nào muốn về, hãy gọi cho anh.]

___

___

___

Tròn một năm tôi đến Anh, việc học của tôi rất ổn. Trong một năm đó, tôi đã dần lấy lại tinh thần của mình.

Nói là lấy lại được tinh thần, nhưng tôi vẫn nhớ về anh ấy nhiều lắm. Biết làm sao được, khi tôi và anh đã ở bên nhau hằng năm trời, để gọi là quên một người..nó thật sự khó. Chỉ là tôi đã chấp nhận được việc mình sẽ lùi lại phía sau. Nhiều lúc muốn chủ động nhắn tin cho anh, gọi cho anh, khi ốm muốn anh hỏi han nhưng tôi sợ. Sợ người nghe điện thoại là người con gái ấy, sợ anh sẽ từ chối cuộc gọi để chăm sóc cô ấy. Nực cười thật, việc xa anh ấy chỉ khiến tôi nhớ anh ấy them thôi.

Cuối cùng cũng đến ngày tôi về nước. Tôi nhận được tin nhắn từ Seol Ah


[Seok Kyung, hôm nay cậu về nước đúng không ]

[Ừ, mình đang trên tàu đây]

[ quên kể cho câu nghe, Seok Hoon và Rona đã chia tay rồi . Nghe nói người chia tay trước là Seok Hoon]

Tôi khá bất ngờ, có chút vui mừng. Tôi xấu tính nhỉ, nhưng tôi thật sự đang nghĩ anh chia tay cô ấy là vì tôi.

Tôi ngắm nhìn ra cửa sổ, bật bài nhạc yêu thích :

We don't talk anymore – Charlie Puth ft Selena Gomez

Điên thoại tôi bỗng có thông báo, mở ra xem là tin nhắn của Seok Hoon:

[hôm nay em về nước đúng không ]

[Ju Seok Kyung, anh nhớ em]

Tim tôi như hẫng 1 nhịp, anh nhớ tôi sao? Anh thật sự còn thích tôi sao?

[ Seok Hoon, em cũng nhớ anh]

END

Cái kết hơn ... đúng không mọi người. Thật sự mình định viết nhiều hơn, nhưng mình sắp thi giữa kì rồi, nên bé fic này tạm end tại đây nhé. Mấy bạn chờ tầm tháng nữa sẽ có một bé oneshot ngược xĩu cho mấy bạn nhaa còn long fic thì mình ko bt nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top