Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12

Lăng Duệ lái xe đưa cậu về đến trước cửa nhà.

Trương Triết Hạn tháo mũ bảo hiểm trên đầu ra trả lại cho anh. Môi mỉm cười nhẹ lấy lòng.

Anh ấy đón lấy mũ từ tay cậu, do dự một khắc mới bước xuống xe. Đưa tay tháo mũ bảo hiểm. Tóm lấy tay cậu kéo mạnh vào lòng mình. Đặt môi anh ấy chạm lên môi cậu, chỉ lướt qua nhẹ nhàng liền rời đi. Đầu anh vẫn đặt trên vai cậu.

Triết Hạn ngơ ngác không hiểu gì, cũng không kịp tránh né chỉ có thể thuận theo lực mà ngã vào lòng anh, đón lấy nụ hôn đó.

Cánh tay Lăng Duệ siết chặt hơn một vòng. Cứ như thể hôm nay là ngày cuối bọn họ bên nhau vậy, quyến luyến không muốn buông cậu ấy ra. Anh không muốn để mất người con trai này. Cằm nhỏ gắc lên vai cậu cảm nhận hương thơm thanh mát, viền mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.

Tiếng thở dài nặng nề qua tai đối phương thật rõ ràng. Toàn thân anh run nhẹ.

Trương Triết Hạn không bài xích đẩy anh ra. Hai người bọn họ cứ đứng như vậy một lúc lâu.

Chỉ hôm nay thôi. Cậu ấy sẽ cho phép bản thân mình dễ dãi chỉ hôm nay thôi.

Không gian im lặng bao trùm lên, cậu có thể nghe được tiếng tim anh đập cùng tiếng sụt sịt nhỏ phát ra từ đối phương. Thật đáng tiếc. Trái tim bọn họ lại không cùng nhịp đập với nhau.

Quay lại bữa tiệc tỏ tình ban nãy.

- Em...xin lỗi.

Triết Hạn gỡ tay đối phương vừa nắm lấy tay mình ra. Cánh tay anh buông thõng. Trong lòng dâng trào hụt hẫng. Trái tim cứ như bị ai đó cắt làm đôi. Đôi mắt thẫn thờ nhìn đối phương, không muốn tin vào tai mình.

Lăng Duệ không hiểu. Mọi thứ đều rất tốt. Từ không gian đến bàn tiệc nhỏ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng. Tất cả chỉ thiếu mỗi lời đồng ý của cậu ấy.

Đám nhân viên ban nãy còn hô hào thích thú bây giờ lại yên tĩnh lạ thường, kéo nhau rời đi. Để hai người có không gian riêng.

Không khí bỗng nhiên trở nên trùng xuống.

Triết Hạn cảm thấy việc Lăng Duệ làm là một gánh nặng cho cậu. Bản thân lại nhận thêm mệt mỏi.

Không phải là vì tình cảm của Lăng Duệ mà mệt mỏi mà là vì hoàn cảnh hiện tại của bản thân mà khiến người ngoài cuộc đau lòng.

Lăng Duệ là một người tốt. Anh ấy vì lời hứa bảo vệ cậu mà thay cậu nhận lấy một dao. Mặc dù chỉ sượt qua thôi nhưng trong lòng Triết Hạn vẫn luôn để tâm đến nó.

Anh ấy vì đối tốt, yêu thương cậu mà ngày ngày kiên nhẫn đi theo cậu như chiếc đuôi nhỏ. Chiều chuộng cậu không kém gì Cung Tuấn.

Triết Hạn không muốn anh ấy tổn thương nhưng lại không thể đi trái lòng mình.

Trương Triết cúi thấp đầu, nước mắt từ khi nào đã tuôn rơi.

Lăng Duệ đứng cười khổ. Sao cậu ấy lại khóc chứ? Người cần khóc là anh đây này.

Con người mỗi khi đau thường sẽ chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình.

Vậy mà Lăng Duệ bỏ mặc trái tim rỉ máu lúc này, nhận lấy đau khổ cậu trao vẫn hết mực nuông chiều Triết Hạn. Nhẹ nhàng nâng mặt đối phương, bàn tay khẽ lau đi từng giọt nước mắt, kéo người vào cái ôm ấm áp.

Đáng ghét. Rõ ràng chính mình bị người trước mắt bỏ rơi nhưng anh ấy vẫn không thể làm ngơ cậu.

Chỉ cần thấy Triết Hạn rơi nước mắt anh liền sẽ cuống quýt cả lên, không nghĩ được gì, ôm cậu ấy trong lòng.

Người vẫn còn ngồi đây mà trái tim lại hướng về nơi khác mất rồi. Điều này khiến Lăng Duệ có chút mất mát.

Cậu ấy trong lòng anh ấy sụt sịt một hồi lâu. Đến khi tấm áo mỏng của anh thấm đẫm nước mắt mới có thể bình tĩnh lại.

Lăng Duệ cúi thấp đầu xuống muốn mặt nhìn thấy mặt cậu.

- Đừng nhìn em bây giờ. Hiện tại trông em rất xấu.

Triết Hạn một hồi khóc lóc nước mắt nước mũi lấm lem. Đưa mặt giấu sau tay, nhất quyết không để anh ấy nhìn thấy.

Lăng Duệ bật cười, gỡ tay cậu đang ôm chặt lấy mặt kia. Lên tiếng dỗ dành.

- Không xấu.

Triết Hạn giằng co với anh một hồi cuối cùng bất lực, buông tay ra. Giống như con mèo nhỏ giận dỗi khi bị lấy mất đồ chơi vậy.

- Được rồi. Bình tĩnh lại rồi chứ? Triết Hạn có chuyện gì buồn? Hôm nay anh sẽ lắng nghe em nói hết.

Cậu ấy gật đầu. Khuôn mặt cảm động mang theo niềm cảm kích. Chân đứng lâu đã mỏi nhừ. Triết Hạn tiến lại bàn, chậm rãi ngồi xuống nệm ghế mềm từ từ tâm sự.

- Em...em có thích một người.

Lăng Duệ sau khi nghe những lời này liền lặng người. Cậu ấy đã có người mình thích mất rồi. Là anh không thăm dò ý cậu ấy trước, lại tự ý bày ra một màn hoành tráng này.

- Đó là người em không thể bên cạnh, chỉ có thể chôn giấu tình cảm ấy vào trong tim. Hiện tại đã không thể kìm nén được nữa.

- Là tên ngốc nào vậy? Lại may mắn có được tình yêu của Tiểu Triết nhà ta!

Lăng Duệ cau mày, môi mỏng chu ra giận dỗi. Phần lớn đều là muốn xoa dịu cậu ấy, làm cậu ấy cười. Còn cố bồi thêm.

- Anh đây yêu thương em ấy như vậy còn không được để tâm tới đây.

Triết Hạn vẻ mặt ủ rũ lại bị biểu cảm khó coi của người kia làm cho bật cười. Anh ấy vậy mà như trút giận giùm cho cậu. Đồng tình nói.

- Phải, anh ấy đúng là tên ngốc. Rõ ràng em thích anh ấy như vậy cũng không nhìn ra.

Cậu chưa đợi anh trả lời lại tiếp tục nói.

- Em cũng là kẻ ngốc. Trên đời bao nhiêu người tốt. Cuối cùng lại chỉ nhìn trúng tên vô tâm là anh ấy. Cuối cùng vẫn chỉ có mình em là đau khổ.

Nét mặt lại xụ đi rồi. Lăng Duệ bất đắc dĩ đã trở thành quân sư cho người khác.

- Có lẽ là do anh ấy không biết tình cảm của em. Hãy nói cho anh ấy hiểu.

- Em làm sao dám nói đây?

- Giống như anh đây, em có thể hiểu tâm ý của anh mà!

- Hoàn cảnh chúng ta không giống nhau, Lăng Duệ.

- Có gì mà không giống chứ?

- Bởi vì người này...là ba của em.

Triết Hạn đã thôi không khóc nữa. Nhưng khi nhắc đến thân phận của bọn họ tâm can mềm mỏng lại không chịu được, giống như ly thuỷ tinh vỡ nát.

- Ba..em. Là Cung Tuấn?!

Lăng Duệ ngồi ngẩn người một lúc khá lâu, từ từ tiêu hoá đống câu từ cậu ấy vừa nói. Lần này anh thật sự đứng hình.

Anh ấy có gặp qua Cung Tuấn vài lần. Tình cảm cha con giữa hai người họ thật sự rất tốt. Chỉ không ngờ lại vượt xa đến như vậy. Hẳn là anh ta vẫn chưa có biết chuyện này.

Lăng Duệ đưa tay lên vỗ vỗ tấm lưng run lên từng đợt, an ủi cậu.

- Không sao, Tiểu Triết của chúng ta tốt như vậy, anh ấy sẽ không từ chối em đâu.

Thật sự lời nói này anh không chắc chắn. Vừa dứt câu đã muốn tát vào miệng mình một cái.

Nhưng điều này lại khiến Triết Hạn bất lực bật cười.

- Ngay cả anh cũng cảm thấy đoạn tình cảm này cũng không có tương lai phải không?

Lăng Duệ không biết đáp sao cho phải. Làm sao biết được Cung Tuấn có giống như Triết Hạn.

Quả thật chuyện của bọn họ quá khó đoán.

Đành phải để thời gian trả lời thôi.

Nhưng thời gian của Triết Hạn sắp hết rồi, khi hạt đậu nhỏ lớn dần lên, cậu ấy sẽ không thể che giấu nữa. Điều này đồng nghĩa với việc cậu ấ sẽ phải rời đi.

Trương Triết Hạn hiện tại là đang mang ánh mắt dò xét biểu cảm của đối phương một lượt mới ngập ngừng mở lời.

- Vậy chúng ta vẫn như trước đây chứ?

- Em thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội nữa hay sao?

Lần này đến Trương Triết Hạn thở dài, khẽ lắc đầu. Cậu ấy xoay người lại nhìn về phía căn phòng nhỏ trên tầng hai.

Nơi ấy vẫn còn sáng đèn, tấm rèm mỏng buông xuống che đi người ở bên trong.

Lăng Duệ nhìn theo hướng nhìn của cậu lờ mờ đoán đối phương đang nghĩ gì.

Lần đầu anh nhìn thấy ánh mắt tha thiết này của cậu lại khiến lòng thêm nặng. Anh ấy đau lòng nhưng cũng nhận thêm ra nhiều điều.

Hoá ra cậu ấy ngay từ đầu đã có người trong lòng rồi. Là do anh cố chấp không muốn tin.

Lẽ ra khi bắt gặp ánh mắt cậu ấy nhìn Cung Tuấn anh phải hiểu rồi chứ. Ánh mắt đó chẳng khác nào mỗi lần Lăng Duệ nhìn cậu ấy. Ánh mắt tràn gập tình yêu thương dành cho người trong tim.

Hoá ra cậu ấy cũng mang nặng tâm tư như anh. Chỉ là anh ấy vô tình không để ý lại còn cố chấp làm đến ngày hôm nay. Cuối cùng tự mình làm mình đau.

Lăng Duệ vẫn chưa buông Triết Hạn ra. Người trong lòng cũng thuận theo mà vùi đầu lên vai anh. Nhận được hơi ấm mà Lăng Duệ truyền sang.

Anh ấy duy trì tư thế này một lúc lâu, sau khi suy nghĩ kỹ mới nói khẽ vào tai cậu những lời thật lòng nhất.

- Triết Hạn. Lời này là lời đầu tiên, cũng là lời cuối cùng anh muốn nói cho em. Chúng ta, trong tình yêu đều biến thành kẻ ngốc. Em không cần phải dằn vặt về tình cảm của bản thân. Bởi vì em cũng đáng được yêu thương và trao đi yêu thương. Vậy nên hãy cho anh thấy việc buông tay em ngày hôm nay của anh là việc làm đúng đắn. Có như vậy anh mới không hối hận vì đã dễ dàng để em đi. Hy vọng em sớm có thể nói ra điều em luôn giữ kín, càng hy vọng em sẽ hạnh phúc.
______________
Dạo này tui bị tụt mood quá mn🤧 Nếu tui nghĩ ra thêm sẽ sửa và đăng lại sau nha🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top