Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Sắc Dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó Cung Tuấn thật sự dẫn anh ra ngoài chơi, có khi sẽ đi đến các địa điểm du lịch, đi khu vui chơi giải trí, các nơi được mọi người nhắc đến khi tra trên mạng, thậm chí là lái xe cả ngày đi vòng quanh thành phố. Trương Triết Hạn mỗi ngày đều không có tâm trí vui chơi, nhưng Cung Tuấn đều lờ đi làm như không thấy. Đến cuối cùng khi thật sự không còn nơi nào để đi chơi nữa, Trương Triết Hạn không nhắc tới chuyện trở về, mà Cung Tuấn cũng sẽ không nói đến đề tài đó.

Trương Triết Hạn không muốn đi, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này để bù đắp tình cảm cho Cung Tuấn được. Anh sợ nếu đi rồi, khi quay lại mọi thứ sẽ thành công cốc, hai người họ sẽ trở thành người xa lạ.

Anh mặt dày mày dạn ở lại hơn một tuần, Cung Tuấn ấy vậy mà thật sự xem anh là anh trai để đối đãi, nên quan tâm thì quan tâm, nên giữ khoảng cách vẫn giữ khoảng cách, dù ở chung nhà nhưng số lần tiếp xúc cũng không nhiều.

Trương Triết Hạn cảm thấy hụt hẫng, nếu không có nhiều tiếp xúc thì làm sao có thể nảy sinh tình cảm của cậu được, đặc biệt là khi nhìn thấy Cung Tuấn và Felix vui vẻ nói cười với nhau. Felix sẽ thỉnh thoảng ghé qua nhà ăn tối, ăn xong thì cùng Cung Tuấn ngồi ở sofa ngoài phòng khách xem TV. Không nhìn thì thôi, mỗi lần nhìn thấy Felix dựa vào người Cung Tuấn, Trương Triết Hạn sẽ tức giận đến muốn đẩy người ra, nhưng bên cạnh đó cũng càng đau lòng nhiều hơn.

Đã có lúc anh nghĩ, liệu rằng Cung Tuấn có từng cảm thấy lòng quặn đau, tuyệt vọng nhưng vẫn phải dùng sự bình thản để ngụy teng như anh bây giờ không? Hẳn là có, anh khi ấy vô tâm như vậy, không biết đã làm cậu tuyệt vọng bao nhiêu lần.

Trước kia sao lại ngu ngốc đến thế, tình cảm của chính mình mà còn không nhận ra. Cung Tuấn thích anh bao nhiêu năm rồi mà anh lại ngó lơ, để mặc cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng như vậy. Cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ rời xa anh, vì cho rằng đó là điều hiển nhiên, như luật bất thành văn nên anh có quyền giẫm đạp lên tự tôn của cậu, có quyền gây ra hết tổn thương này đến tổn thương khác. Nhưng trong hai năm qua, khi Cung Tuấn biến mất, Trương Triết Hạn nhận ra mình thích cậu rồi, một khi đã nhận ra rồi, lòng anh không khi nào cảm thấy dễ chịu.

Cũng bởi vì đã hiểu rõ lòng mình, cũng bởi vì hối hận, nên lần này, anh phải tập trung hết thảy để đánh trận đánh cuối cùng này, giành lại người vào tay.

"Anh, trưa nay muốn ăn gì, ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"

Cung Tuấn đeo tạp dề ngoái đầu ra từ phòng bếp hỏi.

"Tạp dề cũng đã đeo em còn đi hỏi anh?"

"Em hỏi ý kiến thôi, vậy để em làm mấy món".

Trước nay Trương Triết Hạn chưa từng nghĩ bản thân muốn gì, nhưng bây giờ, điều anh muốn là một cuộc sống bình đạn hạnh phúc. Có người ở nhà hỏi anh muốn ăn gì, nấu cơm cho anh ăn, có người đối xử với anh thật tốt, cũng có người để anh an tâm dựa vào. Trước kia anh từng nghĩ đó là một cô gái hoặc là một ai khác. Nhưng nhìn dáng vẻ của Cung Tuấn đang cặm cụi trong bếp, anh chợt nhận ra, hóa ra trước giờ người anh thích chẳng phải là cậu sao.

Nếu không thích, khi anh say sẽ nhấc máy gọi Cung Tuấn đến đón mà không chịu bắt xe hay nhờ bạn bè chở về sao. Nếu không thích sẽ cho phép cậu ra vào tự nhiên ở nhà anh sao. Nếu không thích anh sẽ an tâm ngủ trong khi Cung Tuấn vẫn ở bên cạnh sao, nếu không thích ... khi nhận tin nhắn cuối cùng đó, tim anh lại hẫng một nhịp sao?

Là do anh không dám thừa nhận tình cảm của mình với cậu, cứ nghĩ rằng Cung Tuấn sẽ luôn luôn ở bên cạnh không rời xa nên mới ỷ lại, chậm chạp đánh mất cậu.

Bởi vì chỉ có Cung Tuấn mới cưng chiều anh sau ba mẹ, mặc anh càn quấy, mặc anh vô lý yêu cầu này kia mà không càm ràm khó chịu, sẽ nấu cơm cho anh, sẽ gọi anh một tiếng 'anh Hạn, Hạn Hạn'.

Trương Triết Hạn siết chặt tay, thầm nghĩ, nếu bây giờ muốn theo đuổi, liệu có còn kịp không?

Trước đây Cung Tuấn theo đuổi anh, vậy bây giờ, để anh theo đuổi lại cậu. Trương Triết Hạn âm thầm hạ quyết tâm.

Cung Tuấn bưng đồ ăn ra thấy vẻ mặt của Trương Triết Hạn thì khó hiểu.

"Sao vậy?"

"Không có gì, để anh bưng đồ giùm cho". Trương Triết Hạn đứng lên chạy vào bếp.

Cung Tuấn thấy vậy thì không nói gì, nhướn nhướn mi, cong khóe miệng cười thật tươi.

Trương Triết Hạn dọn cơm ra bàn, trước đây anh dè dặt im lặng không biết nên nói gì, bây giờ luôn miệng khen Cung Tuấn nấu cơm ngon, món ăn này vừa miệng, canh này cũng ngọt, lia đũa ăn sạch nhưng món cậu nấu.

Cơm nước xong thì Trương Triết Hạn giành đi rửa chén bát, tinh thần vui vẻ mười phần. Vì Trương Triết Hạn rửa chén đưa lưng về sau nên không phát hiện ra, Cung Tuấn đứng tựa lưng vào tường phía sau anh nở nụ cười xảo quyệt.

Qua hết một tuần, Trương Triết Hạn lại tìm lý do muốn ở lại, Cung Tuấn khuyên nhủ mấy câu rồi cũng lảng qua chuyện khác.

Trương Triết Hạn muốn ra ngoài liền viện lý do mượn chìa khóa dự phòng của Cung Tuấn nhưng chậm chạo không đem trả lại, việc này lâu dần Cung Tuấn cũng quên béng đi mất. Dạo gần đây số lần Trương Triết Hạn ra ngoài mua đồ ngày càng nhiều. Cung Tuấn cũng mặc kệ để anh đi. Điều này làm Trương Triết Hạn hơi buồn vì cậu không thắc mắc anh đi đâu, bên cạnh đó cũng lén lút mua đồ dùng hằng ngày, quần áo về nhà.

Đồ dùng thì như có như không xuất hiện trong tầm mắt Cung Tuấn, quần áo mua về cũng được anh len lén nhét vào chung ngăn tủ với Cung Tuấn.

Sau khi nhiều lần lấy nhầm áo size nhỏ hơn thì Cung Tuấn cũng phát hiện ra ngăn tủ đựng quần áo của mình có thêm vài chiếc áo lạ, hỏi ra mới biết là đồ anh mua để nhờ bên cậu.

Cung Tuấn bất đắc dĩ phải hỏi:

"Anh tính ở lại đến khi nào vậy, công việc của anh không cần giải quyết sao?"

"Sao vậy? À anh ở thêm ít bữa nữa, em tính đuổi anh đi đấy à?" Trương Triết Hạn tủi thân chớp mắt nhìn cậu.

Cung Tuấn lắc đầu, thở dài không hỏi nữa. Trương Triết Hạn còn lén lút lên mạng tra xem kinh nghiệm theo đuổi người ta như thế nào nữa.

Hôm đó cuối cùng Trương Triết Hạn cũng kéo Cung Tuấn vào cùng phòng ngủ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp.

"Em vào ngủ cùng anh đi, ngủ một mình anh ngủ không ngon giấc".

"Không phải trước anh vẫn ngủ một mình sao?"

"Ở đây lạ giường anh ngủ không quen, trước kia có lần em cũng ngủ chung với anh còn gì, anh chưa từng chê, giờ em lại chê anh đấy à?"

"Đúng, anh chưa từng chê, nhưng không phải sáng hôm sau anh dậy liền đấm đá đuổi em ra ngoài sao?"

"Có sao, sao anh không nhớ. Tóm lại anh ngủ không được, em qua đây ngủ với anh đi".

Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn năn nỉ quá nên đành đồng ý, nhưng sau khi lên giường, cậu liền nhận ra có gì đó sai sai.

Cung Tuấn nhíu chặt mày kiếm:

"Anh không mặc đồ sao?"

"Thời ... thời tiết có hơi nóng". Trương Triết Hạn trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót đảo mắt không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Thấy anh xấu hổ, Cung Tuấn cũng đành nhịn lại không xoáy sâu vào hỏi nữa.

Tắt đèn đi ngủ. Trương Triết Hạn nghe thấy nhịp thở đều đều của người bên cạnh dần dần có quy luật. Cung Tuấn nằm ngủ rất ngay ngắn, anh cẩn thận nhích sát người lại nâng nhẹ người cậu quay về phía mình, để tay của cậu đặt lên ngang hông. Sau đó cẩn thận xác nhận Cung Tuấn vẫn đang ngủ thì hài lòng nằm xuống, vùi đầu vào ngực cậu an tâm nhắm mắt ngủ. Mà người được cho là đã ngủ say nãy giờ cũng nhẹ nhàng câu khóe môi nâng lên một nụ cười, bàn tay cũng khẽ xoa xoa lên làn da trơn mịn mát lạnh đó.

Thật là một tiểu yêu tinh dụ người phạm tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top