Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu những hành động vừa rồi của Cung Tuấn chỉ khiến tai anh đỏ bừng rồi lan đến sau gáy, thì những lời nói đơn giản này lại khiến tim anh đập nhanh không thở nổi.

Trương Triết Hạn nhanh chóng dừng xe lại nói với Cung Tuấn, cái người còn đang cười toe toét:

"Tự mình trở về đi!"

Thiếu niên chính là như vậy, rõ ràng là rất muốn, nhưng lại không nói ra lời, Trương Triết Hạn lại còn là một tên biệt nữu chính hiệu.

Cung Tuấn đưa tay túm lấy Trương Triết Hạn đang quay đầu xe bỏ đi, anh bị hắn kéo lại, chiếc xe đổ xuống kêu "xoạch" một tiếng.

“Anh sao vậy?” Cung Tuấn nghiêng người hỏi: “Sao mặt anh đỏ như con cua thế?"

Cung Tuấn tiến sát như vậy, hơi thở của hắn gần phả vào mặt Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn càng cảm thấy trong lòng một trận khô nóng khó nhịn, vừa muốn đẩy ra, lại vừa mong hắn lại gần anh thêm chút nữa.

Cung Tuấn lại cười hỏi: "Hả? Ca ca?"
Từ "Ca ca" nhẹ nhàng này thế nhưng lại như một cái móc mà cứa vào tim Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn vẫn không có phản ứng, chính xác mà nói thì hiện tại anh đang luống cuống hết cả tay chân.

Ngay sau đó, Cung Tuấn đem bàn tay trái của mình, cách một lớp đồng phục, chuẩn xác đặt vào nơi trái tim của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn bị doạ cho phát ngốc, vội vàng đem tay nhét vào túi, giả vờ như không có chuyện gì.

Ngô đồng cao như che cả bầu trời, hương thơm ngào ngạt bốn phía. Cửa hàng nhỏ bên đường rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp ,Cung Tuấn đã phát hiện ra một bí mật.

Cung Tuấn xuyên thấu qua trái tim nhảy lên liên hồi của Trương Triết Hạn, khám phá ra được bí mật mà anh chưa bao giờ tiết lộ.

/
Cung Tuấn nằm trên giường, tâm trạng vô cùng phức tạp. Phải nói một điều, hắn cho rằng Trương Triết Hạn đặc biệt ngây thơ vô tội. Như một đứa trẻ chưa bao giờ biết yêu, một tên chỉ suốt ngày cặm cụi học hành, một người chưa bao giờ nở nụ cười với hắn, chỉ biết dùng ánh mắt xem thường mà nhìn hắn, thế nhưng dưới sự trêu chọc của hắn, trái tim anh liền đập loạn xạ không thể kiểm soát nổi.

Mặt khác, Trương Triết Hạn bên này đứng ngồi không yên, cảm giác như bị lột đến trần trụi cho người khác nhìn. Cũng may, rất may là anh đã không đồng ý với lời trêu đùa của Cung Tuấn.

Nhưng lúc đó chỉ có Trương Triết Hạn biết, anh đã phải chịu đựng như thế nào mới không đem một chữ " được" nín nhịn suốt bao lâu nay nói ra.

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn đến trường sớm cố tình né tránh không đi cùng Cung Tuấn.

Vừa đến cửa lớp, đã thấy Hứa Điềm đứng ở đó, hai mắt đỏ hoe, đang khóc đến lê hoa đái vũ.

"Có chuyện gì vậy?"

Hứa Điềm giương mắt, đôi tay gắt gao túm chặt lấy cánh tay Trương Triết Hạn, nói: "Anh ấy muốn chia tay với em, anh có thể khuyên nhủ anh ấy giúp em được không?"

Trương Triết Hạn bị làm cho kinh ngạc đến ngây người, cả người hoàn toàn choáng váng, anh lập tức nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Cung Tuấn:

"Chỉ cần anh nói thích em, em liền lập tức chia tay với Hứa Điềm!"

Con mẹ nó!

Nghĩ đến đây, cả người Trương Triết Hạn đều bị làm cho hơi giật mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thành ra thế này? Tại sao Cung Tuấn lại chia tay Hứa Điềm? Anh không nói điều đó mà!

Ngay sau đó, Hứa Điềm lại mang theo nức nở nói:

"Rõ ràng hôm qua còn rất tốt mà, anh có thể giúp em nói không ...?"

Trương Triết Hạn gật đầu một cái với cô rồi nói:

"Một lát nữa sẽ tan lớp, em mau trở về đi. Anh... Anh giúp em tìm nó."

/

Mới sáng sớm, tiếng đọc sách ồn ào đã vang vọng khắp khuôn viên trường, Cung Tuấn lúc này mới bước vào lớp. Sau tiết tự học buổi sáng, Trương Triết Hạn liền chạy đến hỏi hắn:

"Tại sao lại chia tay với Hứa Điềm?"

“Không có tại sao gì cả, nào có nhiều lý do như vậy chứ.”. Hắn duỗi tay vươn vai

“Tra nam!” Trương Triết Hạn xem thường mà mắng hắn.

Tra nam? Cung Tuấn vừa nghe lời này  liền lên tinh thần , hắn bắt lấy cánh tay Trương Triết Hạn, thoạt nhìn có chút ủy khuất nói

"Anh vậy mà lại mắng em!"

"Em...Em làm chuyện này không phải là vì ..." Cung Tuấn không nói nửa câu còn lại, nhưng cũng đủ khiến Trương Triết Hạn miên man bất định? Vì cái gì? Là bởi vì hắn đã nhìn thấu tâm tư của anh, tất cả là tại anh sao?

Anh quay người định rời đi, Cung Tuấn liền nói:

"Lần trước khi anh nhắn tin cho em nói anh bị ốm, lúc đầu em không thấy. Nhưng em đã nhìn thấy nhật kí cuộc gọi của anh trong điện thoại của Hứa Điềm. Hứa Điềm, người chưa bao giờ sợ ma lại đột nhiên nói rằng cô ấy rất sợ. Vậy nên em mới ở lại cùng cô ta, lúc về thì thấy anh đã ngất xỉu cả một đêm trong nhà tắm ”.

Cung Tuấn lại nói tiếp: "Loại người này, tại sao em lại không thể chia tay với cô ta?"

Nửa câu còn chưa nói ra đã đủ khiến Trương Triết Hạn mơ màng, lúc này hắn còn cố giải thích thêm khiến tâm trạng Trương Triết Hạn lại càng kích động hơn.

Trương Triết Hạn bỏ lại một câu: Tùy cậu muốn làm gì thì làm.” Sau đó quay lại bàn học.

Trương Triết Hạn cuối cùng cũng biết lý do tại sao giáo viên luôn nói rằng yêu nhau sẽ ảnh hưởng đến việc học, bởi vì anh đã không học tốt được môn toán.
Cung Tuấn gửi một tin nhắn cho Hứa Điềm:

"Về sau đừng có tìm anh ấy."

Trái tim của Hứa Điềm hoàn toàn lạnh lẽo.

Nữ sinh có khứu giác cực nhạy bén, cô luôn cảm thấy Cung Tuấn đối với Trương Triết Hạn vô cùng đặc biệt.

Vốn dĩ hai người họ không cùng huyết thống, tính theo tuổi tác, Trương Triết Hạn vẫn là anh trai của Cung Tuấn. Vậy mà tại sao Cung Tuấn lại luôn ân cần, tỉ mỉ chăm sóc cho anh ta? Đúng vậy, trong mắt Hứa Điềm, cô thấy Cung Tuấn bằng mọi cách mà chăm sóc cho Trương Triết Hạn vô cùng chu đáo.

Ngoài miệng thường hay nhắc tới Trương Triết Hạn, hắn kể lại việc lôi kéo Trương Triết Hạn trốn học đi bar, Trương Triết Hạn trong bar không dám nhúc nhích nhưng mặt mày hớn hở, hai mắt sáng lấp lánh. Bất luận là đi đâu hắn cũng đều phải kéo anh theo cùng. Biết anh không ăn được hành nên khi nấu ăn cũng không cho thêm hành lá.

Quan trọng hơn là, Cung Tuấn thường nói rằng vẻ ngoài dịu dàng và điềm đạm của Trương Triết Hạn giống như đinh hương, nhưng rõ ràng Cung Tuấn mới là người mà trên thân thể lúc nào cũng có hương thơm của hoa đinh hương.

/

Hứa Điềm không bỏ cuộc , sau tiết tự học buổi tối liền đứng đợi chỗ Cung Tuấn để xe.

Cung Tuấn tuy ham chơi nhưng lại là người thích yên tĩnh, vậy nên xe cũng đặt ở một góc ít người lui tới.

Hứa Điềm vốn chỉ đang hỏi tại sao Cung Tuấn lại muốn chia tay, chỉ cần hắn nói có chỗ nào không tốt cô liền sửa hết.

Nhưng khi vừa quay đầu lại, trong đêm tối liền thấy Trương Triết Hạn đang đi về phía này.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng, ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào Trương Triết Hạn qua lớp kính của tòa nhà. Ngay khi Trương Triết Hạn vừa nhìn lên,  liền thấy Cung Tuấn và Hứa Điềm đang hôn môi.

Anh nhìn không sai, hai người họ thật sự đang hôn nhau.

Trương Triết Hạn bị hình ảnh này làm cho phát ngốc, vội vàng xoay người rời đi.

Nhưng điều mà Trương Triết Hạn không thấy là sau khi anh vừa đi mất, Cung Tuấn liền đẩy Hứa Điềm ra và cảnh cáo cô ta:

"Cô đừng tới tìm tôi nữa, càng không được tìm đến anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top