Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nghe Thật Giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về căn phòng quen thuộc, Trương Triết Hạn nhíu nhíu mày suy nghĩ về chuyện xảy ra ban nãy, anh thế mà lại để cho người đàn ông lạ mặt chạm vào mình, lại còn để hắn ôm eo dẫn về dưới  tiểu khu nữa chứ. Nói đi cũng phải nói lại, mùi gỗ tuyết tùng trên người người đó thật dễ chịu nha, nhẹ nhàng, thoải mái, khiến cho Trương Triết Hạn bất giác thả lỏng phòng bị, đầu óc mụ mị đi theo anh.

Cởi phăng chiếc hoodie cùng chiếc quần bò bước vào phòng tắm, Trương Triết Hạn ưa sạch sẽ sẽ không để cơ thể mình có dính bất kỳ mùi lạ nào, đặc biệt là bị ám mùi đồ ăn. Quấn tạm chiếc khăn tắm, trên tay cầm thêm chiếc khăn nhỏ lau qua loa mái tóc đang nhỏ nước. Ngồi xuống trước giường, hai tay day day thái dương, bên tai còn đang văng vẳng điệu cười trầm thấp từ tính của người kia, giọng nói nam tính cũng thật dễ nghe. Tuy Trương Triết Hạn đã tắm sạch sẽ nhưng không biết phải do anh say đến ảo giác hay không, mùi gỗ tuyết tùng vẫn thoang thoảng nơi đầu mũi, như xoa dịu đi cơn say của anh.

Lắc lắc đầu để mình không nghĩ tới những việc lung tung, Trương Triết Hạn quyết định lấy điện thoại đăng nhập diễn đàng, vẫn như lúc trưa, "phú bà" kia lại tặng quà đến choáng ngộp cho tài khoản của anh. Anh click vào phần tin nhắn định bụng nhắn cho tên điên kia hỏi xem thì thấy người đó đã gửi cho anh một tin lúc trưa.

[Simon]: Tôi là fan hâm mộ của anh, rất thích anh nha.

[Phong Tử]: ....

Tên điên này ở đâu xuất hiện vậy chứ, ăn nói còn sỗ sàng như vậy. Đúng là đồ điên mà.

[Simon]: Anh nha, đừng bơ em như vậy chứ, em là thật lòng thích anh đó.

Trương Triết Hạn quyết đoán tắt đi khung chat của tên Simon biến thái kia, làm nghề này bị quấy rối cũng là điều đã lường trước được. Phong Tử - nghệ danh của Trương Triết Hạn trên diễn đàng, tuy anh cũng có rất nhiều fan nhưng giờ giấc Trương Triết Hạn đi hát và livestream lại không cố định, cũng rất ít xuất hiện nên mặc dù có tiếng tăm nhưng phúc lợi lại không cao, bảng xếp hạng của anh lúc nào cũng lẹt đẹt bên dưới. Những người khác một tuần sẽ hát tại phòng trà ít nhất cũng hai, ba bữa, livestream lại càng năng suất hơn, giờ giấc tự do mà, rảnh lúc nào live lúc đó, không hát thì cũng trò chuyện với fan, quà tặng cũng nhiều.

Trương Triết Hạn trước đây làm cho một công ty phần mềm nhỏ, máy tính thì anh biết còn riêng điện thoại thì chịu, người khác là dùng điện thoại để chơi game, tán gẫu, mua sắm online, Trương Triết Hạn mua điện thoại chỉ đơn thuần để liên lạc, sau này đi hát tại phòng trà của Hoàng Hựu Minh bị anh bắt ép sử dụng mạng, đăng nhập diễn đàng, livestream, đăng nhập kênh chat để bàn chuyện công việc, thật mệt mỏi. Mỗi lần Trương Triết Hạn livestream đều sẽ có đội hậu cần hỗ trợ từ xa cho anh, mở live thế nào, trò chuyện, tắt live ra sao, Trương Triết Hạn mệt một thì đoàn đội bên Hoàng Hựu Minh mệt mười. Vị tổ tông cực phẩm này được phái đến để chỉnh anh đây mà. Nếu không phải hai người thân với nhau, Hoàng Hựu Minh đã đá tên Trương Triết Hạn ra khỏi từ lâu rồi.

Mệt mỏi tắt điện thoại quăng qua một bên, Trương Triết Hạn ngã ra chiếc giường êm ái sau lưng, kéo kéo mền lên cuộn tròn vào trong người mơ màng đi vào giấc ngủ, ngày mai anh còn phải đi phỏng vấn mà. Không biết có phải do mùi gỗ tuyết tùng chuyển động nhẹ nhàng trong không khí, hay do mùi hương này quá đỗi dễ chịu, Trương Triết Hạn ngủ một mạch đến sáng, không còn mơ thấy giấc mơ kia nữa.

Về phần Cung Tuấn, sau khi dõi theo Trương Triết Hạn tiến vào tiểu khu, cậu cũng quay người trở lại xe của mình, tầng mồ hôi mỏng trên trán ẩn hiện gân xanh phía sau, Cung Tuấn nghiến răng áp chế con cự long nào đó đang ngóc đầu dậy từ nãy đến giờ. Mã Văn Viễn không biết sự tình, chỉ thấy Cung Tuấn sầm mặt lên xe.

"Vừa tách ra một chút đã không nỡ rồi sao thiếu gia, thật không nhìn ra nha".

"Liên quan gì đến cậu, lái xe đi".

Nói rồi Cung Tuấn lấy điện thoại ra, bắt đầu "nã đạn" quà qua cho Phong Tử của hắn. Sẵn tiện trêu chọc mèo nhỏ một chút.

Chợt mày kiếm cau lại, ánh mắt sắc bén hẳn lên, Trương Triết Hạn đối với ai giúp đỡ cũng dễ dàng nhận vậy sao, nếu hôm nay là người khác, anh cũng để họ chạm vào người, ôm lấy eo anh như vậy sao, tuyệt đối không được, người của cậu, người khác đừng hòng mơ tưởng, chạm vào lại càng không.

Nhiệt độ trên xe bỗng dưng hạ thấp xuống, Mã Văn Viễn đang lái xe cảm thấy lạnh sống lưng, liếc mắt qua gương thấy vị thiếu gia nào đó đang tỏa khí lạnh, đáy mắt âm trầm. Từ ngày tìm được Trương Triết Hạn, cảm xúc Cung Tuấn xao động bằng mắt thường có thể nhìn thấy được. Cái người mặt lạnh băng đến một tia cảm xúc cũng không có lúc trước đâu rồi, sao anh cảm thấy có dấu hiệu giống người bị bệnh tâm thần vậy. Lúc anh báo cáo tình hình công ty, Cung Tuấn khi thì im lặng lắng nghe, chốc chốc lại cười ngốc gõ gõ bàn phím như một đứa trẻ, khi thì cau mày, giận dữ ngưng ngang đuổi anh ra khỏi văn phòng. Cũng từ khi tìm được Trương Triết Hạn, công việc của Mã Văn Viễn đã nhiều nay còn nhiều hơn, vừa làm phần việc của mình lại ôm thêm đống công việc chất cao như núi của Cung Tuấn.

Về đến căn biệt thự của mình, Cung Tuấn hạ lệnh đuổi người, một mình cất bước vào phòng, ngửi ngửi mùi hương thanh ngọt còn vương lại nơi áo sơ mi, cong môi mỉm cười

"Thật thơm".

Sau khi tắm xong, Cung Tuấn cầm điện thoại nhìn chằm chằm tin nhắn anh gửi đi, người kia đã xem rồi trực tiếp bỏ qua anh, nhìn a nhìn, nhìn a nhìn, cảm thấy tin nhắn đó thật đáng ghét, vẫn là nhanh chóng ôm được người về nhà, thủ thỉ bên gối gì đó thì càng tuyệt hơn. Chắc Trương Triết Hạn đã ngủ rồi, hôm nay anh uống nhiều vậy mà, không biết sáng mai dậy nổi không, có đau đầu không, dạ dày có khó chịu không, anh nhanh chóng gửi một dòng tin nhắn qua cho Mã Văn Viễn.

"Ngày mai chuẩn bị ly sữa ấm". Mã Văn Viễn dở khóc dở cười, bây giờ thì anh lại kiêm thêm việc bưng trà rót nước, bảo mẫu nữa rồi.

Trâm ngâm một lát, ngón tay thon dài đẹp đẽ gửi qua cho Phong Tử dòng tin nhắn.

"Anh đừng để ai chạm vào người, đứng gần cũng không được, em sẽ ghen, em sẽ khó chịu".

Mà người nào đó giờ này đã ôm chăn mơ mộng đẹp rồi.

Sáng tám giờ, chuông báo thức của Trương Triết Hạn reo lên, với tay nhấn tắt rồi mơ màng ngồi dậy, nâng tay xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mượt xù xù kia, nặng nề mở mắt. Hôm qua cao hứng vì được ăn ngon, Trương Triết Hạn phá giới uống hơi nhiều nên bây giờ ôm cái đầu âm ỉ đau mà hối hận không thôi. Hối hận thì hối hận, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Lê bước chân nặng nề vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Trương Triết Hạn chưa tỉnh ngủ ngồi lên giường, nhớ lại chuyện tối qua, là ai đỡ anh khi anh loạng choạng suýt té, là ai đỡ anh từ nhà hàng về đến tiểu khu, là ai thừa dịp ăn đậu hũ của anh, anh không nhớ rõ, chỉ nhớ được người đó có giọng nói trầm ấm êm tai, nụ cười từ tính, đỡ anh bước đi rất vững chắc, mùi gỗ tuyết tùng trên cơ thể người đó ... rất đặc biệt.

Đầu thì âm ỉ đau, bao tử cũng như lên án làm anh khó chịu chết được. Trương Triết Hạn dự định bỏ qua bữa sáng, cả người mệt mỏi như vậy anh cũng không muốn hành hạ mình đi kiếm đồ ăn. Đợi gần tới giờ thì liền thay chiếc sơ mi trắng dài tay, quần tây đen như phác họa đôi chân thon dài của anh, mang đôi giày da rồi xuống cổng tiểu khu bắt taxi đến JH.

Đến quầy tiếp tân, sau khi báo rằng mình đến phỏng vấn, cô gái đó hỏi tên anh rồi gọi một cuộc điện thoại lên cao tầng, sau đó nói với Trương Triết Hạn.

"Trương tiên sinh, anh đợi một chút sẽ có người dẫn anh lên".

"Cảm ơn cô".

Thang máy mở cửa, Mã Văn Viễn tươi cười bước ra đi đến trước người Trương Triết Hạn.

"Trương Triết Hạn tiên sinh phải không, mời đi theo tôi, lối này".

Trương Triết Hạn gật đầu đi theo, thấy số trong thang máy lên đến tầng cao nhất, anh nghi hoặc bước ra theo Mã Văn Viễn, dừng lại trước cửa phòng Tổng giám đốc, Mã Văn Viễn gõ cửa nói vọng vào.

"Cung tổng, Trương tiên sinh đã đến rồi"

"Vào đi". Giọng nam trầm thấp truyền ra ngoài.

"Trương tiên sinh, mời ngài vào, tôi đi chuẩn bị nước". Mã Văn Viễn mở cửa đưa tay mời Trương Triết Hạn vào, nói xong liền xoay người đi chuẩn bị sữa tươi cho bà chủ tương lai.

"Cảm ơn".

Trương Triết Hạn ngẩn ngơ đứng tại cánh cửa đó, thất thần nghe giọng nói vừa phát ra của người được gọi là Cung tổng.

"Nghe thật giống".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top