Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói cho em biết đi, cô ấy hôn em, tại sao anh lại tức giận?"

Khoảng cách càng lúc càng gần, mắt hắn dán chặt vào đôi môi đang hé mở của anh, bàn tay áp chặt anh vào tường:

"Mau nói cho em nghe đi, anh?"

Trương Triết Hạn vô lực dựa vào bức tường phía sau, mà hơi thở đối phương lại càng ngày càng gần.

Điều đó sẽ xảy ra sao?

Ngay từ lần gặp đầu tiên, khi Cung Tuấn từ cửa bước vào trên vai đeo cặp sách, mỉm cười gọi một tiếng "ca";  khi Trương Triết Hạn tức giận chạy khỏi nhà, Cung Tuấn liền đuổi theo sau và nói " Vẫn còn có em mà. "; Từ đó đến nay dù cho sáng sớm anh đi học hay hoàng hôn khi anh về nhà vẫn luôn có một cái đuôi nhỏ quấn lấy anh không rời như hình với bóng.

Tình cảm ấy tựa như hạt giống đã lặng lẽ gieo trồng và nảy mầm trong vô vàn ngày đêm mà hai người sánh bước bên nhau.

Trương Triết Hạn rũ mắt, thân thể chậm rãi thả lỏng.

Dường như có một luồng điện vô hình đang lan rộng giữa hai người.

Cung Tuấn tiến lại càng gần, khi sắp chạm vào người anh thì bất ngờ thu tay lại, lui về phía sau, xoay người rời đi.

"Không có việc gì thì em quay về lớp đây."

Cung Tuấn nhặt cặp sách đặt lại lên giường, lưu lại cho anh một bóng lưng tiêu sái.

Trương Triết Hạn ngốc tại chỗ. Anh suýt nữa cầm lòng không được, làm sao chống cự lại được sự trêu chọc của một cao thủ tình trường chứ.

Trương Triết Hạn cúi đầu thở ra một hơi.

Những khóm đinh hương ở đầu phố đua nhau khoe sắc, tỏa hương thơm ngào ngạt. Bất cứ khi nào nhìn thấy cánh hoa trầm tĩnh lại dịu dàng này, hắn đều liên tưởng đến Trương Triết Hạn, hương vị ngọt ngào tựa như hơi thở của anh.

Rất nhiều năm về trước, Cung Tuấn đi theo Trương Triết Hạn đến nơi này, dù đang cách anh mười thước, hắn vẫn nhìn thấy được đôi mắt còn đỏ hoe của anh.

Anh đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chú vào Cung Tuấn. Giống như một tia sáng, đột nhiên chiếu thẳng vào trái tim của Cung Tuấn.

Kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ.

Cung Tuấn không chịu chăm chỉ học hành, cố tình tìm bạn gái, chính là muốn kích thích Trương Triết Hạn.

Hắn đi đâu cũng đều muốn mang Trương Triết Hạn theo, dù ăn cơm cùng bạn gái cũng phải kéo theo anh, hắn làm vậy là vì muốn trêu chọc Trương Triết Hạn.

Nhưng anh lại không hề phản ứng lại.

Dù hắn có trêu chọc thế nào đi chăng nữa anh cũng không phản ứng lại.

Cung Tuấn tức giận đá vào thùng rác bên cạnh, hắn không muốn đến lớp nữa.

Khi Trương Triết Hạn thu dọn cặp sách xong đi ra, liền nhìn thấy Cung Tuấn, nhưng hướng mà hắn đang đi ngược lại với đường đến trường.

Lại nhìn thoáng qua thùng rác đã bị đạp đổ, hắn tức cái gì? Hắn vẫn còn giận à?

Quyết định không thèm quan tâm tới hắn, quay đầu chạy tới trường học.

Anh xấu hổ nói với thầy chủ nhiệm rằng sáng ngày anh bị tiêu chảy, uống thuốc xong liền khỏi rồi, sau đó chậm chạp quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Trương Triết Hạn luôn luôn rất nghiêm túc trong việc học, bởi vì buổi sáng đã tan học một tiết, cho nên mấy tiết học sau đều chăm chú nhìn lên bảng đen, buổi trưa cũng ở lại học bù.

Mãi cho đến buổi chiều vào tiết học thứ ba, thầy chủ nhiệm gọi anh ra ngoài, Trương Triết Hạn nghĩ rằng thầy sẽ nói về sự tình sáng nay, nhưng không ngờ rằng thầy lại nói về chuyện của Cung Tuấn.

Thầy chủ nhiệm đẩy đẩy kính, chắp tay sau lưng, nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Cung Tuấn:
"Em ấy đã từng trốn học một hoặc hai tiết, nhưng hiện tại một ngày rồi cũng không đến lớp. Em ấy ở nhà làm gì?"

Trương Triết Hạn siết chặt lòng bàn tay, vốn dĩ việc hồi sáng giữa mình với Cung Tuấn vẫn khiến anh nghẹn trong lòng, nhất thời không biết nên nói gì.

"Yêu sớm, trốn học, việc gì em ấy cũng làm cả rồi. Hôm nay tôi đã báo cho phụ huynh, dù cho đứng trong top 3 toàn trường cũng không thể làm loạn như thế được!"

“Đi gọi nó về cho tôi!”

Thật ra Trương Triết Hạn cũng không biết hôm nay hắn đi đâu, đành phải đứng ở cổng trường gọi điện cho hắn.

"Alo ..." Cung Tuấn trả lời, âm thanh ồn ào vô cùng lớn phát ra từ trong điện thoại.

"Ở đâu?"

/

Cung Tuấn nói ra tên KTV, cúp điện thoại Trương Triết Hạn bắt đầu phóng xe tới chỗ đó.

Bị Cung Tuấn làm tức giận cả buổi sáng, giờ còn phải đến KTV để mời hắn trở lại lớp. Dọc đường đi, Trương Triết Hạn trong lòng ôm một bụng tức giận, tức giận là bởi vì Cung Tuấn lại có thể coi tình cảm cùng chuyện học hành như là trò đùa vậy!

"Làm phiền anh, cho tôi hỏi, phòng 302 đi lối nào?"

Quầy lễ tân chỉ cho anh đường đi, anh liền bắt đầu đi dọc theo hướng đó.

Tại cửa phòng 302, màn hình bên trong đen kịt, ngay cả đèn cũng không bật, cửa đóng chặt.

Có vẻ như hắn không có ở đây. Quay người rời đi, lại nhìn thấy những cửa KTV khác, không có phòng nào mở cửa cả.

Chẳng lẽ?

Trương Triết Hạn đẩy cửa mà vào.

Ngoài cửa KTV ồn ào lộn xộn, nhưng bên trong cửa lại yên tĩnh lạ thường, như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

“Cung Tuấn!” Kêu một tiếng.

Không có ai trả lời.
“Cung Tuấn?” Vẫn không có ai trả lời.

Bật đèn pin của điện thoại di động lên, ánh sáng chiếu vào ghế sô pha trong góc.

Cung Tuấn lặng lẽ ngồi trên đó.

“Thầy chủ nhiệm vừa khiếu nại cậu với tôi, rốt cuộc cậu có về hay không?” Trương Triết Hạn bước lên phía trước.

Khi thấy anh đến gần, Cung Tuấn liền nâng mắt.

Sau đó nhanh chóng kéo anh qua, trở mình đem anh đặt dưới thân.

"Cậu điên rồi sao? Mau cút ra cho tôi!" Anh một bên giãy giụa một bên nhỏ giọng quát.

"Hưm-" Cung Tuấn nhìn anh, "Sao anh lại kêu nhỏ như vậy, là sợ người khác nghe thấy sao?"

"Sao anh phải sợ bị người khác biết vậy? Chúng ta là anh em một nhà, ngủ chung một giường cũng không có gì lạ. Có phải hay không, ca?"

“Mau lăn xuống cho tôi!” Trương Triết Hạn nói.

Cung Tuấn mỉm cười, một tay gắt gao giữ lấy anh, tay còn lại lần mò tìm kiếm trên người anh:
“Nhịp tim thật nhanh.” Cung Tuấn nói, “Tại sao mỗi lần đến gần em, tim anh lại đập nhanh đến vậy?

Không muốn phản ứng lại, nhưng khi Cung Tuấn trêu chọc đưa tay chạm vào lồng ngực của mình, ở khoảng cách gần như vậy liền khiến toàn thân Trương Triết Hạn trở nên nóng bừng.

Phải nói rằng Cung Tuấn thực sự là một chuyên gia trong việc tán tỉnh.

“Cung Tuấn, có phải cậu thấy ghê tởm lắm đúng không?” Trương Triết Hạn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy còn anh? Anh mau nói cho em biết đi? Anh rõ ràng cũng có cảm giác với em mà, tại sao cứ luôn tỏ thái độ như không có việc gì thế. Làm vậy có mệt không?"

Cung Tuấn lại nói: "Anh không biết rằng, khi nhìn thấy Hứa Điềm tựa đầu vào vai em, mắt anh như muốn bay lên trời. Sao vậy, anh tưởng em không nhìn thấy, không biết sao!"

Trương Triết Hạn không nói, bởi vì anh không thể phủ nhận, anh không có cách nào phủ nhận.

Hơi thở của Cung Tuấn lại đến gần, đem mũi cọ cọ vào môi Trương Triết Hạn, nói một câu

"Anh thật thơm."

Đầu óc Trương Triết Hạn vốn vẫn tỉnh táo, nhưng hiện tại tâm tư cũng có chút rối loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top