Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thực ngày hôm nay đặc biệt hơn Five tưởng. Nó không đơn thuần là ngày tuyết đầu mùa rơi mà còn là ngày hiếm hoi ông già đi vắng. Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến lũ trẻ mừng phát khóc đến mức chúng còn trao nhau những ánh nhìn tình thương mến thương trong suốt bữa tối. Có lẽ sự tự do ngắn ngủi đã thổi bùng tinh thần tương thân tương ái đã gần khô quắt ở góc tối nào đấy trong tâm hồn chúng chăng? Five không biết và cũng chẳng muốn biết. Tất cả những gì cậu quan tâm là hộp kẹo có được dùng vào việc ý nghĩa hay không và cậu nên áp dụng khung hình phạt nào với những kẻ dám xúc phạm đến giá trị thiêng liêng của kẹo dẻo.

Tay vừa bê cái hộp các tông với đủ thứ dây dợ bên trong, bộ não xuất chúng vừa bận rộn cân nhắc những biện pháp khả thi để đày đoạ anh chị em mình. Thề có chúa, cậu thà đặt lòng tin vào đầu gối còn hơn, chẳng mấy ai mà còn giữ được niềm tin yêu cao cả với gia đình sau khi đã trải qua đủ các sự kiện quái gở vì sự ngu ngốc tăng lên theo cấp số nhân của đám nhóc nhà Hargreeves đâu.

Dù sao nói đi cũng phải nói lại, từ cái ngày Klaus tiễn xương hàm của mình về với đất mẹ, Five đã lờ mờ ý thức được cái nghiệp mình phải gánh rồi. Đó là bảo vệ các anh chị em khỏi hậu quả của việc kém thông minh. Allison, Ben và Y/n không đến nỗi nào nhưng lại ham vui và thích hùa. Vanya thì không thể từ chối khi bị lôi kéo nên con bé thường phải gánh tội đồng loã dù chẳng làm gì. Thế đấy, Five Hargreeves tự nhủ, cậu phải bảo vệ cái gia đình dở hơi này để các anh chị em cậu tiếp tục được là những kẻ vô dụng ngốc nghếch.

Mải mê suy nghĩ, thoáng cái cầu thang dẫn lên căn gác mái đã hiện ra trước mắt. So với lần gần đây nhất cậu đến đây thì rõ ràng nó vừa được lau chùi cẩn thận. Những bậc thang phát ra rền rĩ uể oải mỗi lần cậu đặt chân lên cho thấy nó đã bị bỏ quên rất lâu rồi. Xốc lại chiếc hộp lỉnh kỉnh trên tay, cậu chậm rãi bước từng bước như thể sợ các bậc thang cũ kĩ sẽ đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Đáng lẽ cậu chỉ cần dịch chuyển lên căn gác mái cơ mà cậu không muốn làm Klaus hét lên với tone giọng của một bé gái trong khi đang múa điệu Hawaii đâu. Một lần vào năm lên 10 là quá đủ rồi, thậm chí mấy ngày sau cậu không thể nhìn mọi thứ theo cách bình thường được nữa.

- Rề rà quá đ... Ôi xem kìa!!!!

Klaus chuyển trạng thái từ lão gìa lèm bèm sang fangirl mù quáng ngay khi chiếc áo mới đập vào mắt. Cậu đi vòng quanh em trai mình, xuýt xoa:

- Nhà bác học của chúng ta cuối cùng cũng diện được bộ cánh ra hồn rồi này.

Rồi cậu bỗng dí lại gần Five và hít một hơi. Hành động này khiến Five phải lùi lại vài bước.

- Lại còn có mùi nước hoa thoang thoảng. Khai mau, cậu đang cặp kè với em gái xinh tươi nào bên ngoài đúng không?

- Xem cái đứa suốt ngày hú hí với ma men nói kìa.

Bỏ ngoài tai lời phản bác của anh trai mình, Five đặt chiếc thùng xuống cạnh đống chăn nệm. Lúc này Allison và Vanya đang lần lượt trải nệm thành hình bán nguyệt, tất cả đều hướng về phía cửa sổ lớn. Ở giữa đặt hộp kẹo dẻo cùng chiếc đèn dầu đang sáng, xung quanh là đủ thứ bánh kẹo được quyên góp một cách không tình nguyện. Tiếp đến Allison lôi đống dây kim tuyến cùng đèn nhấp nháy từ thùng các tông ra và đặt chúng bao quanh đống bánh kẹo.

- Đẹp đấy chứ nhỉ?

Allison chống nạnh, ngắm nhìn thành quả của hai chị em. Nhưng chưa để Vanya kịp hưởng ứng theo, Five đã tỉnh bơ phán một câu xanh rờn:

- Trông như cái đàn tế ấy.

- Đẹp đấy! Tuyệt vời lắm! Hai chị em đã vất vả rồi. Nói thế thì mày chết à?

Five giật nảy mình khi Allison đè vào chỗ thịt non trên tay cậu mà véo, câu đau điếng lầm bầm:

- Em ghi nhận nỗ lực tôn vinh kẹo dẻo của chị và Vanya đến mức lập cả điện thờ cho nó, được chưa nào?

Vanya bật cười khúc khích, cuối mỗi chiếc nệm em lại đặt xuống một chiếc cốc sứ cùng thìa nhỏ.

- Giờ thì trông chúng ta giống một giáo phái thờ kẹo dẻo.

- Tưởng em định nói từ "quỷ", Vanya, nếu vậy anh sẽ bảo em thay từ đó bằng từ "ông già".

Diego chen vào với khay bánh quy còn nóng hổi trên tay. Chẳng mấy khi có cơ hội bung xõa như này nên lũ trẻ quyết tâm chơi lớn một lần. Chúng nhờ mẹ nướng bánh và đặt thêm hai hộp bánh donut mix vị từ tiệm Griddy nữa. Klaus đề xuất mua thêm vài lon bia cùng với đồ nhắm nhưng tất nhiên đã bị từ chối.

- Hỡi những ông vua bà chúa tiệc tùng, tôi xin tuyên bố rằng các vị đã đá đít linh hồn của bữa tiệc xuống vực thẳm nhàm chán khi chối từ cảm giác đê mê mà rượu bia mang lại rồi đấy.

- Không, Klaus, dù em có nói gì đi nữa thì không vẫn là không. Lần trước em đã mửa vào cái ống đựng ô yêu thích của bố rồi để Pogo dọn dẹp tàn cuộc. Em nên thấy biết ơn đi.

Bằng cái giọng ra vẻ lõi đời như thường lệ, Luther không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để "dạy dỗ" các em. Nhất là khi chúng đụng chạm tới người bố đáng kính của cậu. Điều này khiến Diego phát ngán cả lên và cậu sẵn sàng tương cái gì đó vào mặt anh trai mình nếu trên tay không có khay bánh.

- Ai đó phải tắt cái loa nịnh hót ấy đi thôi. - Cậu  lẩm bẩm.

Công việc chuẩn bị đã dần hoàn tất, chỉ cần đợi Y/n nhận bánh donut được giao đến nữa là xong. Bọn nhóc lần lượt ổn định chỗ ngồi, mười bốn con mắt nhìn nhau, không ai nói một lời nào, chỉ ngồi im như tượng. Nom chúng lúc này giống hệt một giáo phái thật. Cái bầu không khí này phù hợp với một cuộc nói chuyện sâu sắc đầy mùi mẫn, thôi thúc trong những đứa trẻ mong muốn được giãi bày và được đón nhận. Song chúng lại quen với việc làm tổn thương nhau hơn là an ủi, nên lúc này, mọi câu từ đều trở nên thật ngượng ngùng.

- Ôi lạy chúa.... - Y/n bật thốt, suýt thì đánh rơi hay hộp bánh xuống đất. Trước mặt em là các anh chị dồn thành một đám (chính xác là một đám đấy) đen thui giữa căn phòng nhập nhoạng ánh đèn dầu. Sự im lặng đến kì dị khiến em phải sởn cả gai ốc.

- ...mọi người đang làm gì thế? Cố gắng triệu hồi Paimon mà không cần cởi truồng à?*

- Nói đúng hơn là, em yêu quý, bọn này đang cố đóng vai những kẻ bình thản không ngất ngây vì cơn đói bánh donut đây.

Tối nay Klaus lại có dịp phàn nàn về sự trễ nải của người khác thay vì là người luôn có mặt sau cùng, quả là hiếm có.

- Vừa ăn tối dứt miệng xong mà?

Allison nhích người sang phải để Y/n ngồi vào giữa cô bé và Five.

- Chị không biết đâu, Ally, em khá chắc là đến giờ  toilet vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sức tuôn như thác lũ của....

- Ewwwwww, im đi Klaus!

- Chúa tôi!!!!!

- Ai đó pha cho thằng này một cốc lịch sự đậm đặc đi. Mau!!!!

Hàng loạt tiếng la ó cùng những biểu cảm đầy kì thị đổ dồn về phía cậu chàng đang vô tư nhón lấy chiếc bánh phủ socola. Cậu nhún vai.

- Nghệ thuật đấy, làm cho mọi thứ trở nên phong phú hơn bằng trí tưởng tượng  ấy là cái thú của kẻ mộng mơ.

Klaus phe phẩy chiếc bánh cắn dở, giọng nói oang oang dần co lại thành tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, vừa như giễu cợt, lại như đang nói lên tiếng lòng mình. Đôi mắt xanh biển lim dim thưởng thức cái khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi này. Chính nơi này, trên căn gác xép cũ kĩ, ngay bên cạnh những đứa trẻ cũng tan vỡ giống cậu, đây mới là nhà. Và theo một cách gần gũi nhất có thể, Klaus nắm lấy tay Vanya, ngón cái vân vê những vết chai sạn do chơi đàn trên tay em. Vanya thoáng giật mình với cử chỉ thân thiết bất ngờ của anh trai, nhưng khi bắt gặp nét mặt rầu man mác ấy, em liền dịu dàng siết lấy bàn tay đang khao khát sự kết nối. Klaus bỗng thấy lòng mình mềm đi, một cảm giác pha lẫn xót xa cùng nghẹn ngào xông lên mũi cậu cay xè.

- Kẻ mộng mơ à? Giá mà chúng ta chỉ việc mơ mộng nhỉ?

Không gian lại rơi vào quãng lặng im. Không biết tự bao giờ hay tự lúc nào, sự ấm áp dễ chịu đã nảy nở và bập bùng giữa những đứa trẻ tựa như ánh lửa trên bấc đèn kia. Chúng vô thức để nụ cười tô điểm trên khuôn mặt bấy lâu bị những trăn trở giăng kín, mặc tâm trí được thỏa sức bay nhảy cùng những ước mơ giản đơn, thứ mà chúng phải giấu cho thật khuất trước hiện thực đầy cay đắng.

Luther hướng ánh nhìn về phía cửa sổ lớn, kiếm tìm trên bầu trời tầng tầng mây đen kịt ánh sáng nhỏ nhoi của vì tinh tú nào đó. Cánh tay cậu vô thức dơ lên, khẽ khàng đung đưa như muốn vén hết tấm màn mây kia để chạm tới tận dải ngân hà.

- Ngày nào đó, ngày nào đó anh sẽ bay cao hơn cả những đám mây, lên tận mặt trăng và kề cạnh bên những vì sao. Một ngày nào đó.

Nỗi khao khát mãnh liệt và thuần khiết của Luther như kéo gần khoảng cách giữa hiện thực và mơ ước. Nó sống động đến mức lũ trẻ thấy anh trai mình thực sự đặt chân lên mặt trăng, đón những tia sáng đầu tiên từ mặt trời trước khi nó kịp đến với trái đất trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Viễn cảnh tươi đẹp ấy lan đến lũ trẻ nhanh như đám cháy rừng. Những mơ ước thầm kín run rẩy trước nỗi sợ bị gạt phăng đi như bao lần, từng bước từng bước đưa mình ra ánh sáng, để những trái tim nhỏ bé không ngừng rung lên vì phấn khích.

Allison chạm vào tay Luther, tiếp theo đó là cái cúi mình đầy duyên dáng.

- Xin chúc mừng, quý ngài phi hành gia, ngài đã chạm được vào ngôi sao sáng nhất dải ngân hà rồi đấy.

Cô bé nhìn Luther bật cười thích thú, rồi đứng bật dậy, bước những bước catwalk đầu tiên ngay trên nệm. Đầu ngẩng cao đầu kiêu hãnh, hông hơi chếch lên để có dáng đứng thẳng, vai hơi hướng về phía trước và chân kiễng lên.

- Vì em sẽ trở thành ngôi sao điện ảnh. Giữa biển đèn sáng chói mắt, em sẽ toả sáng hơn tất thảy. Rồi em sẽ bước đi trong tiếng tung hô vang trời và trở thành huyền thoại như những Marilyn Monroe và Audrey Hepburn vậy.

Màn trình diễn nho nhỏ ấy nhận được những tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ những thành viên còn lại, trừ Diego và Five. Hai tên nhóc quen thói cộc cằn quá ngượng để thể hiện rằng bản thân chúng cũng đang rất đỗi hào hứng và nóng lòng được kể về ước mơ của mình.

Chỉ đợi đến khi cô em vừa dứt lời, Diego đã dơ tay thẳng tắp như khi muốn phát biểu bài, hùng hồn tuyên bố.

- Còn anh sẽ làm cảnh sát. Đợi đi, anh sẽ thi vào học viện cảnh sát rồi trở thành người hùng bảo vệ thành phố trong âm thầm. Ai cần cái danh Học Viện Umbrella của ông già chứ?

Rồi cậu đứng bật dậy, nhanh tới mức tấm chăn tuột khỏi người cậu, đổ xuống sàn thành một đống lộn xộn dưới chân. Cái lạnh tức thì làm Diego phải rít lên khe khẽ. Song lồng ngực cậu bé lại nóng ran lên vì nỗi phấn khích đang cháy hừng hực. Cậu vớ được Klaus ngồi bên cạnh, kéo cậu ra khỏi chăn cùng mình bất chấp tiếng la oai oái.

- Nhìn đây - Diego ra lệnh, cầm chiếc thìa nhỏ chỉ vào mặt cậu em- Nếu bắt gặp một tên khốn nạn giở trò trộm cướp trên đường, anh sẽ găm tay hắn vào tường bằng con dao này. Sau đó lấy tay đè lên gáy hắn, mặc cho thằng khốn đó có rống lên như lợn bị chọc tiết đi nữa, anh vẫn sẽ bình tĩnh còng tay hắn lại rồi nói: "Hôm nay là ngày may mắn của anh khi gặp trúng cảnh sát trưởng Diego đấy, thưa ngài chuột cống."

Cùng với màn phụ hoạ nhiệt tình của Klaus, Diego giả vờ làm động tác rút chiếc còng donut ra từ thắt lưng thật điệu nghệ. Cậu bé còn gằn giọng sao cho thật giống mấy tay cảnh sát trưởng râu ria trong phim cao bồi. Mỗi lần cái tên "quý ngài chuột cống" được cất lên là một lần lũ trẻ được dịp cười ngặt nghẽo.

- Giọng anh nghe như tiếng một con mèo già bị hen suyễn nặng vậy. - Ben vừa cười vừa bình luận.

- Ôi cảm ơn, ít nhất anh mày không có chất giọng phụ nữ đau đẻ như Klaus.

- Xin lỗi ngài cảnh sát, hãy cẩn thận lời nói vì rất có thể ngài đang đắc tội với trùm buôn rượu lớn nhất đất nước này đấy.

- Trùm buôn rượu á? Tưởng anh muốn làm diễn giả nổi tiếng hay cái gì đấy cơ mà?

Five thắc mắc, tiện tay vét nốt số kẹo dẻo còn lại vào cốc socola của mình. Klaus ngáp một cái rõ dài rồi nằm xuống, cậu tuy cười nhưng đôi mắt xanh lại ánh lên tia tự giễu nhàn nhạt.

-Đã từng, đã từng thôi em trai ạ. Giờ anh nhận ra con người là sinh vật cực kỳ đáng sợ, kể cả khi còn sống hay đã chết. Vả lại còn gì tuyệt vời hơn vừa được say xỉn vừa kiếm được tiền phải không nào?

Nói cách khác, Klaus muốn tiếp tục sống trong tê dại cả đời chỉ để thoát khỏi những kí ức kinh hoàng tại ngôi nhà này, nơi có cậu bé phải níu lấy tệ nạn như chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa bốn bề tuyệt vọng.

Song, Klaus không thích buồn, càng không thích anh chị em mình phải buồn. Nên cậu nuốt xuống bao nỗi niềm cuộn trào như sóng cả và bắt đầu cợt nhả:

- Có tiền rồi em sẽ tậu một cái ống đựng ô hàng hiệu xịn xò để mửa vào đấy, cứ chờ đi Luther.

- Ừ, chúa phù hộ em.

Luther đáp rồi quay sang Ben.

- Em thì sao? Chắc không định làm mọt sách đến chết đấy chứ?

- Em ấy à? Em chẳng mơ ước gì lớn lao như anh chị đâu.

- Cứ kể đi nào. So đo cái nỗi gì.

Diego vội vã thúc giục. Cùng lúc đó, đám nhóc tự động xích lại xung quanh Ben, im lặng chờ đợi như một thói quen.

Ben ngừng lại để nhấp một ngụm lớn socola nóng với kẹo dẻo. Cuốn sách nằm trên lòng cậu chắc đêm nay sẽ không có cơ hội được đọc rồi.

- Em muốn đi du lịch, ngắm nhìn thế giới ngoài kia rồi ghi chép lại thành sách. Sau đó em sẽ mở một thư viện toàn những cuốn sách em đã sưu tầm được trong suốt chuyến đi. Nếu may mắn gặp được một cô gái tốt, em sẽ kết hôn và sống an nhàn bên cô ấy đến hết đời.

Lời kể của Ben từ tốn, nhẹ nhàng và mộc mạc y như lúc cậu kể chuyện vậy. Cả đám nhất thời im lặng. Từ thuở lọt lòng, chúng đã sống một cuộc đời thật kỳ lạ. Khi những điều bất thường trở thành bình thường, thì những điều bình thường sẽ thành dị thường. Chúng tưởng với siêu năng lực mạnh mẽ như vậy thì Ben sẽ muốn làm gì đó thật phi thường, thật ngầu.

- Đúng là bình thường thật đấy. Nhưng em thích thế.

Y/n áp má lên chiếc gối mềm mại, hai chân không ngừng đung đưa. Em lôi từ trong túi áo ra một tấm hình xé ra từ cuốn tạp chí nào đó, đưa nó đến gần chiếc đèn dầu.

- Đẹp không? Đây sẽ là tiệm bánh của em.

Cả đám nhìn vào tấm hình bé xíu. Dưới ánh sáng lập loè thì thật khó để miêu tả chi tiết căn nhà trên ảnh. Nhìn chung, đó là một căn nhà được xây theo lối kiến trúc cổ điển. Căn nhà không quá to nhưng lại mang theo vẻ gì đó rất thơ mộng.

- Trong tiệm của em sẽ vừa có cả sách, vừa có cafe, vừa có tv. Em sẽ đặt một cây piano ngay giữa quán nữa. Khi nào rảnh rỗi các anh chị có thể ghé thăm. Ben có sách để đọc, có cafe ngon cho Five. Em và nghệ sĩ violin đại tài của chúng ta có thể chơi vài bài song tấu. Khi Luther từ mặt trăng trở về, chúng ta sẽ cùng ngồi ăn bánh và xem phim của Allison. Em sẽ thường xuyên gọi Allison đến quán để câu khách nữa. Còn Diego sẽ được làm bảo vệ danh dự của quán, em sẽ trao cho anh chiếc huy chương làm từ bánh quy. Thế nào? Nghe ổn đấy chứ nhỉ?

- Chẳng ổn iếc gì sất. Tại sao chị lại phải làm cái cần câu khách cho em chứ?

Allison bĩu môi.

- Đúng đấy... -Diego phụ họa-... em nghĩ cái chức bảo vệ quèn xứng với thời gian anh học hành gian khổ ở học viện cảnh sát à? Kể cả thế thì cái huy chương bánh quy cũng là một ý tưởng ngu si không kém. Nó chỉ xảy ra trong cổ tích dành cho con nít thôi.

- Và hãy chắc rằng cafe ở quán em thật sự ngon. - Five nói, chữ "ngon" ở cuối câu được kéo dài ra với ý mỉa mai rõ rành rành.

Y/n dán tấm hình lên trán, xoa xoa như thể làm thế sẽ giúp em nhìn rõ mọi ngóc ngách của căn nhà bé xíu kia. Khi đã chắc tấm hình sẽ không rơi xuống, em nhìn một lượt các anh chị mình, tủm tỉm cười:

- Anh cứ yên tâm, Fivey Wivey ạ. Cafe em pha sẽ ngon đến mức đánh thức anh khỏi cơn mê muội kẹo dẻo và bơ lạc. Và đúng thế, em sẽ tạo ra một thế giới cổ tích cho riêng mình. Nơi có căn nhà tựa mình vào thân cây phong già, ban đêm thì ẩn mình dưới bầu trời muôn ngàn sao.  Một nơi hoàn hảo cho tất cả chúng ta mà không có ông già xấu tính hay cáu bẳn nào cả.

- Cơ mà nghệ sĩ violin đại tài ở đây là Vanya á?

Luther vừa nói vừa cười. Điều này trong mắt Vanya lại biến thành sự châm chọc ngấm ngầm. Cô bé rụt người lại trước những cái nhìn chăm chú.

- Không phải em. Em không làm được đâu. Tiếng đàn của em nghe khô khốc như tiếng cưa gỗ vậy.

Vanya thốt ra những lời chỉ trích đã in sâu vào em hơn cả máu thịt. Phần lớn những lời ấy đều là tác phẩm của Diego và giờ chúng văng vẳng trong đầu em tựa một lời nguyền vĩnh cửu.

- Em sẽ làm được thôi...- Bỗng Diego lí nhí lên tiếng, như những lần khác, cậu bé lại thấy khổ sở vì sự ngu ngốc của mình.-... đúng là em từng chơi dở tệ nhưng giờ em chơi tốt hơn rồi, chỉ tốt hơn chút xíu thôi. Chẳng ai có thể ngăn em chơi tốt hơn nữa được, kể cả bố, kể cả anh.

Càng về cuối Diego nói càng nhỏ. Cậu bé thầm hy vọng viển vông rằng nỗi hổ thẹn đang thiêu đốt hai gò má cũng theo những câu từ mà bị xé nhỏ, biến mất như bong bóng xà phòng.

- Cảm ơn, Diego.

Lần đầu tiên Vanya là người dũng cảm trao đi hết thảy dịu dàng cho anh mình. Lần đầu tiên Diego không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của em gái. Quả là một bước tiến đáng trân trọng.

- Rồi, người cuối cùng, số 5 đáng kính của chúng ta. Xin mời phát biểu.

Y/n nắm bàn tay nhỏ lại để giả làm mic kèm theo lời giới thiệu trịnh trọng. Trái ngược với các thành viên khác, chẳng có đứa nào hào hứng nghe Five chia sẻ cả. Chúng biết thừa câu trả lời là gì và nói luôn thay cho cậu.

- Tôi là Five Hargreeves - Một thiên tài hiếm có khó tìm mang trong mình sứ mệnh hết sức cao cả. Đó là khám phá giới hạn của bản thân và du hành thời gian đến những thời đại không có đám anh chị em phiền phức.

Allison nói một lèo bằng giọng ngang phè như robot. Biểu cảm rõ ràng muốn nói "chị hiểu mày quá mà."

- Còn nữa...- Luther hắng giọng, bắt chước điệu bộ khó ở của Five - ...Sau đó, tôi sẽ đá đít ông già cùng 7 đứa ngốc còn lại ra khỏi nhà và sống hạnh phúc với kẹo dẻo đến hết đời.

Klaus cũng không bỏ lỡ trò vui này:

- Lúc sắp chết tôi sẽ dùng sức mạnh quay lại thời trai trẻ để tiếp tục đá đít bọn đáng ghét và độc chiếm ngôi nhà. Một lần nữa viết tiếp câu chuyện cổ tích mộng mer cùng kẹo dẻo.

- Lần này có thêm em cafe nóng bỏng nữa.

Ben đế thêm vào làm cả đám phì cười. Ngoại trừ Five- kẻ bận đảo mắt lần thứ n trong ngày. Đợi cả lũ cười xong, cậu mới hất cằm về phía cửa sổ lớn, từ tốn thông báo:

- Không muốn làm mọi người mất hứng đâu nhưng mà tuyết rơi được 15 phút rồi đấy.

Cả đám ngừng cười, đồng loạt nhìn ra cửa sổ. Chúng cứ thế nhìn như thể làm vậy sẽ chối bỏ được sự thật rằng chúng đã bỏ lỡ những bông tuyết đầu mùa vậy.

- Tuyết rơi lúc nào thế? -Vanya hỏi đầy vẻ tiếc rẻ.

- Từ lúc mấy người bận cười đến tắt thở vì cái trò cảnh sát nhạt toẹt của Diego.

Đúng vậy, lúc cả đám đang ham vui thì Five lẳng lặng rồi nhìn bông tuyết đầu tiên rời khỏi vòng tay thiên đường đáp xuống nhân gian. Số 5 xảo quyệt đã quyết định không thông báo cho ai vì cậu nghĩ đến những bản mặt nghệt tấu hài của đám anh chị em. Song trái với mong đợi, Five lại thấy hơi có lỗi khi ai nấy đều thất vọng rồi buồn thiu. Điều này làm Five bối rối, cậu cho rằng đám trẻ sẽ chẳng buồn nhiều vì bỏ lỡ ba cái vặt vãnh này đâu. Cậu đâu biết rằng bọn trẻ muốn tận hưởng trọn vẹn ngày tự do hiếm hoi này, rằng ngay khi mặt trời ló rạng, chúng sẽ lại phải chôn vùi những hồn nhiên đẹp đẽ này để gánh trên vai cả thế giới mà có thể nghiền nát chúng bất cứ khi nào.

Nghĩ nghĩ một hồi, Five bèn lên tiếng cầu hòa:

- Em còn một ước mơ khác. biết là gì không?

Dù không nhiều nhưng ít nhất lũ trẻ cũng có chút tò mò.

- Là gì?

-  Vẫn là du hành thời gian thôi. Em sẽ vượt thời gian bằng bất cứ giá nào.

- Thế mà gọi là ước mơ khác á? - Y/n bĩu môi.

- Và khi làm được điều đó... - Đôi mắt xanh lá luôn chất chứa bao hoài bão bỗng trở nên dịu êm như nước, cả điệu cười nhếch mép cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét nữa-... anh sẽ quay trở lại 15 phút trước để báo cho mọi người rằng tuyết sắp rơi. Một khi có khả năng đó, anh đảm bảo chúng ta không bao giờ để vuột mất bất kỳ phép màu nào trên đời này nữa.

Cả đám ngỡ ngàng trước lời hứa của Five, phút chốc chúng chợt nhìn thấy một tương lai nơi tất cả đều ở bên nhau, cùng nhau dang tay đón lấy cả hạnh phúc lẫn khổ luỵ.

Một giây

Hai giây

Ba giây

Giữa nơi đất trời trắng xóa tuyết, ở nơi gác mái có ánh đèn dầu leo lét, có bảy đứa trẻ cùng nhào tới ôm chầm lấy người hùng của chúng và cười giòn tan.

Hứa rồi đấy nhé, dù ngày mai có ra sao, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.

The End.

————————
Chú thích:
*: Đoạn này ai đã xem Hereditary sẽ hiểu. :vvv

Là tui, Esth đây. Rất xin lỗi mọi người vì tui đã ngâm cái fic này lâu đến vậy. Số là tui cứ viết rồi lại xoá vì cứ bị bí ý hoài à. Dù sao thì cũng đã xong rồi. Cá nhân tôi thấy chap này những đoạn chuyển giao tâm lý giữa các nhân vật chưa được mượt mà. Đặc biệt là càng về cuối tui có cảm giác tình tiết càng bị rush nữa. Nhưng dù sao đây cũng là cái kết mà tui ưng ý nhất. Còn mọi người nghĩ sao về chap này, hãy nhận xét cho tui biết nha. Những góp ý của mọi người chính là động lực để tui viết thêm nhiều fic nữa đấy.  Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến tận đây nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top