Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn ăn trưa xong, Trương Triết Hạn có thể là ngại trực tiếp đuổi cậu đi. Lái xe hơn nửa giờ, cũng chỉ đến nấu cho Trương Triết Hạn một bữa cơm. Hơn nữa vì tính chất công việc của hai người, tốc độ ăn cơm cũng nhanh, nửa giờ sau đã ăn xong, chờ Cung Tuấn rửa bát xong, thời gian nghỉ trưa cũng còn hơn một giờ. Cung Tuấn không nỡ đi, trong lòng nghĩ có nên nói gì đó không.

Trương Triết Hạn cũng không nỡ, đi xa như vậy chỉ để nấu một bữa cơm cho anh. Suy nghĩ một hồi, anh nói với Cung Tuấn: "Tuấn Tuấn, giờ nghỉ trưa của anh còn hơn một giờ. Nếu không thì chúng ta cùng xem gì đó đi?"

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được Cung Tuấn rất vui, khiến cho Trương Triết Hạn cũng cười theo. Đúng vậy, lần trước không thể xem phim cùng Trương Triết Hạn quả thật khiến Cung Tuấn vô cùng tiếc nuối. Nghe Trương Triết Hạn nói vậy, cả người liền tràn đầy tinh thần.

Trương Triết Hạn lấy điện thoại ra, tải bộ phim Love, Death & Robots phần hai mà anh định xem, ngẩng đầu hỏi Cung Tuấn: "Xem phim này nhé? Dù sao anh cũng đặc biệt thích phần một."

Thật trùng hợp, kỳ thật Cung Tuấn cũng thích thể loại khoa học viễn tưởng này, hai người còn trò chuyện mấy câu về phần một. Cung Tuấn từng nghĩ đến chuyện sẽ xem phần hai, nhưng gần đây bận rộn nên quên mất.

Vì thế hai người ngồi trên ghế xoay trong phòng trực ban của Trương Triết Hạn, nằm trên bàn xem phần mới bằng chiếc điện thoại nhỏ. Ban đầu Cung Tuấn còn có chút hứng thú mà xem phim, có thể là phần hai không hay bằng phần một, Cung Tuấn xem được hai tập liền phân tâm. Ánh mắt lướt tới gương mặt Trương Triết Hạn bên cạnh. Trương Triết Hạn mới lợi hại, lúc này, anh đã ngủ gật trên bàn.

Cung Tuấn sững sờ một lúc, sau đó tắt điện thoại của Trương Triết Hạn. Quay đầu, nằm lên bàn tiếp tục ngắm Trương Triết Hạn đang ngủ. So với xem phim, đẹp hơn.

Dù sao nằm trên bàn cũng không ngủ ngon được, khoảng hai mươi phút sau, Trương Triết Hạn mơ màng mở mắt. Mà Cung Tuấn, nhanh chóng giả vờ như đang xem phim một cách nghiêm túc.

Trương Triết Hạn mở to mắt, nhìn thấy dáng vẻ đang nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của Cung Tuấn, có lẽ cũng đoán được, ôn nhu mỉm cười.

Cung Tuấn đang tỏ vẻ bình thường, nghe thấy tiếng cười của Trương Triết Hạn, biết người kia đã nhìn thấu mình rồi, bất đắc dĩ gãi đầu, xoay chiếc ghế mấy vòng, đối mắt với Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn vẫn đang mỉm cười nhìn cậu, giống như muốn gửi sự ôn nhu này vào tim cậu.

Trên thực tế, chuyện tình cảm không nên tiến triển nhanh đến vậy. Cho dù tính đến việc nhắn tin mỗi ngày trên Wechat, Cung Tuấn cũng chỉ mới quen biết Trương Triết Hạn được nửa tháng. Nhưng giờ phút này, Cung Tuấn lại nghiêm túc nói: "Trương Triết Hạn, anh có muốn cân nhắc thử việc làm người yêu của em không?"

Nụ cười của người trước mặt, thật sự khiến tim Cung Tuấn tan chảy.

Cậu thừa nhận, cậu đối với Trương Triết Hạn là nhất kiến chung tình, mỗi lần nghĩ đến, đều bắt đầu không tự chủ mà muốn đến gần anh. Vậy Trương Triết Hạn nghĩ thế nào về cậu? Trương Triết Hạn có vẻ rất thích cậu. Cung Tuấn cũng không để ý, bản thân ở trước mặt người khác có thể là một hình tượng rất khôn khéo, nhưng trước mặt Trương Triết Hạn, cậu chỉ muốn làm cho Tiểu Triết của cậu vui vẻ.

Trương Triết Hạn nhìn cậu từ trên xuống dưới một vòng, cười nói: "Làm người yêu của anh, cũng không phải không thể. Nhưng mà, phải có thời gian khảo sát."

Cung Tuấn trịnh trọng gật đầu, quả thật, bọn họ chỉ mới quen nhau nửa tháng, muốn có thêm thời gian cũng rất bình thường.

"Bao lâu?" Cung Tuấn dùng đôi mắt cún con nhìn Trương Triết Hạn, chỉ thấy người trước mặt giơ ba ngón tay.

"Ba tuần? Có thể, em nhất định sẽ cố gắng hết sức!" Cung Tuấn vui vẻ, trong ba tuần này cậu sẽ dốc hết toàn lực biểu hiện thật tốt.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn đang vẫy đuôi, lắc đầu cười.

"Ba tháng? Cũng được nha, em hứa sẽ sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Cung Tuấn cười đến nỗi khóe miệng cũng sắp kéo đến khéo mắt.

Trương Triết Hạn vẫn im lặng cười, lắc đầu.

"A... Phải mất ba năm, lâu như vậy sao?" Cung Tuấn mím môi, suy nghĩ một chút. "Có thể, em cảm thấy nếu đã là người mà em nhận định, không cần biết phải mất bao lâu, em cũng sẽ hoàn thành khảo nghiệm của Triết Hạn."

Thế nhưng ba ngón tay của Trương Triết Hạn vẫn chưa hạ xuống, nụ cười trên mặt cũng vậy.

"Ba mươi năm?" Cung Tuấn không xác định hỏi một chút, suy nghĩ, lại vui vẻ cười rộ lên, giống hệt một chú cún Samoyed. "Cũng có nghĩa là, trong ba mươi năm này, Trương lão sư phải một lòng một dạ chỉ có một người là em thôi nha."

Trương Triết Hạn không nhịn nổi nữa, bật cười: "Ba ngày, ba ngày là đủ rồi. Tuấn Tuấn, anh cho em ba ngày khảo sát, em phải giấu cho tốt cái đuôi ác long của em đó."

Cung Tuấn nghe xong, ngây ngốc một lát, sau đó "Ngao" một tiếng, nhào vào lòng Trương Triết Hạn.

Cậu sẽ cố gắng, vì tình yêu của Trương Triết Hạn.

Ba ngày sau, ngày cuối cùng của kì khảo sát.

Tối hôm trước, Cung Tuấn nhận được thông báo, đội cậu sẽ phụ trách bảo vệ an ninh cho concert của Châu Kiệt Luân. Nếu là bình thường, Cung Tuấn căn bản sẽ không quan tâm là ai, hoặc là ai tổ chức concert. Nhưng hôm nay lại là ca sĩ mà cả cậu và Trương Triết Hạn đều thích, Cung Tuấn có chút chờ mong.

Đêm đó, Cung Tuấn không kiềm chế được phấn khích. Cuộc gọi video vừa được kết nối, liền không nhịn được chia sẻ niềm vui của mình.

"Triết Hạn, báo cho anh một tin vui!" Cung Tuấn vui vẻ nói.

Ai ngờ, bên kia cũng nói cùng một câu với cậu: "Tuấn Tuấn, báo cho em một tin vui!"

Hai người nói xong, đều sửng sốt một chút, sau đó cười thích thú.

"Anh nói trước đi."

"Em nói trước đi."

Lại đồng thanh.

Hai người bật cười, nhìn nhau tựa như đang chờ đối phương lên tiếng trước rồi mới nói.

"Triết Hạn, em có thể dẫn anh đến concert của Châu Kiệt Luân đó!"

"Tuấn Tuấn, anh có thể dẫn em đến concert của Châu Kiệt Luân!"

Ngoại trừ ngữ khí khác nhau, giọng điệu Cung Tuấn vô cùng cao hứng, mà Trương Triết Hạn lại bình tĩnh hơn, hai người cơ hồ là giống y như đúc. Cả hai ngây người, sau đó, tiếng cười tựa như vang khắp đội đặc cảnh.

Hóa ra, Trương Triết Hạn cũng được bệnh viện cử làm bác sĩ hỗ trợ cho buổi concert đó. Mà hai người, ngay từ giây phút đầu tiên nhận được nhiệm vụ, họ đều nhớ đến vị nào đó nhà mình hình như cũng thích Châu Kiệt Luân.

Thật ra, làm nhân viên công tác cho concert còn mệt hơn cả người hâm mộ. Đội của Cung Tuấn phải đến sân vận động trước ba giờ, khi bắt đầu bố trí, lại thấy Trương Triết Hạn đã ở đây được một giờ.

Sau ba lần hẹn hò thất bại, bọn họ cuối cùng cũng có thể cùng đến concert như một đôi yêu nhau bình thường. Chỉ là, cả hai đều có nhiệm vụ riêng.

Concert cũng đã đến rồi, nhưng đôi tình nhân nhỏ cũng không thấy mặt nhau được mấy lần.

Ngoai trừ bốn người đã gặp qua Trương Triết Hạn, những thành viên còn lại đều muốn đi ngang qua điểm chữa bệnh, xem chị dâu trong truyền thuyết của họ là người như thế nào.

Bất quá phàm là người có ý định này, đều bị Cung Tuấn ghi chép lại cẩn thận.

Đêm nay ai dám nhìn đối tượng của tôi, tôi sẽ bắt người đó rèn luyện đến mức phải hoài nghi nhân sinh.

Đây đại khái là mục tiêu phấn đấu của Cung Tuấn trong đêm nay.

Tuy nói là Cung Tuấn và Trương Triết Hạn có cơ hội cùng đến concert của ca sĩ yêu thích, nhưng lại căn bản không có thời gian nghe đàng hoàng. Cung Tuấn luôn phải chú ý đến tất cả lối ra vào hoặc những người khả nghi. Mà Trương Triết Hạn bên kia, những fan kích động quá mức hoặc mất nước cũng sẽ được đưa đến.

Cuối cùng, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn không chỉ không thể hẹn hò mà còn không được nghe hát. Chỉ biết rằng bên trong concert vẫn vô cùng náo nhiệt.

Hai người vẫn tiếp tục làm việc đến khi Châu Kiệt Luân bắt đầu giao lưu với người hâm mộ, để fan chọn thêm hai ba bài hát nữa. Thành viên trong đội, Phi Long, lặng lẽ đến nói với đội trưởng: "Đội trưởng, anh đến 3C, cửa ra vào của tầng ba một chút đi."

Ban đầu Cung Tuấn còn không hiểu chuyện gì, nhưng nếu đã nói vậy, cậu cứ làm theo lời hắn nói đi. Cung Tuấn chạy đến 3C, thấy Trương Triết Hạn đứng đó, tựa như đang đợi ai.

"Triết Hạn!" Cung Tuấn vội lao đến, trong lòng mừng thầm, đến mức muốn hét lên.

Trương Triết Hạn thấy cậu, mỉm cười: "Mấy người Tiểu Dương kêu anh đến lầu ba, nói rằng có người cần được khám bệnh."

Cung Tuấn rất vui, tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Trương Triết Hạn. Hai người đứng ở lối ra vào, loáng thoáng có thể nghe thấy ca khúc cuối cùng của Châu Kiệt Luân ở bên trong.

Trước đó, Cung Tuấn chưa từng cảm thấy, Ốc Sên hóa ra cũng là một bản tình ca.

"Tôi muốn từng bước từng bước vươn lên,

Chờ đợi ánh dương xuất hiện rồi lặng lẽ ngắm nhìn nó."

Cung Tuấn nghiêng đầu, có thể nhìn thấy gương mặt đang chăm chú nhìn vào trong concert của Trương Triết Hạn, được ánh đèn xinh đẹp chiếu lên, gương mặt kia dường như từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, đẹp và quyến rũ. Giọng hát của Châu Kiệt Luân dường như không còn quan trọng nữa, khắc này Cung Tuấn chỉ có thể nghe thấy giọng ngân nga nhẹ nhàng của Trương Triết Hạn. Tiếng hò hét trong concert, cũng giống như tiếng tim Cung Tuấn đang đập mạnh, tình yêu điên cuồng trong lòng cậu cũng giống như hiện trường hoành tráng trước mặt.

Trong tiếng hát của Châu Kiệt Luân, trong một góc mà không ai để ý.

Cung Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Triết Hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top