Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Siêu A / Tôi là nữ diễn viên 2

Bản tổng kết

REPO | Siêu A [Part 1]

Lãng Đinh [siêu thoại]#

Từng nói qua một vạn lần là không ship rps, nhưng sau khi gặp người thật xong là thất thủ luôn.

1. "Khoảng cách an toàn".

Không tồn tại.

Lúc xem phim đùa nói "lão bà dán dán", không ngờ người thật thật sự rất thích kề sát. Chỉ cần ngồi cùng nhau là sẽ vô thức lại gần, vai đụng vai, chân dính chân, hoàn toàn không tránh né tiếp xúc tay chân, mức độ còn sát hơn tôi và chị em selfie nữa. Điều thú vị chính là, dù ban đầu tất cả mọi người đều ngồi rất gần, nhưng cuối cùng cũng là hai bọn họ sát nhau nhất, rất ehmmmmm.... Có lẽ do trường quay quả thật hơi lạnh.

2. "Kết giới đi kèm".

Trên sân khấu hay phỏng vấn hậu trường đều không đến cùng nhau, nhưng người sau vừa đến sẽ lập tức tự động đứng cạnh người còn lại, sau đó hai người họ cùng chào hỏi người khác, tán gẫu, giao lưu, chụp ảnh. Tự động tự giác mang theo kết giới, vô cùng tự nhiên phân tách phạm vi "người một nhà" và người khác. Nếu nhân loại thật sự có tin tức tố, thành phần quan trọng nhất trong đó hẳn gọi là cảm giác an toàn.

3. "Radar chuyên dụng".

Tôi không get được vụ "xa mặt cách lòng". Bởi vì Tuấn Tử có một năng lực mà tôi muốn gọi là radar chuyên dụng. Có đôi khi hai bọn họ chơi điện thoại của mình, hoặc một người đang chơi điện thoại còn người kia nhìn bên cạnh/tán gẫu với người khác. Trông Tuấn Tử như đang không nhìn Hạn, nhưng Hạn có động tĩnh gì là cậu ấy đều sẽ lập tức phản ứng lại. Ví dụ lúc tiền bối nói chuyện với Hạn thì anh không nghe thấy, Tuấn Tử trở tay vỗ một cái để nhắc nhở Hạn, nhưng hai bọn họ căn bản không nhìn đối phương!!! Những khoảnh khắc ấy thật sự chạm đến tôi. Ý nghĩa của radar không phải là luôn luôn giám sát, mà là cảm giác bản năng, chẳng phải sao?

4. "Cao thủ cue nhau".

Có rất nhiều thứ không cần người khác hỏi mà tự họ cue ra. Tuấn Tử tự muốn nói gì đó là sẽ tìm khe hở để xen vào nói. Ví dụ cái vụ lẩu, bạn sẽ phát hiện nó không hề liên quan đến câu hỏi của truyền thông và câu trả lời của Đào tỷ. Cậu ấy vẫn vô cùng phấn khích nhất định phải kể, ý muốn biểu đạt đột ngột xuất hiện. Trong show cũng có những thời điểm tương tự, hy vọng không bị cut. Quan trọng nhất chính là, khi trả lời câu hỏi, hai bọn họ thường xuyên tự động theo góc nhìn của hai người, nói nói xong bắt đầu trò chuyện với nhau. Người khác hỏi "bạn thế nào thế nào", bọn họ trả lời "chúng tôi thế này thế này". Ví dụ như xe tiếp ứng, ban đầu tôi tưởng Tuấn Tử muốn nhắc đến xe tiếp ứng cho mình, rõ ràng hôm ghi hình nó ở ngay cửa ra vào! Kết quả cậu ấy nói về chiếc xe tiếp ứng "ca vương vũ vương", giây phút đó tôi: ! Ngay sau đó cậu ấy giải thích một cách ngượng ngùng nhưng hào hứng với Đào tỷ về dòng chữ trên chiếc xe, giây phút đó tôi: ?! Về sau tôi mới hiểu chính cậu ấy muốn kể chuyện xe tiếp ứng, bất luận người khác có hỏi hay không. Cũng không hề có cảm giác kinh doanh xào cp, chẳng qua là muốn chia sẻ một chuyện thú vị liên quan đến "về chúng tôi" mà thôi. Bản chất vẫn đang biểu đạt, "chúng tôi."

5. "Kiểm soát dịu dàng."

Tuấn Tử đúng thật là vẫn luôn vui vẻ, dù đã chuẩn bị tâm lý cũng sẽ không kìm được muốn hỏi: Rốt cuộc cậu đang cười cái gì? Nhưng ít người có thể nhận ra rằng anh ấy sẽ vô thức phụ họa người khác, đôi lúc không kịp phản ứng thì "Vâng, ừm, vâng", qua rồi cũng lười phản bác. Có điều, tương tự như vậy, lúc cậu ấy muốn nắm giữ tiết tấu là sẽ biểu hiện rất trực tiếp. Ví dụ như nói thứ mình muốn nói, đụng Hạn nhắc thẳng lưng, bảo Hạn phỏng vấn đã rồi mới nhảy. Đương nhiên Hạn có nghe lời của cậu không thì lại là chuyện khác, dù sao cơ bản là không nghe. Nhiều lần Tuấn Tử chủ động kiểm soát, bao gồm việc cue, nhắc nhở Hạn nên làm gì. Nếu là quan hệ bình thường, nó sẽ dễ dàng làm đối phương cảm thấy "cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à?" Nhưng phản ứng của Hạn luôn không ngần ngại chút nào, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho cậu đụng, hoặc là lập tức nghe theo, hoặc là cố tình ồn ào không nghe, sau đó bạn sẽ thấy nét cười phức tạp rất quen thuộc của Tuấn Tử (đeo filter, tôi không hình dung mù quáng đâu). Tôi muốn gọi mối quan hệ đồng nghiệp này là "một nhà".

6. "Ranh giới biến mất".

Bạn từng nghe cái từ "chân thành" từ miệng Hạn rất nhiều lần, toàn dùng để khen Tuấn Tử. Tuy nhiên, chân thành bằng phẳng không có nghĩa là không có giới hạn. Trên thực tế, cảm giác ranh giới của Tuấn Tử rất nặng nề. Bản thân và người khác phân chia rất rõ, ngay cả việc có thể nói và không thể nói cũng phân chia rõ ràng. Khi cậu chủ động "sắp xếp" Hạn đáp lời thay mình, thật ra đã làm mờ nhạt ranh giới giữa hai người. Mà phản ứng của Hạn là gì đây? Trừng mắt, chu môi, khẽ vươn tay giả vờ muốn "đánh" cậu... Xin lỗi tâm trạng của tôi lúc đó quá rung động, hoàn toàn không hiểu tại sao hai vị chiến lang ở cạnh nhau lại thế này [quỳ] Tóm lại là không thể nào tỉnh táo phán đoán rốt cuộc hai người bọn họ thân thuộc cỡ nào.

7. "Thành tựu lẫn nhau".

Cảm ơn phần tổng kết của Hạn, tôi không thể nghĩ ra từ nào hay hơn hoặc thích hợp hơn từ này. Sau khi hiểu rõ một vài chuyện, tôi mới cảm nhận được sức nặng của cụm từ ấy. Bởi vì thành tựu lẫn nhau, bọn họ có thể thản nhiên trả lời những câu hỏi có thể trả lời, có thể cười đùa nhau, cũng có thể khen ngợi nhau một cách khách quan, có thể kề vai chiến đấu, cũng có thể thay mặt đối phương trả lời.

Tôi chưa từng đu rps kiểu này trong đời. Tôi không muốn dùng bất cứ thứ tình cảm nào để hạn chế trí tưởng tượng của mình, chỉ hy vọng sau khi thành tựu lẫn nhau cũng vẫn có thể tiếp tục tăng thêm ánh hào quang cho nhau. Dẫu sau này hai người là những người xa lạ, thì cũng đã từng có một lần sóng vai. Rất tốt.

Credit: weibo@一分钟漫游指南

REPO | Siêu A [Part 2]

học công khai gặm Tuấn Triết# [Siêu A repo 2.0]

Lúc ấy quay xong đã nói một phần cảm nhận, một tháng trôi qua nhìn lại, từng chút một đều được nghiệm chứng.

Tôi có trí nhớ 7 giây của cá, không thể nào thuật lại nguyên câu, chủ yếu nói những điểm ấn tượng và những góc độ khán giả không thấy được.

1. "Người ngơ tôi moe"

Lúc ghi hình thì Tuấn Tử tới trước, Tiểu Triết đến sau khi đã quay vài phút. Ban đầu anh ấy định chạy vào, nhưng đường đi vừa lúc ngang qua khu khán đài, cả trường quay hét lên, sau đó anh ấy lên tiếng chào. Về sau đoạn hai người chào hỏi được quay bổ sung. Tiểu Triết vẫn luôn ngơ ngơ, đôi mắt trợn tròn. Tuấn Tử vô cùng nhanh nhẹn dẫn dắt anh ấy cúi chào bên trái rồi cúi chào bên phải, chọc anh ấy, kéo anh ấy ngồi xuống. Nhưng! Trên thực tế lúc ghi hình Tiểu Triết cực kỳ tỉnh táo, nói chuyện rất có trật tự, có lẽ sau đó buồn ngủ... Dáng vẻ ngơ ngác siêu đáng yêu.

Suốt quá trình Tuấn Tử rất vui vẻ, cảm xúc vẫn luôn theo sát từng khâu chương trình, biểu cảm vô cùng chân thực. Khi xem người khác biểu diễn cũng duy trì nụ cười mỉm vui sướng (lúc đó tôi không kìm được hỏi bạn bên cạnh: Rốt cuộc cậu ấy đang cười cái gì?). Hơn nữa, sau khi tất cả mọi người tự giới thiệu xong, cậu ấy đều sẽ vỗ tay. Hai mươi mấy học viên, ai! cũng! đều! được! cậu! vỗ tay! Có thể cảm nhận được sự phấn khích phát ra từ nội tâm cậu.

Nhìn một cách tổng thể, trong hai người thì Tiểu Triết khá thành thạo điêu luyện, lúc ống kính không quay là biểu cảm thả lỏng và nghiêm túc, còn Tuấn Tử hồi hộp cũng hưng phấn. Giờ nghỉ giải lao chỉnh make-up gần như không dùng điện thoại, lúc Tiểu Triết đang nói chuyện với người khác, cậu ấy cũng không nhìn, nhưng vẫn giữ nụ cười lễ phép (rốt cuộc là đang cười cái gì!), đồng thời cho phản ứng khi cần.

Hai người thường xuyên thì thầm nói nhỏ, cười với nhau, hai đầu chụm vào nhau, mộ người che miệng một người kề tai xích lại gần để nghe. Tuấn Tử rất thích đẩy Tiểu Triết, trước khi nói chuyện đều sẽ nhìn Tiểu Triết. Trong lúc Tuấn Tử nói chuyện thì Tiểu Triết vừa cười vừa nhìn mặt cậu chăm chú, cậu quay sang thì lại dời ánh mắt.... Bầu không khí tiếp tục ấm lên.

2. "Về chúng ta".

Trước đó có nói tới việc tiếp xúc tay chân rồi, ngồi xuống là hai người dính chặt lấy nhau, vai chạm vai, chân kề chân. Mới đầu cách Trương Hiểu Long lão sư khá xa, về sau do vị trí máy móc mà Tuấn Tử phải dịch sang bên, ba người ngồi gần nhau. Song dần dà lại biến thành cách Trương Hiểu Long lão sư một khoảng, còn hai bọn họ vẫn dính vào nhau.

Càng rung động hơn tiếp xúc tay chân là kết giới. Bất kể là xã giao hay trả lời câu hỏi đều gắn chặt với bản thân, ngầm thừa nhận "chúng tôi". Bao gồm việc một người tới trước sẽ chờ một người khác, cùng nhau chào hỏi các vị khách mời, chụp ảnh chung, thêm phương thức liên lạc. Chụp ảnh rất nhiều, khi hai người quay đầu giao lưu thì Tiểu Triết trực tiếp quỳ trên chỗ ngồi, đáng yêu nổ tung luôn. Đạo diễn của Lĩnh ngồi chếch phía sau họ, ba người cũng chụp ảnh chung, không biết liệu có đăng không.

Trả lời câu hỏi cũng luôn đứng trên lập trường "chúng tôi" (đại đa số câu hỏi đều chiếu trong bản VIP, không nói tỉ mỉ nữa). Mấy câu trả lời chạm trúng tôi:

- Hỏi Tiểu Triết chuyện lý thú, Tuấn Tử mở miệng là "Chúng tôi bị cue rất nhiều lần". Tôi:...OK.

- Đào tỷ hỏi hai người muốn đối phương sửa tật xấu gì (mỗi lần Đào tỷ mở miệng là toàn trường quay reo hò). Tuấn Tử nói nhiều về cuộc sống, suy nghĩ của tôi ngay lúc đó là: Tại sao không có taobao lại là "tật xấu"? Tại sao cậu đề xuất muốn "anh ấy" sửa? Tại sao lại có dáng vẻ và ngữ khí rốt cuộc tìm được phụ huynh để nói chuyện?

- Hỏi Tiểu Triết xem Lang Gia Bảng hy vọng Tuấn Tử diễn ai, Tiểu Triết đáp không chút nghĩ ngợi: "Nhất định là Tĩnh Vương". Anh ấy căn bản không hề lựa chọn giữa hai phương án, ngược lại, câu trả lời này dường như đã được anh suy nghĩ rất nhiều lần và cuối cùng cũng có thể nói ra, dứt khoát và chắc chắn. Sau đó còn khen Tuấn Tử "phù hợp, chính khí", cái biểu cảm vừa muốn khiêm tốn vừa xấu hổ vừa không kìm được lắc lắc cái đuôi của Tuấn Tử vô cùng đáng yêu.

- Trước khi hát "Khi", Tuấn Tử đẩy Tiểu Triết lên nhảy, hai người lôi kéo, Tuấn Tử nói câu "Đừng thẹn thùng". Chờ cậu xong đoạn "A" kia, Tiểu Triết lập tức bắt kịp. Hát đến đoạn "Không thể cùng người chia tay, nụ cười của người", Tuấn Tử nhìn Tiểu Triết và cười.

- Hỏi về điểm sáng lớn nhất của đối phương với vai trò diễn viên, tôi hoàn toàn không ngờ Tuấn Tử sẽ nhắc cảnh phơi nắng, càng không ngờ cậu ấy đã mở miệng nói rồi lại đột nhiên cúi đầu hỏi Tiểu Triết có thể kể không (đại ca, mặc dù đây không phải livestream, nhưng trường quay hơn trăm người cũng đang nhìn đấy). Lúc ấy nét mặt của hai người làm tôi thật sự không cách nào hình dung nữa. Tiểu Triết khen rất nhiều về việc Tuấn Tử chuyên nghiệp. Điều làm tôi chú ý là, anh ấy không giới thiệu với tư cách cộng tác hay tiền bối, mà là lấy ngữ khí "người một nhà" hoặc "người của tôi" đi giới thiệu, thậm chí đề cử. Người bình thường nói "chân thành" là xong, nhưng anh ấy cố tình dùng chi tiết học thuộc lời thoại để chứng minh sự chân thành và chịu khó của Tuấn Tử. Nghe anh ấy nói "tính cách của cậu ấy cũng khích lệ tôi", tôi suýt nữa òa khóc. Bởi vì có hiểu chút tình huống trong đoàn phim, giai đoạn trước Lĩnh đúng là không dễ dàng gì, hai diễn viên thật sự thành tựu lẫn nhau từ trạng thái đến diễn xuất. Tiểu Triết sẵn sàng khen ngợi và giới thiệu một "đối tác" với những lời lẽ vô cùng khiêm nhường như vậy đủ để chứng minh địa vị của Tuấn Tử trong lòng anh.

- Còn có lời bình nhắc đến cảnh khóc, cue tới Tiểu Triết, phản ứng đầu tiên của tôi là nước mắt của A Nhứ. Kết quả Tiểu Triết mở miệng nói "muốn khóc đẹp thì xem Lĩnh, học Cung lão sư." Ôi trời! Không chỉ cảm thấy cậu ấy đáng yêu, còn cảm thấy cậu ấy xuất sắc, đồng thời hy vọng tất cả mọi người biết sự xuất sắc của cậu ấy. Đây căn bản không phải là đồng nghiệp hoặc bạn bè, mà là coi cậu ấy là lợi ích cộng đồng, danh dự cộng đồng, tự hào và hạnh phúc vì cậu ấy, coi cậu ấy là người một nhà hoặc thậm chí là "người của tôi". Tuấn Tử rõ ràng cảm động, suýt nữa không khống chế được vẻ mặt, đôi mắt sáng lấp lánh. Không phải cậu cảm động vì được khen, mà cảm động vì biết rằng những nỗ lực của mình đã được những người mà mình quý trọng nhìn thấy, thấu hiểu và đánh giá cao.

Mặt khác, lúc trả lời vấn đề, hai bọn họ thật sự rất chân thành lắng nghe lẫn nhau. Đương nhiên cũng thường xuyên hỏi một đằng đáp một nẻo, hoặc coi người xung quanh như không khí, trò chuyện "anh anh em em", còn sẽ thay mặt đối phương trả lời. Bạn nhìn chằm chằm vào mắt tôi và tôi là miệng của bạn. Tất cả những phản ứng này không phải vì họ không hiểu câu hỏi, mà vì họ thực sự thích nói những gì mình muốn nói trong câu hỏi mà người khác đặt ra. Viết tay "anh" "em", trong miệng "cậu ấy/anh ấy", cách không gọi "em" "Trương lão sư"... đều là lời chỉ muốn nói với "người". Thế giới của "chúng ta" không chứa nổi người thứ ba.

3. "Radar hai người".

Trước đó từng nói trên người Tuấn Tử dường như có trang bị "radar Tiểu Triết". Ví dụ như khi ghi hình và bổ sung ở cuối, Tiểu Triết đang xem điện thoại hoặc đang tán gẫu, Tuấn Tử sẽ ngoan ngoãn mỉm cười ngồi cạnh (rốt cuộc là cười cái gì chứ...), trông như không nhìn Tiểu Triết, nhưng Tiểu Triết có động tĩnh gì là cậu sẽ lập tức phản ứng ngay.

Về sau phát hiện loại radar này trang bị khắp trên thân hai người. Đặc biệt để ý, nếu một người có động tác nhỏ như sờ đầu, liếm môi, lưng ưỡn thẳng, thì người còn lại lập tức lặp lại theo. Hoặc là đang lặng lẽ giám sát, hoặc là theo cảm giác bản năng.

Tiểu Triết và Đào tỷ tán gẫu với nhau cách Trương Hiểu Long. Anh không thấy Tuấn Tử bèn giơ tay ra hiệu, Tuấn Tử lập tức quay sang gật đầu mỉm cười. Về sau Tiểu Triết chạy đến chỗ Trương Hiểu Long, sau khi Trương Hiểu Long trở về đành phải ngồi chỗ của anh ấy, làm Tuấn Tử cuống lên, lập tức vỗ Tiểu Triết bảo anh quay về. Hết vỗ rồi chọc mấy lần, Tiểu Triết đều không để ý đến cậu ấy hahaha giữa chừng có quay đầu nhíu mày chu môi. Rung động mạnh!

4. "Toàn bộ ship cp"

Đã xác nhận nhiều lần, tất cả các câu hỏi mà Đào tỷ và học viên nữ hỏi ở trường quay không phải kịch bản. Bầu không khí ở trường quay quả thật... hường phấn đến mức đó.

Sau khi hỏi xong câu đầu về tật xấu, hẳn là phải tiến vào khâu kế tiếp. Đào tỷ lại nói tôi còn một câu nữa (bọn họ có hai người nên hỏi hai câu). Thế là hỏi "Cung Tĩnh" và "Trương Thù", rất mong hai người hợp tác lần nữa. Câu "Đừng để chúng tôi chờ quá lâu" cứ vang vọng mãi bên tai tôi.... Đào tỷ, rất tuyệt.

Lúc chào hỏi chung, hai người đi tới trước bảng, Đào tỷ nói một câu "Chị ở giữa có chút xấu hổ". Tuấn Tử lập tức nói "Không sao, chị." Cái "xấu hổ" và "không sao" cũng vô cùng đáng nghiền ngẫm, rốt cuộc là không sao cái gì? [sợ hãi]

5. "Mập mờ tương phản"

Từng nói Tuấn Tử rất có cảm giác về ranh giới, chỉ nói điều mình muốn, lúc "kinh doanh" sẽ chân thành nhưng mang theo kiềm chế xa cách. Nhưng khi ở cạnh Tiểu Triết, cậu ấy sẽ biểu hiện ra hai trạng thái mâu thuẫn, vừa ỷ lại vừa khống chế. Ví dụ như khi ghi hình show hoặc phỏng vấn đôi, rõ ràng càng thả lỏng hơn, sẽ cẩn thận lắng nghe, nói theo cảm xúc của Tiểu Triết. Đồng thời cậu ấy cũng sẽ chủ động kiểm soát, ví dụ như cue, đẩy Tiểu Triết, bật lại khịa lại, thậm chí lúc hát còn bảo anh "đừng thẹn thùng", nói nhầm (không phải khoa diễn xuất) thì "nói lại", còn có thể trả lời thay Tiểu Triết hoặc trực tiếp chen lời. Dạng "khống chế" này thực ra đã vượt quá phạm vi an toàn, không đủ quen thân sẽ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng hiển nhiên Tiểu Triết không cảm thấy có vấn đề gì. Nói rõ hai người thật sự quá quen thuộc lẫn nhau. Một ví dụ là, lúc ghi hình Tiểu Triết đặt điện thoại ra sau lưng, sau đó nói chuyện với người khác. Tuấn Tử vô thức cầm điện thoại của anh ấy lên rồi lập tức đặt ở vị trí khác (đề phòng anh ấy quên hoặc bị ngồi lên?). Tôi suýt nữa không tin nổi mắt chó của mình luôn.

Tiểu Triết cũng sẽ biểu hiện hai trạng thái đối lập vừa thành thục vừa ngây thơ. Nhắc đến chuyên môn là vô cùng nghiêm túc chững chạc, là "tiền bối". Nói chuyện về cuộc sống hoặc khi hai người ở chung là bắt đầu dáng vẻ ba tuổi. Bắt chước, chọc ngoáy, cố ý nói đùa rồi quan sát phản ứng của Tuấn Tử. Tương phản nhất chính là việc anh sẽ làm nũng. Biết mình bị nhầm (Tuấn Tử học diễn xuất), anh ấy lập tức làm nũng, chỉ thiếu điều dựa luôn vào vai Tuấn Tử.

Sự tương phản này ban đầu làm tôi thấy rất "quỷ dị", về sau ngẫm lại thì thấy vô cùng ái muội (just ý trên mặt chữ)....

Thật ra còn một số chi tiết ở cạnh nhau khác, nhưng tôi cần xác nhận lại với vài người khác ở hiện trường đã, suy nghĩ thêm có thể nói hay không.

Vẫn là câu nói kia ——

Tình yêu khiến con người ta biến thành đứa trẻ, cũng làm một người trưởng thành lớn lên; làm người ta nhát gan, cũng làm người ta dũng cảm; biến một người thành mèo nhỏ dịu dàng, cũng biến thành cún lớn cẩn thận chu đáo.

Bọn họ vui vẻ là thật, chúng ta vui vẻ cũng là thật.

Credit: weibo@一分钟漫游指南

Video: weibo@看起来就很李海

-------------

RPS | (bài gộp)

Lãng Đinh [siêu thoại]#

Mọi người đã bị viên đường hôm qua đánh gục chưa?

Viên đường này thật sự làm tôi khóc rồi.

Mỗi giới đều có "chuỗi khinh thường" của nó. (*鄙视链 tự mình cảm thấy mình rất tốt đẹp và khinh thường người khác, tự tạo ra một chuỗi vòng tròn, A khinh thường B, B khinh thường C, C khinh thường D, A>B>C>D)

Lúc xem show, có lẽ tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ, tại sao khi khen Tuấn Tử, lão bà lại nhắc đến trường học của Tuấn Tử trước. Mọi người đều biết trường học của Tuấn Tử thuộc loại đại học tổng hợp, cũng không phải là học viện chuyên nghiệp trong giới. Không biết có ai từng xem "Offer tâm động" mùa đầu tiên chưa, trong giới luật sư có năm viện bốn hệ, đồng dạng ở giới văn nghệ cũng có một "chuỗi khinh thường". Tôi đang tham gia sản xuất chương trình kiểu này, chỉ có thể nói rằng điều này thực sự rất thực tế. Mọi người đừng cảm thấy bây giờ Tuấn Tử có độ nổi tiếng cao, tiền đồ thuận buồm xuôi gió, nhưng thực tế cậu không tốt nghiệp từ trường học học viện chuyên ngành. Hiện tại cậu tiến vào giới này, muốn tranh đoạt bát cơm với những người xuất thân từ những trường đào tạo chính quy thì thật sự là rất khó. Hơn nữa Tuấn Tử mở phòng làm việc riêng, giống như các trường nghệ thuật Bắc Ảnh, Thượng Hí, Trung Hí, bọn họ có mạng lưới quan hệ của mình. Tất cả nhân mạch, vòng xã giao của họ đều móc nối với nhau, nhưng Tuấn Tử không phải. Cậu đến từ một trường đại học không chuyên, mạng lưới quan hệ của cậu, khả năng nói hơi khó nghe chút, chính là hoàn toàn không ăn nhập gì với nhóm kia. Cậu hoàn toàn tự lực cánh sinh, một mình vượt mọi chông gai đi đến vị trí hiện nay. Nói thật, để đi đến bây giờ thực sự vô cùng khó khăn, mọi người cũng có thể bị cảm động lây. Thử suy nghĩ mà xem, hiện bạn học những thứ này, nhưng nghề nghiệp tương lai mà bạn làm sẽ là một thứ khác với cái bạn đang học bây giờ, đồng thời bạn sẽ không có bất kỳ nhân mạch hoặc tài nguyên nào. Bởi vì "chuỗi khinh thường" trong giới truyền hình điện ảnh vẫn luôn tồn tại, so với kẻ xuất thân không chính quy, mọi người càng thích dùng những ai xuất thân chính quy hơn. Nói cách khác, nhân vật nào đến lượt diễn viên không chính quy chọn, trên cơ bản là phần còn lại sau khi diễn viên xuất thân chính quy đã chọn xong. Sở dĩ Tuấn Tử có thể đi đến bây giờ, nhân mạch của cậu ấy hiện tại đều dựa vào bản thân từng bước đóng phim, sau đó làm quen, sau đó kết giao. Mà nếu xuất thân chính quy, không phải bạn học thì chính là đàn anh đàn em, về cơ bản mức độ trùng lặp trong giới là rất cao. Đây là sự khác biệt.

Trường quay Siêu A có rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, rất nhiều đại tiền bối. Thành tích của Tuấn Tử bây giờ có thể giúp cậu từ một người không chính quy chui vào vòng tròn chính quy (mặc dù có rất nhiều diễn viên ưu tú xuất thân không chính quy, nhưng trên thực tế vẫn rất ít). Cho nên đối với những diễn viên cùng kiểu có xuất thân chính quy thì Tuấn Tử đến đoạt bát cơm (bọn họ có vòng tròn riêng của mình, nhưng cậu cũng không thuộc nhóm đó nên bọn họ sẽ khá chống cự tiếp nhận cậu, chỉ là không biểu hiện rõ ràng thôi. Đạo diễn biên kịch giỏi sẽ nhìn thấy cậu, nhưng không có nghĩa là nhất định sẽ dùng. Mọi người trước mắt trông thấy đội ngũ sản xuất phim của Tuấn Tử sau Lĩnh cũng không tốt lắm, mà bây giờ những tổ sản xuất giỏi đều đang mang thái độ quan sát với Tuấn Tử, không biết các bạn có hiểu không). Ai đi tra một chút cũng có thể biết việc Tuấn Tử không xuất thân chính quy, nhưng lão bà cứ thế nói ra (ở đây xuất thân chính quy chủ yếu nói về tốt nghiệp từ trường học học viện chuyên nghiệp, bởi vì đấy mới là người chính quy trong giới), sau đó là khen ngợi, ý muốn nói cho những đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đang quan sát Tuấn Tử rằng, dùng cậu ấy đi, mặc dù cậu ấy không xuất thân từ những trường đại học chuyên ngành, nhưng hãy tin tôi, cậu ấy thật sự là một diễn viên giỏi, cậu ấy không nói thì tôi nói thay. Ở trường quay có rất nhiều diễn viên gạo cội, anh ấy cứ thế kể ra sự xuất sắc của Tuấn Tử trước mặt các đại tiền bối, quan trọng nhất vẫn là hy vọng Tuấn Tử có thể được nhìn thấy, anh ấy hy vọng rằng các đội ngũ sản xuất giỏi có thể trông thấy Tuấn Tử. Anh ấy đang nói với bọn họ, nhìn đi, cậu ấy chẳng kém bất kỳ ai cả, thậm chí cậu ấy còn có thể làm tốt hơn, các người đừng nghĩ cậu ấy kém cỏi chỉ vì cậu ấy không tốt nghiệp từ một trường chuyên. Anh hy vọng sự cố gắng của Tuấn Tử được khẳng định, anh ấy càng hy vọng cậu an ổn hơn so với bất cứ ai.

Ở đây lão bà giống như đang giới thiệu người yêu của mình cho người trong nhà rằng, cậu ấy tốt biết bao, mọi người có thể tin tưởng, cậu ấy thực sự rất tốt. Cho nên vẻ mặt của Tuấn Tử lúc lão bà nói...ehmmm... mọi người đều thấy rồi. Tuấn Tử chưa từng nói những lời này trước ống kính bao giờ. Cậu ấy cảm thấy điểm xuất phát của mình không tốt bằng người khác nên bản thân càng thêm cố gắng. Nhưng những lúc khắc khổ và khó chịu thì vẫn luôn tự chịu đựng, cũng chẳng ai ngó ngàng hỏi han. Đột nhiên có người nhìn thấy hết tất cả sự nỗ lực thầm lặng của cậu, rồi còn nói ra ngoài, tôi nghĩ nhất định Tuấn Tử đang nhớ lại thời điểm đó khi lắng nghe lão bà nói những lời kia.

Trước mắt bao người, anh kể hết ra những đắng cay những cố gắng chưa từng được ai biết đến của em. Anh muốn tất cả mọi người đều hiểu rằng em rất tốt. Anh muốn xua tan lo lắng của những đội ngũ sản xuất luôn nhắm vào vấn đề xuất thân không chính quy. Sau này em không còn một mình, có anh bên em.

Bất luận mối quan hệ của bọn họ thế nào, thân phận gì, tôi cảm thấy, giờ khắc này dùng tình yêu để hình dung bọn họ cũng quá tục. Bọn họ phù hợp về mặt linh hồn, là thật sự thấu hiểu tâm hồn nhau. Anh hiểu nỗi khổ và nỗ lực của em, anh đau lòng trước tổn thương và trải nghiệm quá khứ của em. Đối với anh, em khác những người khác, vô luận là người yêu hay tri kỷ, trong tim anh em luôn đặc biệt.

Credit: weibo@苏酒Suewine

==================

Mặc dù Tuấn muội tham gia show liên quan đến nữ diễn viên, nhưng Siêu A là một show có tính chuyên nghiệp. Đoạn nói của muội muội có một tác dụng quy nạp rất lớn. Đầu tiên, mục đích lớn nhất của loại chương trình tạp kỹ này là cung cấp thông tin tham khảo cho những người trong ngành (giống như năm đó muội tham gia "Diễn viên mời vào chỗ"). Tiếp theo, khi sự nổi tiếng của họ tăng lên, mùa này của Siêu A sẽ càng thu hút nhiều sự chú ý hơn từ người trong ngành, xem show không chỉ có đạo diễn, nhà đầu tư, mà còn có nhà sản xuất giống Mã tỷ. Muội muội vốn từng được nếm trải vị ngọt từ kiểu show thế này, cho nên lúc anh ấy nói xong những lời kia, đối với người hiện tại muốn tìm nữ diễn viên nhưng đồng thời có ý tuyển diễn viên khác chính là "ngủ gật có người đưa gối đầu".

Lời của muội muội nhắn nhủ, mặc dù Tuấn Tử không xuất thân chính quy nhưng cậu ấy rèn luyện chức nghiệp vô cùng tốt. Tôi không biết có ai có cảm giác này không, giữa "chính quy" và "không chính quy" trong ngành khác nhau rất lớn. Người chưa từng đu phim đu diễn viên cũng đều xem phim từ khi còn nhỏ. Xét những bộ phim hơi hot mấy năm gần đây, nếu đạo diễn nhắc đến tuyển diễn viên đều sẽ nhấn mạnh diễn viên chính quy, kỳ thực nếu không phải diễn viên chính quy thì cũng dính líu đến minh tinh lưu lượng. Trong những năm gần đây, các nhà chuyên môn muốn nâng cao uy tín của họ bằng cách giẫm lưu lượng, nâng diễn viên chuyên nghiệp lên, tạo cho người xem một ấn tượng là tiêu chuẩn của mình rất cao. Mà trong diễn viên chuyên nghiệp lại phân ra chính quy và không chính quy, như vậy vô hình trung đã giảm bớt không gian sinh tồn của diễn viên không chính quy.

Có điều bây giờ chưa đến tình trạng diễn viên không chính quy không có đường sống, cho nên lời của muội muội còn có một tác dụng khác, chính là phân tách Tuấn Tử và minh tinh lưu lượng. Tôi có chú ý rằng, thật ra ấn tượng của dân mạng với Tuấn Tử chính là lưu lượng đang lên, khách quen hotsearch và rất nhiều đại ngôn (bạn trên mạng của tôi đều không biết phim). Nếu hỏi người qua đường không xem phim rằng Cung Tuấn là lưu lượng hay diễn viên, hẳn nhiều người sẽ định nghĩa cậu ấy là lưu lượng. Mà đối tượng phục vụ của giới chuyên môn đều là người qua đường, fan hâm mộ nghĩ thế nào, mài mồm ra nói cậu ấy là diễn viên cũng vô dụng. Cho nên hàm nghĩa khi nhắc đến việc Tuấn Tử là diễn viên "không chính quy" rất rõ ràng (dù cậu ấy không phải chính quy thì cũng là diễn viên). Vẻ mặt của Tuấn Tử khiến tôi suy nghĩ về rất nhiều thứ.

Trước khi Lĩnh nổi, Tuấn Tử đã có mấy tháng chưa nhận công việc, công việc đã nhận thì bị lâm thời thay thế, sẽ không vì cậu ấy đẹp trai mà được phá lệ khoan dung. Sau khi nổi, cậu nhận rất nhiều quảng cáo và đại ngôn, mặc dù bất kể là bởi cái gì, fan hâm mộ cũng có thể hiểu, nhưng người qua đường sẽ hiểu sao? Hậu quả là cái gì đây? "Nghệ sĩ lưu lượng" rất êm tai à?

Thật ra cậu ấy cực kỳ bất an, nhưng cậu ấy không còn cách nào. Cho nên tại sao cậu không hề mất vui khi muội muội nhắc đến việc cậu không chính quy, bởi vì trong lòng một diễn viên, nhãn không chính quy tốt hơn nhãn lưu lượng vô số lần.

Tuấn Tử vô cùng tỉnh táo về định vị bản thân.

(Nói đến phần sau thì càng lúc càng lệch, nhưng thật sự là tôi nghĩ đến đâu viết đến đó, mọi người rộng lòng tha thứ).

Hai người bọn họ ngọt chết tôi rồi.

Credit: douban@荔柚

------------

REPO | Siêu A

Cung Tuấn: Chúng tôi đa số là lời độc thoại hai ba trang giấy A4 ấy.

Trương Triết Hạn: Mà chúng tôi toàn đọc thơ thôi.

Cung Tuấn: Rất nhiều từ đều phải tra baidu, vì nguyên tác và biên kịch của chúng tôi vô cùng tốt, chúng tôi không nỡ...

Trương Triết Hạn: Cái gì mà người cái gì dũng ấy, "Hà vi cô dũng", "Minh tri bất khả vi nhi vi chi, minh tri nhân tâm nan trắc nhi tín chi (biết rõ không thể làm nhưng vẫn làm, biết rõ lòng người khó dò nhưng vẫn tin)".

Cung Tuấn: Đây vẫn coi là đơn giản.

Trương Triết Hạn: Nó vẫn đơn giản thôi. Thơ của cậu ấy càng khó hơn, lúc nào cũng đọc thơ.

Cung Tuấn: Cho nên bạn phải thật sự hiểu nó, ghi nhớ và học thuộc lòng, đến lúc đó bạn sẽ không phải suy nghĩ động tác cho hợp với thơ nữa. Bạn sẽ hành động vô cùng dễ dàng tùy ý.

Trương Triết Hạn: Hơn nữa về kinh nghiệm của Cung lão sư, bạn thấy cậu ấy đi đóng vai phụ rồi diễn thử, bất kể làm gì, nhất định phải nói với các vị rằng, đã muốn tiến vào nghề này thì dẫu tương lai các bạn muốn thế nào, chắc chắn phải chuẩn bị chịu khổ, vô cùng vất vả. Tôi nhớ Hoàng lão sư từng nói một câu, người nếm qua khổ mới có hạnh phúc, người chịu khổ mới thiện lương, bởi vì bạn chịu khổ nên bạn sẽ cho người khác càng nhiều ấm áp. Tại sao cậu ấy (Cung lão sư) bây giờ có thể truyền thụ chia sẻ kinh nghiệm của mình, cũng là do cậu ấy từng bước một rèn luyện ra. Lúc ấy tôi căng thẳng tôi bỏ lỡ cơ hội, tôi không hiểu rõ, đều là lần lượt thất bại mới có kết quả ngày hôm nay. Các bạn nhất định phải biết chịu khổ. Tôi cảm thấy việc có thể chịu đựng gian khổ là một phẩm cách vô cùng quan trọng.

Cung Tuấn: Lúc tôi mới đến Bắc Kinh còn không có cơ hội này, chính là chạy, chạy đủ kiểu (chỉ các học viên tham gia Siêu A)

Trương Triết Hạn: Nhưng bây giờ thực sự rất hạnh phúc. Anh còn may, không trải qua giống em....

~

Comment:

- "Anh còn may, không trải qua giống em...." Lão bà đang đau lòng Tuấn Tử ư?

Rep: Anh ấy vẫn luôn chỉ tay về phía Tuấn Tử.

- Anh ấy hiểu cậu, thật sự rất thương cậu.

- Ban đầu lúc mới vào fandom, phần lớn mọi người chứng kiến Tuấn Tuấn vui vẻ ngốc nghếch, nhưng lão bà giúp cậu bày ra tính cách trân quý của mình, nhìn nhận tất cả trả giá và nỗ lực của cậu, đặt sự chân thành của cậu trong lòng, còn khen ngợi khích lệ khắp nơi, thật tốt... Chân tình đổi lấy chân tình...

- Quần, mày dứt khoát cắt toàn bộ à [run rẩy]

Rep: Thật sự... Quần cắt rất nhiều... Nhưng phần biên tập cũng không tăng thêm chút hấp dẫn nào sau khi giảm bớt hai bọn họ...

- Trương Triết Hạn chính là fan only của Cung Tuấn, hoàn toàn khẳng định.

Credit: weibo@Mississippi_Flower

Douban | Tâm sự với mọi người về việc "chạy tổ"

(Bài này tui định đăng ở mục của Tuấn nhưng nó có liên quan đến Siêu A nên cũng đăng ở đây luôn. Đọc đến mục "Cung Tứn" thấy một bài tương tự thì đừng ngạc nhiên nhé)

(*Chạy tổ: tham gia quay chụp ở đoàn phim này xong là chạy luôn sang đoàn khác để quay tiếp, đa số là vụn vặt linh tinh để tích lũy kinh nghiệm. Tuấn từng nhắc đến trong tập Siêu A hôm qua)

Từng làm quản lý diễn viên mới một thời gian ngắn, thâm niên 15 năm có ít kinh nghiệm chạy tổ. Khéo thay, lúc Khuẩn Tử sắp tốt nghiệp cũng là lúc tôi sắp tốt nghiệp. Đọc đoạn repo của MF như thể nháy mắt trở về thời đó... Thật sự không có gì cả, nhưng lại dường như cái gì cũng có thể.

Khi ấy còn chưa đa dạng hóa nhiều như vậy, chính là thời điểm lần đầu tiên tài khoản blogger wechat và weibo VIP ăn hoa hồng. Chạy tổ cũng rất đơn giản trực tiếp, thật sự chạy tổ là cái kiểu chạy hỏng cả chân ấy.

Cũng xin nói trước rằng, nghệ sĩ đã ký hợp đồng không cần làm những thứ này. Các công ty lớn kết nối trực tiếp với bên lập kế hoạch và chuẩn bị dự án, vì vậy việc Phong Tử không cảm nhận được những điều này là chuyện bình thường.

Quản lý chạy tổ không giống diễn viên chạy tổ. Tuy là cùng bị lựa chọn, nhưng trong tay quản lý có thể có hơn một nghệ sĩ, cũng có người quen để thăm dò tin tức, có thể phân biệt được đoàn nào tốt, phim nào có triển vọng.

Nhưng diễn viên mới sẽ không nghe ngóng được những điều này....

Quản lý chạy tổ cũng sẽ không đơn thuần nhằm vào số lượng. Sau khi định hướng của nghệ sĩ đã rõ ràng, thật sự là phải chọn lọc giữa nhân vật và tác phẩm.

Nhưng diễn viên mới không có đoàn đội cũng không có định hướng, chỉ có thể mang trăm tập hồ sơ chạy càng nhiều càng tốt...

Những ai thường chạy tổ sẽ biết, các khách sạn bình dân là lựa chọn tốt nhất để làm văn phòng chuẩn bị của đoàn phim. Gõ cửa một phòng đi vào đưa hồ sơ, tận dụng mọi thứ để giới thiệu mình cho đạo diễn casting, chân thành tha thiết nói một câu, "Chờ mong được hợp tác với ngài, nhân vật nào tôi cũng có thể diễn". Bị người khác nhìn chằm chằm dò xét hồi lâu, tiếp theo nhận một cái wechat và một câu "Sẽ liên lạc lại nhé ~ chúng tôi phải đọc hồ sơ, có tin thì sẽ liên lạc với bạn". Sau đó lại gõ một cánh cửa khác. Có khách sạn rất nhiều tầng, còn không chỉ là một khách sạn. Tôi đã từng đi qua tổng cộng bốn căn khách sạn, lựa chọn chạy đến vài đoàn, đoán chừng diễn viên mới phải chạy nhiều hơn gấp mấy lần. Từng gặp một người kéo theo vali nhỏ, bên trong toàn là hồ sơ.

Quản lý kết nối với đạo diễn casting xong là có thể thêm wechat, hỏi một câu trong tay có bao nhiêu nghệ sĩ, nhiều nghệ sĩ thì có thể thử đóng gói lại, phân ra một phần nhân vật siêu phụ, giá cả thực tế, phần diễn cũng không quá ít, nghệ sĩ trong công ty đều có thể lộ mặt. Hẹn online gửi qua một file pdf cũng có xác suất nhận được một câu trả lời, mở email còn có thể bắt gặp chủ động hẹn thử diễn và xét nhân vật.

Nhưng một diễn viên mới sẽ không được đối xử như thế...

Còn có rất nhiều khó khăn mà có lẽ tôi còn không có cơ hội cảm nhận đến.

Tôi có nhớ một người, trước đây tôi từng dẫn diễn viên nhà mình đi thử diễn, khá ấn tượng với một nữ sinh điệu đà, sau đó rất tình cờ trông thấy cô ấy trên TV. Cô ấy có một cảnh xung đột với nữ chính, xung đột thường ngày kiểu "Cô giẫm lên chân tôi!", ba, năm câu thoại không thể gây ấn tượng quá lớn với khán giả. Song cảnh diễn ấy, cùng cơ hội diễn với nữ chính và được công chúng gọi tên, tôi cũng không cách nào tưởng tượng cô phải chạy tổ bao lâu mới giành được.

Nói những điều này là vì cảm thấy... Ai từng trải nghiệm, có thể không mấy toàn diện, với những gì bọn họ đã làm, có thể sẽ hiểu hơn bọn họ đang nói về chuyện gì, Khuẩn Tử vất vả ở điểm nào, so với người chưa bao giờ cảm nhận qua.

Thật sự... Da mặt phải dày một chút mới có thể kiên trì.... Từng gặp một người ở phòng đạo diễn không chịu đi, giữa ban ngày người tới người lui cũng chẳng có khả năng làm chuyện xấu hay quy tắc ngầm gì, nhưng ở trong phòng không đi chỉ để bắt lấy cơ hội tán gẫu với đạo diễn. Khi ấy tôi còn chú ý tới đạo diễn casting hút thuốc lá gì, ngắm sơ qua căn phòng, nắm bắt một số manh mối về nhu cầu của đạo diễn.

Vào nghề này cần phải biết làm người cỡ nào, thông minh cỡ nào, thông suốt thấu triệt cỡ nào? Tôi không biết tiêu chuẩn. Mà những lời chỉ bảo không tiếc của Phong Tử là điều Khuẩn Tử có thể gặp không thể cầu nhất trong suốt năm năm hành nghề. Trong đoàn phim ai sẽ coi trọng bạn? Không hài lòng thì đổi, dù sao cũng có người khác cho tôi chọn, có rất nhiều người muốn diễn. Dạy bạn diễn thế nào? Thế cuối cùng là tôi quay phim hay bạn quay phim?

Ký với đoàn đội có danh tiếng, khách khách khí khí gọi bạn một tiếng "lão sư", xảy ra vấn đề có người đại diện xông ra phía trước giải quyết sắp xếp, nhưng lúc một mình thì ai thay bạn chặn? Đến tên còn không được nhớ, chỉ là cách hình dung "người nọ" "người kia" để gọi bất luận kẻ nào.

Đạo diễn casting cũng khó, nếu có thời gian chuẩn bị dư dả thì sẽ đặt văn phòng tại Bắc Kinh, nhân vật có lời thoại cũng được lựa chọn lúc đó. Các nhân vật phụ khác có thể tìm đến địa điểm quay phim. Trước đó từng xem một tác phẩm phim tài liệu, đạo diễn casting bị tổng đạo diễn trách móc chất vấn, tại sao một nhân vật có thoại quan trọng như vậy không chọn ở Bắc Kinh, mà bây giờ lại tìm ở đây? Nên bạn xem, tầng nào cũng có áp lực, tầng này truyền xuống tầng kia, vì vậy thực sự không ai quan tâm diễn viên không có công ty hết.

Nghề này chính là hiện thực tàn khốc, khuôn mặt không phải giấy thông hành, mà phải là những phẩm chất rất nhiều người cảm thấy chẳng là gì cả.

Cậu ấy có hôm nay, người ngoài đứng xem có thể nói một câu "vận may giúp đỡ". Suy cho cùng, vẫn còn quá nhiều người chật vật hơn, họ vẫn đang phải giãy giụa với những nỗ lực lặp đi lặp lại trong khi không chắc chắn có thể gặp được cơ hội. Nhưng nếu vì vậy mà xóa bỏ sự cố gắng của cậu thì không khỏi đánh giá nghề này quá đơn giản rồi. Vì marketing dày đặc mà phỏng đoán đàm luận sức mạnh sau lưng cậu, từ đó yếu nhược hóa sự nỗ lực tự thân cậu, phê phán cậu nghiệp vụ bình thường không xứng đáng, kỳ thực người thật sự ở trong giới sẽ rõ ràng hơn, không ai vô duyên vô cớ đi đến được vị trí này.

Đều là người kiếm ăn ngoài xã hội, chẳng ai dễ dàng hơn ai. Muốn hiểu sâu hơn thì các bạn có thể xem bộ phim tên "Tôi là người qua đường" (我是路人甲)

Credit: douban@豆哇豆豆龙

---------------

Khuẩn Tử/菌子/nấm: Là một nickname của Tuấn. Phong Tử thì là Hạn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top