Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Triết gần như không chống đỡ được nữa, giữa lông mày lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi. Cung Tuấn hoàn toàn quên mất khoảng cách an toàn một mét mà Tiểu Triết đã nói, vào phòng ngủ bật đèn, lấy cặp sách từ tay anh ném lên giường, thấy Tiểu Triết nhìn mình chằm chằm thì thào:

"Đói bụng."

"Đói không? Đói phải không? Để em hâm nóng đồ ăn cho, anh cứ nghỉ ngơi đi." Cung Tuấn vừa đau khổ lại vừa lo lắng.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy đã đi đâu, gặp ai và làm gì? Không phải anh ấy chỉ đưa Nhã Đình đến phòng y tế thôi sao?

Đến khi hâm xong thức ăn vào, Trương Triết Hạn vì mệt không chịu nổi mà tựa đầu vào giường ngủ mất. Cung Tuấn không muốn làm phiền anh liền đặt đồ ăn vào hộp giữ nhiệt, bản thân thì ngồi canh bên cạnh Tiểu Triết, nghĩ đợi anh thức dậy thì đưa cho anh ăn.

Cung Tuấn nghĩ xem còn việc gì cần làm không, chợt nhớ ra hôm nay điện thoại di động của Tiểu Triết bị tắt, có lẽ đã hết pin, vì vậy liền lục tìm điện thoại trong cặp để sạc cho anh .

Vừa lấy điện thoại ra, đập vào mắt là  một vết nứt lớn ở mặt sau, quay lại thì thấy màn hình điện thoại cũng đã bị vỡ.

Cung Tuấn liếc nhìn Trương Triết Hạn đang ngủ say, anh vốn là người rất mạnh mẽ, bất luận xảy ra chuyện gì cũng chưa bao giờ kiệt sức như lúc này. Cung Tuấn bỗng thấy chột dạ, thật nóng lòng muốn biết hôm nay Tiểu Triết đã trải qua những gì.

Không thèm quan tâm giờ là lúc nào, nhấc điện thoại lên bắt đầu xem qua danh bạ trong nhóm QQ.

Ngay sau đó gạt ra dãy số của Nhã Đình.

"Tút tút tút ..." Không ai đáp lại.

Trong lòng sinh ra dự cảm không tốt, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nhìn thấy đã 12 giờ 30 phút, Trương Triết Hạn tựa hồ sắp tỉnh lại.

Cung Tuấn vội vàng bước tới: "Tiểu Triết, ăn cơm xong rồi lại ngủ tiếp nhé?"

Trương Triết Hạn giống như mèo con ngoan ngoãn, hai mắt mờ mịt mở ra: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn 12 giờ rồi, anh mau ăn chút cơm, ăn xong liền có thể ngủ ngon."

Trương Triết Hạn nửa đứng dậy, nhưng không ăn cơm mà ôm lấy Cung Tuấn ở bên cạnh giường:

"Anh có chút nhớ em."

Đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn chủ động nói cảm xúc thật trong lòng mình với Cung Tuấn.

Cung Tuấn sờ sờ gáy anh, ôn nhu hỏi:
"Chiều nay anh đi đâu vậy? Sao điện thoại lại bị hỏng?"

Trương Triết Hạn dụi đầu vào cổ, vào vai hắn:

"Anh vô tình làm rơi."

Vô tình làm rơi mà có thể nát đến mức độ kia? Cả mặt trước và mặt sau điện thoại đều bị nứt ra? Thấy Trương Triết Hạn không muốn nói, Cung Tuấn cũng không hỏi nữa mà nhẹ nhàng dỗ dành:

"Được rồi, chúng ta ăn một chút cơm đã rồi ngủ một giấc thật ngon."

/

Rất may là màn hình điện thoại bị vỡ nhưng máy vẫn hoạt động được.
Sau khi bật nguồn, một cuộc gọi nhỡ ập vào mắt Cung Tuấn. Dãy số rất quen thuộc, hắn cảm thấy mình đường như đã thấy ở đâu đó thì phải.

Đang rót nước vào bình, đột nhiên trong đầu chợt hiện lên một cái tên.

Là Hứa Điềm.

Khốn kiếp!

/

Mà Trương Triết Hạn lại mơ mơ màng màng, trong mộng lặp lại chuyện đã xảy ra chiều nay.

Sau khi đưa Nhã Đình đến phòng y tế, giáo viên ở đó nói cô ấy bị say nắng nên cần phải nghỉ ngơi. Chờ Trương Triết Hạn đi lấy thuốc trở về, trong phòng đột nhiên nhiều thêm một người.

Hứa Điềm chân dài, mắt to, nụ cười tươi như hoa đang nhìn chằm chằm vào anh.

Dù gì thì đó cũng là bạn gái cũ của Cung Tuấn. Sự xuất hiện của cô làm Trương Triết Hạn cảm thấy hơi chán ghét, muốn nhanh chóng chạy về lớp, không ngờ Hứa Điềm lại hỏi một câu làm anh giật mình:

"Anh và Cung Tuấn, dạo này thế nào?" Đầu Trương Triết Hạn ong một tiếng.

Nếu Nhã Đình hỏi câu này, Trương Triết Hạn sẽ không căng thẳng như vậy, nhưng người hỏi lại là Hứa Điềm. Giọng nói ngọt ngào, âm điệu ngọt ngào, đôi mắt lại sắc bén vô cùng.

Không hiểu vì sao, anh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Trương Triết Hạn không trả lời, cười cười coi như đáp lại.

Hứa Điềm lại vừa cười vừa nói với anh: "Đi theo tôi."

Vốn dĩ không nên đi cùng với cô ta, nhưng vào lúc này, bởi vì lời nói kia, ma xui quỷ khiến liền theo cô ta ra ngoài.

Hành lang nhỏ hẹp, chật chội, không một bóng người.

“Cung Tuấn thích ai liền biểu hiện rất rõ ràng, vậy nên anh không cần phải thắc mắc tại sao tôi biết.”

“Cho nên?” Trương Triết Hạn nói.

Trương Triết Hạn chưa bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này sẽ bị người khác vạch trần, anh càng ngày càng bồn chồn, lúc này não bộ đang chạy với tốc độ cao mà vẫn không biết nên trả lời Hứa Điềm như thế nào.

Và ngay sau đó Hứa Điềm đã nói một câu khiến lý trí của Trương Triết Hạn sụp đổ, đầu óc trống rỗng.

"Tôi có thai rồi."

Anh cảm thấy như sét đánh bên tai làm đầu óc choáng váng.

Trương Triết Hạn đột nhiên nhớ rằng vào đêm hôm đó anh đã hỏi Cung Tuấn:

"Cậu và những cô gái khác cũng làm như vậy hả?"

Khi đó, Cung Tuấn đáp lại hai chữ:
"Chưa bao giờ."

Sợi dây giữa lí trí và tình cảm đang giằng co dữ dội, Trương Triết Hạn nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ, miệng như đang run rẩy:

"Không thể nào!"

Một câu không thể nào làm anh càng thêm kiên quyết hơn, giọng điệu của Trương Triết Hạn càng trở nên chắc chắn:

"Không thể nào!"

Không phải Hứa Điềm không có khả năng mang thai, mà là không có khả năng Cung Tuấn sẽ lừa anh.

Ngay sau đó Trương Triết Hạn móc di động ra:

"Cô có dám cùng hắn đối chất, nói cho hắn biết việc này không?"

Trương Triết Hạn một bên nói chuyện, một bên bấm số gọi điện cho Cung Tuấn,bất chợt điện thoại bị người giật lấy, ném rơi từ trên cầu thang xuống.

Tiếng điện thoại rơi vang vọng khắp cầu thang trống trải. Hứa Điềm dường như phát điên, giọng nói tăng lên gấp ba lần:

"Trương Triết Hạn mày cút đi được không! Trương Triết Hạn, mày có thấy ghê tởm hay không?"
Giọng nói cuồng loạn cứ vang lên trong tâm trí anh.

Hành lang vắng lặng, yên tĩnh.

Trương Triết Hạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu sớm, anh cho rằng tình yêu dành cho Cung Tuấn sẽ luôn giấu kín trong lòng, không ngờ đến tình cảm này lại dễ dàng bộc lộ như vậy, làm cho anh hoàn toàn không khống chế được.

Anh thật sự hy vọng Cung Tuấn sẽ bất ngờ xuất hiện rồi đưa anh đi. Hiện tại cái gì anh cũng không muốn làm, không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.

"Mày nghĩ sao? Cung Tuấn đã qua lại với rất nhiều bạn gái. Khi nghĩ đến cảnh cậu ấy hôn những người bạn gái cũ đó, mày không cảm thấy bẩn thỉu hay buồn nôn hả?"

Trương Triết Hạn cảm thấy người phụ nữ này sắp phát điên rồi, dường như cô ta đã hoàn toàn điên rồi.

"Nếu cô muốn tôi ra đây chỉ để nói điều này, thì xin lỗi tôi không có rảnh để tiếp cô được."

Anh vừa định rời đi, liền bị Hứa Điềm ngăn lại, "Mày dám cùng tao đi kiểm tra không?"

Ngay cả khi cô ta có thai, nó cũng không thể giải thích bất cứ điều gì, nó không thể giải thích rằng nó có liên quan đến Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn không muốn đi, nhưng vẫn bị Hứa Điềm kéo đến bệnh viện.

Khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm, đầu Trương Triết Hạn lại bắt đầu đau, những thứ này nằm ngoài phạm vi nhận thức của anh, nhưng anh chỉ có thể buộc phải chấp nhận.

Một mẫu báo cáo trên giấy không thể giải thích bất cứ điều gì, nhưng Hứa Điềm đột nhiên lên tiếng:

"Cậu ấy luôn luôn dịu dàng, phải không?"

Những lời này của Hứa Điềm tựa như ma âm, len lỏi vào tai, rồi chui vào trong đầu của Trương Triết Hạn.

Căn phòng, lớp học và trên đường đi học, mọi thời mỗi khắc đều vô cùng dịu dàng.

Mới vừa rồi Trương Triết Hạn đều không dao động dù đã nghe mấy lời kia, nhưng những lời này hung hăng đâm cho anh một kích.

Không liên quan gì đến Cung Tuấn.

Nhưng nếu nó xảy ra thì sao?

Đầu óc Trương Triết Hạn trống rỗng, bất lực, nhưng vẫn cố giữ vững ý chí của mình:

"Đừng phát điên nữa."

Nói xong liền quay đầu chạy ra khỏi bệnh viện.

Anh chạy từ bệnh viện sang đường lớn, lại từ đường lớn chạy đến bờ sông, từ bờ sông chạy đến công viên, kiệt sức, bản thân dường như không còn một chút sức lực nào.

Nhưng lời của Hứa Điềm vẫn văng vẳng bên tai:

"Cậu ấy luôn luôn dịu dàng, phải không?"

Dù có chạy đến đâu , câu nói này vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí không đuổi đi được.

Đáng ghét nhất chính là Trương Triết Hạn không có cách nào tức giận, tất cả những chuyện đó của Cung Tuấn đều chỉ là quá khứ, quan trọng là anh thích hắn nhiều hơn anh tưởng.

Những năm tháng qua, Cung Tuấn đã ở bên cạnh anh hỏi han ân cần, kể những câu chuyện cười trên đường đến trường làm anh vui vẻ. Sự tồn tại của Cung Tuấn từ lâu đã như một thể với Trương Triết Hạn.

Nếu phải chọn tin tưởng vào một người, đương nhiên anh sẽ chọn tin vào Cung Tuấn.

Từ Hàn Bích đến Hứa Điềm, ​​cho dù sự khiêu khích của người khác khiến anh khổ sở mệt mỏi, anh cũng nguyện ý tiếp tục lựa chọn tin tưởng Cung Tuấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top