Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện bọn họ gỡ được tay nhau ra đã là chuyện của trưa hôm đó. Trương Triết Hạn ngồi trong quán ăn, ngây người nhìn Cung Tuấn phía đối diện.

Hoá ra gia thế của cậu ta... Haizz, cuộc đời của cậu ta đại khái có thể tóm tắt bằng một câu: Con trai Chủ tịch giả nghèo và cái kết đừng bao giờ khinh thường người khác.

Cung Tuấn lần đầu bị Trương Triết Hạn nhìn đến phát ngại, hắn hắng giọng, nâng tách coffee nóng lên, chậm rãi nhấp một ngụm: "Nhìn chòng chọc người khác khi đang không ở trong tình huống giao tiếp là bất lịch sự đấy. Anh biết ghen tị với vẻ đẹp trai của gương mặt này rồi hửm?"

"Cậu.. sao cậu nói nhà cậu ở ngoại ô trồng rau, nuôi cá?" - Trương Triết Hạn chống cằm nhìn hắn. Từ lúc nghe hai chữ "Cung thiếu" phát ra từ vị bác sĩ kia, Trương Triết Hạn liền cảm thấy trên người Cung Tuấn toả ra một loại khí tức con trai Chủ tịch rõ ràng hơn bao giờ hết. Sao bố mẹ anh lại thân quen được với một gia đình có thế lực thế này cơ chứ?

"Nhà tôi đúng là ở ngoại ô, có trồng rau và cũng có nuôi cá, mấy thứ ấy do mẹ tôi đảm nhiệm." - Cung Tuấn từ tốn đáp.

"Tôi.. chậc, còn bố cậu kinh doanh buôn bán nhỏ?"

"Tôi đã bao giờ nói bố tôi kinh doanh buôn bán nhỏ? Tôi còn chưa bao giờ nhắc đến bố trước mặt anh."

"..." - Phải phải, là tôi đáng chết.

Coi thường con trai Chủ tịch và cái kết đừng bao giờ khinh thường người khác. Không ngờ Trương Triết Hạn anh cũng được trải nghiệm làm nam phản diện chính trong series này.

"Anh tò mò sao?" - Cung Tuấn cong môi nhìn anh.

Trương Triết Hạn gật gật. Còn đem theo ánh mắt cún con đối diện với Cung Tuấn. Anh khá tò mò lâu nay người bạn chung nhà của anh rốt cuộc là người thế nào.

"Hôm nay đằng nào anh cũng lỡ buổi ngoại khoá rồi. Còn tôi thì vẫn phải về nhà, không thì tiện đây, anh tới chơi nhà tôi đi, thoả trí tò mò của anh. Cũng có thể chụp ảnh cho hội của anh nữa, một công đôi việc."

"Về.. về nhà cậu sao?"

"Phải, anh tò mò còn gì?"

"Vậy.." - Trương Triết Hạn đưa tay gãi đầu. - "Vậy tôi đột ngột tới như vậy.. không sao chứ?"

"Không sao, nhà tôi đột ngột đón tiếp 50 người cũng được." - Cung Tuấn thản nhiên đáp.

Trương Triết Hạn bày ra biểu cảm: 🙂

Lúc Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn rời khỏi quán cafe, bên ngoài đã có một chiếc xe đen bóng đợi sẵn, tài xế bước xuống, cúi đầu chào Cung Tuấn một cái rồi mới quay người mở cửa xe cho bọn họ. Cung Tuấn bình thản đón nhận dịch vụ chăm sóc mà tự nhiên ngồi vào xe như thể hắn sinh ra đã được tiếp xúc với loại dịch vụ này vậy.

Chậc, Trương Triết Hạn âm thầm tặc lưỡi rồi cũng theo hắn lên xe. Cung Tuấn giống thiếu gia nhà giàu trên phim quá, bảo sao cậu ta có thể nói ra mấy câu bá đạo tổng tài mà không ngượng miệng, vì bản thân cậu ta là bá đạo đại thiếu gia rồi.

Vừa ngồi lên xe, tài xế đã lấy ra một túi quà ở ghế phụ lái, đưa xuống cho Cung Tuấn: "Thiếu gia, đồ cậu đặt đây ạ."

Trương Triết Hạn vừa hóng hớt nhìn theo, lại thấy Cung Tuấn đưa túi giấy bìa cứng kia sang cho anh: "Này, mong là anh thích."

Trương Triết Hạn tròn mắt, lơ mơ nhìn Cung Tuấn: "Cậu.. cái này? Cho tôi sao?"

"Anh mở ra xem có đúng ý không." - Hắn nói xong lại thông qua gương chiếu hậu mà trao đổi ánh mắt với tài xế, ý bảo bắt đầu đánh xe đi.

Trương Triết Hạn ngây ra thêm một lúc rồi mới đón lấy túi giấy có ghi chữ "Canon" bên ngoài, bên trong là một túi đựng lens chống sốc nữa. Trương Triết Hạn đem mở túi đựng lens kia ra, lôi ra một chiếc lens máy ảnh Canon RF 70-200mm f/4L IS USM, trùng khớp với cái giải nhất ở nhà hàng hôm trước.

Trương Triết Hạn: "..."

Anh bần thần nhìn chiếc lens máy ảnh trong tay, đại não đột nhiên trở nên trì trệ không biết phải phản ứng thế nào mới phải. Cung Tuấn lại tưởng anh không hài lòng, hắn nhíu mày.

"Sao vậy? Không đúng cái anh muốn sao? Rõ ràng tôi đã bảo bọn họ trực tiếp gửi cái giải nhất đó cho tôi mà, làm sao lại không khớp được? Bọn họ dám lừa tôi sao?" - Hắn đưa mắt nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, đối diện ánh mắt với tài xế. Vô cùng không hài lòng.

Gã lái xe vô tội cũng bất giác lạnh sống lưng mà đáp: "Thiếu gia, đây là cái bên nhà hàng gửi tới, tôi thực sự không biết."

Trương Triết Hạn bất chợt bám lấy cổ tay Cung Tuấn, biểu cảm không rõ là vui hay buồn. Cung Tuấn cũng lo lắng đỡ lấy tay anh, hắn cau mày không nhìn rõ Trương Triết Hạn đang nghĩ cái gì. Một lúc sau Trương Triết Hạn mới mấp máy môi.

"C-c-cậu trực tiếp.. mua-mua cái giải này sao...?"

"Anh không thích sao?" - Cung Tuấn hạ giọng.

"Không phải.. nhưng mà.. cậu không thể-không thể mua đứt như vậy được..." - Trương Triết Hạn hiện tại đang vẽ ra một cầu vồng dấu hỏi chấm trên đầu, rốt cuộc nhà cậu ta, giàu đến mức nào vậy?

"Sao lại không?" - Hắn dùng giọng khẳng định mà ung dung nói. - "Tôi có thể."

"... Cung đại thiếu gia... ây dà, cái này cũng.. quá là... cậu làm sao lại, mua-mua được giải của bọn họ.." - Trương Triết Hạn vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp mãi mới xong một câu.

Cung Tuấn vô tội đáp: "Nhà hàng đó thuộc tập đoàn của bố tôi mà, sao lại không mua được chứ?"

"..."

Thảo nào, bữa ăn ngày hôm ấy, tuy ăn thịt bò Kobe thượng hạng nhưng lại rẻ ngang với một bữa cơm bình dân của bọn họ, nhà hàng ngày hôm đó nói bọn họ là cặp đôi may mắn gì đó trúng voucher giảm 80% tổng hoá đơn. Trương Triết Hạn còn ngây ngô tin rằng trên đời này thực sự có chuyện tốt đến vậy.

Trương Triết Hạn cầm món quà giá trị cao trên tay, không khỏi cảm thấy kinh sợ vì được "chiều chuộng" tới mức này. Chơi với đại thiếu gia thực sự áp lực quá đi mất. Chẳng thà không biết gia cảnh nhà cậu ta còn hơn, biết rồi lại thấy sợ. Nghĩ lại những lần Trương Triết Hạn cố tình trêu cậu ta, đánh cậu ta, mắng cậu ta, còn nói cậu ta sinh cho Trương Triết Hạn một đứa... Haizz, Trương Triết Hạn còn giữ được cái mạng này đến tận bây giờ, đúng là phúc phần ba đời.

Cung Tuấn hiển nhiên cũng đọc ra trên mặt Trương Triết Hạn viết gì. Hắn nâng khoé môi lên thành một đường cung: "Không cần cảm thấy áp lực đâu. Anh cứ đối xử với tôi bình thường như trước là được, tôi cũng không cần anh khách sáo với tôi."

"Cái đó.. bố mẹ cậu.. có nhận thêm con nuôi không?" - Trương Triết Hạn hỏi.

Cung Tuấn phì cười, hắn ghé mặt, kề môi bên cạnh vành tai anh, nói thật khẽ: "Con nuôi thì không nhận, nhưng con rể thì có lẽ vẫn còn chỗ."

Trương Triết Hạn hớn hở cười: "Cậu có em gái hay chị gái sao?"

Gương mặt Cung Tuấn nháy mắt tối sầm lại, hắn đảo mắt lườm Trương Triết Hạn một cái, dùng giọng lanh tanh đáp lại: "Không có."

"Vậy thì con rể ở đâu ra chứ?"

Trương Triết Hạn vừa mới nhăn mũi một cái, giây sau đại não mới tư duy ra. Cung Tuấn là đang nói, cưới hắn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top