Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc con có đi học hay không vậy? Này—"

Dì Cung ở bên ngoài gõ rất lâu mà cửa vẫn không mở.

“Từ tối hôm qua trở về liền thành ra như vậy. Một miếng cơm cũng không ăn.” mẹ Cung nói.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

“Ai mà biết được, cứ bày cái mặt lầm lì ra.” Mẹ Cung đặt bữa sáng lên bàn, “Để nó yên, còn con mau ăn sáng rồi đi học đi.”

Mẹ Cung vốn không thích Trương Triết Hạn nên cũng không quản việc của anh, chỉ lúc nào có chồng ở nhà liền hỏi han ân cần anh một chút. Lúc mới tới, Trương Triết Hạn cười so với Cung Tuấn còn đáng yêu hơn nhiều, đôi mắt to lấp lánh như chứa hàng vạn vì sao trên trời, vậy mà sau lại ngày càng u ám, nhìn thấy mẹ Cung ở phòng khách liền đi vào phòng.

"Vậy em sẽ xin phép cho anh nghỉ học nhé."

/

Trên thực tế, vừa học được nửa tiết Cung Tuấn liền trốn về. Trước đây Trương Triết Hạn chưa bao giờ biểu hiện bất thường như thế, vậy nên Cung Tuấn quyết định quay về nhìn anh một cái.

Kiểm tra đồng hồ bây giờ mới 10 giờ 00. Lúc này, cả hai vị phụ huynh đều đang đi làm, Cung Tuấn có thể chuồn êm về nhà mà không bị phát hiện.

“Mở cửa!” Cung Tuấn lại bắt đầu gõ, “Này, anh mau mở cửa cho em!”

Gõ nửa ngày cửa vẫn không mở, bên trong cũng không có chút tiếng động nào.  Cung Tuấn liền nóng nảy, lo lắng thân thể ca ca không thoải mái mà ngất xỉu.

Vì vậy, Cung Tuấn lùi lại lấy đà chuẩn bị phá cửa.

Đột nhiên cửa bật mở. Nhưng không phải bị phá mở ra mà là do chính Trương Triết Hạn tự mình mở.

Cung Tuấn vội vàng phanh gấp, nhìn thấy mắt của anh có quầng thâm to đen sì.

“Ngủ không ngon?” Cung Tuấn che ở trước mặt Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn vẫn giữ im lặng, không nói lời nào.

"Làm sao vậy? Hả?" Cung Tuấn so với Trương Triết Hạn cao hơn một chút, cúi đầu đem ánh mắt quét khắp người Trương Triết Hạn, quan tâm hỏi han, "Không thoải mái chỗ nào?"

Trương Triết Hạn mở to đôi mắt mang quầng thâm xem thường liếc hắn một cái.

"Này, làm sao vậy! Cứ im như hũ nút thế, có chuyện gì thì mau nói đi!"

Trương Triết Hạn lặng lẽ bước vào phòng tắm, bóp kem đánh răng, đổ nước, đánh răng, liền mạch lưu loát.

Kết quả vừa mới đánh được một nửa, liền bị Cung Tuấn giật lấy bàn chải. Cung Tuấn một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay đưa lên sờ trán anh, lầm bầm lầu bầu: "Không phát sốt mà, đây là làm sao vậy?"

Trương Triết Hạn trừng hắn một cái, đoạt lấy tiếp tục đánh răng.

Lúc anh chuẩn bị ra khỏi phòng tắm liền bị Cung Tuấn chặn ở cửa. Hắn giơ tay ấn vai anh lại lên tường.

"Còn không chịu nói thì anh đừng nghĩ đến chuyện rời đi."

Từ hôm qua đến giờ trong miệng của Trương Triết Hạn chỉ có duy nhất một câu nói:

"Đồ tra nam! Đi chết đi!"

Vừa mới chọc ghẹo anh xong thì lại chạy đi chia tay người yêu, chia tay xong lại cùng nhau hôn môi, đây không phải tra nam thì là cái gì?

Tất nhiên, Cung Tuấn cũng biết mình là một tên tồi. Truyền thuyết về Cung Tuấn được lưu truyền trong trường, ví dụ, "cao thủ tình trường" là để chỉ Cung Tuấn, còn nữa , "không cần học mà điểm vẫn cao" cũng là nói về Cung Tuấn.

Nhưng nghe Trương Triết Hạn nói như vậy, Cung Tuấn không hề tức giận mà còn có chút vui mừng.

Trương Triết Hạn tức giận, chứng tỏ anh ấy quan tâm đến hắn.

“Cậu xin thầy cho tôi nghỉ mấy ngày?” Trương Triết Hạn bước vào phòng thu dọn sách vở.

"Hai ngày."

Bàn tay đang thu dọn đồ đạc liền dừng lại, một cuốn sách liền bay về phía Cung Tuấn:

"Cậu xin nghỉ nhiều như vậy làm gì!"

"Aida..." Cuốn sách bay tới đập trúng  đầu Cung Tuấn.

Cung Tuấn ngồi thụp xuống đất, vội vàng đưa tay bụm mặt bắt đầu kêu:

"Em chỉ muốn giúp anh được nghỉ ngơi nhiều hơn chút thôi mà, ai mà biết anh lại trốn trong phòng giận dỗi này nọ! Em còn tưởng anh bị làm sao, cơm không thèm ăn, gọi cũng không có trả lời,  sợ anh giống lần trước ngất xỉu còn kịp gọi xe cứu thương đó!

Vốn dĩ Trương Triết Hạn vì ghen tuông mà tức giận, ghen nhiều hơn giận. Nhưng thật lòng mà nói, anh một chút cũng không trách được Cung Tuấn.

Lần này nghe hắn nói nhiều như vậy cũng có chút đau lòng, thấy có lỗi khi ném trúng hắn, chỉ có thể ngạo kiều cùng không tình nguyện đi tới xem mặt hắn có làm sao hay không.

Cung Tuấn tránh ở trên mặt đất, Trương Triết Hạn bước tới cúi xuống, đưa tay nắm lấy cái tay đang che mặt của hắn muốn tách ra, nhưng nào ngờ nháy mắt liền bị Cung Tuấn nắm ngược trở lại.

Hơi thở gần trong gang tấc, đôi mắt hàm tình của Cung Tuấn làm anh trở tay không kịp.

Con mẹ nó!

Đáy mắt Cung Tuấn chứa ý cười nhìn về phía Trương Triết Hạn, hai tay nắm chặt lấy tay anh nói:

"Sao anh lại dễ thương thế?"

Trương Triết Hạn lúc này đã thấy mệt, nghiến răng muốn thoát khỏi tay hắn. Nhưng Cung Tuấn nhất quyết không buông. Không những hắn không buông tay mà còn đứng dậy đem anh áp vào trên tường.

"Nói đi, anh đang giận cái gì?"

Vừa rồi vẫn còn có khoảng cách, lúc này, hơi thở của Cung Tuấn gần như quanh quẩn vờn bên tai Trương Triết Hạn.

Anh trừng hắn một cái, cố gắng tìm cách thoát khỏi hắn.

Hai cánh tay càng bị trói chặt, hơi thở nguy hiểm tựa như đang tản ra từ người Cung Tuấn.

Hắn tiếp tục đến gần: "Nói đi, tại sao anh lại tức giận?"

Trương Triết Hạn nghiến răng, mím chặt môi. Bị Cung Tuấn ép hỏi làm thần sắc anh có chút thay đổi, nhìn có chút thoả mãn.

Tiếc rằng một loạt động tác nhỏ này của anh đều bị Cung Tuấn thu hết vào đáy mắt, với người khác thì sẽ thấy hiện tại Trương Triết Hạn đang rất tức giận, nhưng trong mắt Cung Tuấn lại chỉ thấy anh đáng yêu đến nỗi không thể giải thích được.

"Nói--"

Âm thanh cơ hồ dán lên tai của Trương Triết Hạn. Anh thậm chí còn cảm thấy môi của Cung Tuấn đã cọ trúng vào tai mình.

Chịu không nổi, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, vừa tức giận lại vừa mê ly, Trương Triết Hạn mắng to:

"Đừng để cái miệng đã hôn người khác của cậu chạm vào tôi!"

Vậy là, anh đã nhìn thấy rồi.

Cung Tuấn nhếch khóe miệng nói với Trương Triết Hạn, "Ngay bây giờ, em sẽ cho anh một lời giải thích."

Trương Triết Hạn được thả ra, Cung Tuấn nhấc điện thoại, bấm số gọi cho Hứa Điềm.

"Cậu có lầm hay không? Hiện tại đang trong giờ học đấy!"

Cung Tuấn đặt tay lên môi, ra hiệu cho Trương Triết Hạn đừng cản trở hắn.

Quả nhiên, cuộc gọi đã được kết nối, Cung Tuấn duỗi tay ấn nút bật loa ngoài.

“Xin chào?” Âm thanh ngọt nị từ đầu dây bên kia truyền tới, giọng nói này rất quen thuộc, đây chắc chắn là giọng của Hứa Điềm. Không chờ cô ta kéo xong âm cuối thật dài, Cung Tuấn bên này bèn lên tiếng:

"Tôi hỏi cô hai câu. Nếu cô trả lời sai, chúng ta lập tức cắt đứt, tôi đời này liền không bao giờ gặp lại cô nữa!"

Cung Tuấn trở nên nghiêm túc, lúc nói chuyện liền có chút hùng hổ doạ người.

"Em xin lỗi ... Em xin lỗi mà, em đã làm gì sai sao? Anh nói đi em liền sẽ sửa?"

Mặc kệ người kia đang nói cái gì, Cung Tuấn liền ngắt lời:

"Câu hỏi thứ nhất, đêm đó cô đột nhiên nói sợ ma, để tôi ở cùng với cô, đó là vì cái gì?"

Trương Triết Hạn trợn tròn mắt. Tối hôm đó? Trương Triết Hạn liền hiểu ra đêm đó là đêm nào rồi.

"Em... em..." lời nói ngập ngừng qua điện thoại.

"Mau nói, tôi không có rảnh để chờ cô đâu!"

"Hôm đó anh trai của anh gọi điện nói rằng anh ấy không được khỏe. Em không muốn anh về vì em sợ ... Em sợ rằng anh ấy sẽ lây bệnh cho anh ..."

Thật là một lý do vĩ đại. Xem ra sau khi nghe điện thoại cô ta đã không nói cho Cung Tuấn biết về bệnh tình của anh.

Cung Tuấn không nghe cái gọi là "giải thích" từ bên kia điện thoại nữa, tiếp tục hỏi:

"Câu hỏi thứ hai, tại sao đêm qua cô lại hôn tôi?"

Ai hôn ai? Trương Triết Hạn vẫn luôn cho rằng Cung Tuấn hôn Hứa Điềm.

"Em... em..." Hứa Điềm ngập ngừng không chịu nói, giọng điệu mang theo nức nở.

"Nói đi!"

"Em nhìn thấy anh trai của anh đi tới, em không có ý gì khác, em chỉ muốn anh ấy biết rằng chúng ta đã quay lại với nhau ..."

"Tút...tút...tút..." Không đợi cô giải thích tiếp, Cung Tuấn liền tắt máy.

Cung Tuấn hạ mi nhìn Trương Triết Hạn.

"Này, cậu đối xử với con gái nhà người ta  nhẫn tâm như vậy, tôi nghe xong mà cũng không đành lòng ."

“Trước không nói cái này.” Cung Tuấn tiến lại gần anh, ánh mắt mang theo trêu học mà hỏi:

"Hiện tại anh mau nói cho em biết, cô ấy hôn em, anh lại tức giận như vậy làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top