Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chân tướng



Lần đầu gặp nhau em đưa anh lên đồn.

Cập nhật: 17/06/2021

___________________

Cung Tuấn cảm thấy hôm nay rất mệt mỏi. Ban ngày gặp một vụ tai nạn liên hoàn, cả bệnh viện chạy bở hơi tai lo cấp cứu đến tận khuya. Đến lúc tan làm về nhà, vì tốt bụng nhặt đồ giúp người ta mà bị quật một cú đau điếng. Cung Tuấn là một Alpha, bình thường sẽ không có chuyện phản ứng không kịp mà bị tấn công, nhưng mấy hôm trước gấp rút tăng ca hoàn thành thủ tục bản quyền cho nghiên cứu mới, lại thêm ban ngày căng thẳng làm việc, thế là một Alpha cứ như vậy bị đập ngất.

Cung Tuấn tỉnh lại ở đồn cảnh sát, trong thân phận một kẻ biến thái theo dõi, có ý đồ tấn công một Omega bất thành. Đồn cảnh sát nửa đêm chỉ có ba người trực, một Alpha nam đang lấy khẩu cung, một Beta nam đang an ủi người báo án cùng một Alpha nữ đang nhìn Cung Tuấn bằng ánh mắt vô cùng coi thường. Này cô gái, cô không thấy bên nguyên đơn đang bịt mặt kín mít kia giống biến thái hơn à?

"Xin lỗi, anh có thể tháo mũ và khẩu trang được không?"

Trương Triết Hạn đã quen che mặt để tránh bị nhận ra chậm rãi bỏ lớp nguỵ trang xuống. Khi khuôn mặt xinh đẹp như tượng tạc lộ diện, cả đồn cảnh sát lâm vào im lặng, mấy vị cảnh sát trợn mắt lên nhìn Trương Triết Hạn, miệng mở to run rẩy không nói lên lời. Cung Tuấn ở bên cạnh, chẳng hiểu tại sao mấy người này lại trưng ra cái biểu hiện như gặp ma như vậy, rõ ràng Omega này rất đẹp cơ mà! Người có khuôn mặt như vậy chắc hay gặp rắc rối lắm, bảo sao lại nhầm mình thành biến thái. Bố mẹ Omega này thật sáng suốt khi để con mình học võ, chứ không thì với gương mặt hoạ thuỷ này không biết có bình an trưởng thành được không nữa. Nhưng Omega kia cũng quá không cẩn thận rồi, đêm khuya còn ra ngoài một mình, thật chẳng có ý thức tự bảo vệ gì cả!

Cung Tuấn hoàn toàn bị mỹ sắc của Trương Triết Hạn chinh phục, tất cả oán hận vì bị đánh oan đã tiêu biến, chỉ còn chỗ cho sự lo lắng thương xót cho an toàn của người đẹp.

"Trương Triết Hạn, anh là Trương Triết Hạn?"

Vị Alpha nam ngồi đối diện hai người là người đầu tiên phản ứng, anh ta bật dậy, xô đổ cả ghế, tay chỉ vào Trương Triết Hạn lớn tiếng nói.

Cung Tuấn thấy mỹ nhân nhíu mày khó chịu khi bị chỉ thẳng mặt liền đứng dậy, đè tay vị cảnh sát lỗ mãng kia xuống.

"Vị cảnh sát này, mong ngài hãy đối xử lịch sự với người khác. Muốn nói gì xin bình tĩnh, đừng chỉ tay vào người khác như vậy!"

Trương Triết Hạn ngạc nhiêm quay sang, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào kẻ biến thái này, thực sự, thực sự chẳng giống biến thái chút nào hết. Người này thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi quần âu làm nổi bật dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt nghiêm nghị anh tuấn. Trương Triết Hạn làm minh tinh ngần ấy năm, gặp gỡ bao nhiêu người đẹp nhưng cũng phải đứng hình mất vài giây trước vẻ đẹp này. Đúng là không sợ biến thái, chỉ sợ biến thái quá đẹp trai mà! Trương Triết Hạn mê giai đẹp sâu sắc cảm nhận được quyết tâm cho tên mỹ nam biến thái này một bài học lung lay như cây xương rồng trong cát rồi.

"Xin lỗi."

Tiếng của vị cảnh sát Alpha đã kéo lại ánh mắt của Trương Triết Hạn khỏi gương mặt mê người kia. Anh nhanh chóng bày ra biểu cảm bình thản, mỉm cười. Vị cảnh sát bị nụ cười thương mại của Trương Triết Hạn làm chao đảo, khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, lắp bắp nói.

"Tôi... tôi rất hâm mộ anh nên có phần thất lễ, rất xin lỗi anh!"

"Không sao, chúng ta tiếp tục chứ."

"Vâng....vâng."

Anh chàng cảnh sát dù sao cũng được đào tạo chuyên nghiệp, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Mời anh trình bày lại sự việc đã xảy ra."

"Hôm nay, khoảng 12 giờ 20, khi tôi đang một mình về căn hộ thì phát hiện có người đi theo. Ban đầu tôi nghĩ người đi theo mình cũng ở cùng chung cư nên không làm gì cả, sau đó người đó đuổi theo tôi, lúc bị nắm vai thì tôi theo phản xạ có hành động tự phòng vệ. Sau đó thì các anh tới."

"Vậy là người này chưa có hành động hay lời nói nào gây bất lợi cho anh?"

"Đúng vậy."

Giờ nghĩ lại mới thấy hình như ngoài chạy theo gọi vài câu thì chưa làm bất cứ gì khả nghi khác, có khi nào mình đã trách lầm người ta rồi không?

Trương Triết Hạn hơi nghiêng mặt sang nhìn người ngồi bên cạnh, nhưng ngoài biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc thì chả thấy gì cả.

"Anh vui lòng cho tôi xem định dạng cá nhân."

Anh cảnh sát dùng một chiếc máy quét cầm tay quét lên thiết bị liên lạc trên cổ tay Cung Tuấn. Sau khi đọc thông tin trên đó liền suýt bật dậy. Hôm nay là ngày gì thế này? Vậy mà được gặp cả minh tinh nổi tiếng Trương Triết Hạn lẫn danh nhân giới y học. Nếu trước đó anh còn nghi ngờ đây là một tên biến thái giả danh tri thức nào đó thì sau khi xem thông tin của người này anh liền biết mình nhầm rồi, người này sao có thể là biến thái được.

"Anh Cung Tuấn, mời anh trình bày lại sự việc đã xảy ra."

"Hôm nay, lúc 12 giờ 18 phút, tôi gặp anh Trương Triết Hạn đây ở cổng vào chung cư. Lúc ấy anh Trương đang trong tình trạng say rượu, do lo lắng anh ấy không tự đi về được nên tôi đã đi theo. Sau đó anh Trương đây có đánh rơi đồ nên tôi đã nhặt lên và gọi anh ấy lại. Nhưng có về anh Trương không nghe thấy, vì vậy tôi đã chạy theo anh ấy. Sau đó thì tôi bị đánh ngất. Đây là đồ anh Trương làm rơi."

Cung Tuấn đặt lên bàn một chiếc chìa khoá. Trương Triết Hạn nhìn, đúng là chìa khoá chiếc tủ cổ của mình.

"Anh Trương Triết Hạn, đây có phải đồ của anh không?"

"Đúng vậy, là đồ của tôi."

Lỗ tai Trương Triết Hạn đỏ bừng, người ta có ý tốt nhặt đồ cho mình lại bị đánh, ngượng quá đi.

"Có vẻ chuyện này chỉ là hiểu lầm. Hai vị muốn hoà giải hay truy cứu tiếp?"

"Hoà giải."

"Hoà giải được rồi."

Hai người đồng thanh nói, rồi quay ra nhìn nhau, im lặng.

"Đây là biên bản, sau khi ký xong mọi người có thể về."

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn lần lượt ký vào biên bản điện tử, kết thúc chuyện hiểu lầm này.

Sau khi giải quyết xong công việc, ba vị cảnh sát liền vây lấy Trương Triết Hạn, trưng ra bộ mặt người hâm mộ cuồng nhiệt.

"Anh Trương Triết Hạn, tôi có thể xin chữ ký của anh được không?"

"Em có thể chụp ảnh với anh không?"

"Anh có thể bắt tay em không ạ?"

Trương Triết Hạn lần lượt ký tên, bắt tay, chụp ảnh với cả ba người rồi mới được thả đi. Lúc anh bịt kín lại mặt ra ngoài thì thấy Cung Tuấn vẫn đang đứng trước đồn cảnh sát, bên cạnh là một chiếc xe bay màu đen.

"Lên xe đi, chúng ta cùng đường."

Cung Tuấn lịch sự mở cửa xe cho Trương Triết Hạn, nhàn nhạt nói.
Là một minh tinh bình thường Trương Triết Hạn sẽ không bao giờ lên xe người lạ, nhưng người lạ này vừa bị mình quật xong, cũng không tính là người lạ nữa.

"Cảm ơn anh!"

Trên đường về Cung Tuấn im lặng chuyên chú lái xe không nói một lời. Trương Triết Hạn ngập ngừng mãi mới mở lời.

"Chuyện hôm nay xin lỗi anh, là tại tôi nhạy cảm quá. Cũng cám ơn anh đã giúp tôi nhặt đồ."

"Không có gì."

Trong không gian yên tĩnh, giọng trầm khàn của Cung Tuấn khiến Trương Triết Hạn rùng mình, tim cũng đập nhanh vài nhịp.

"Anh là Omega, cẩn thận như vậy là đúng."

"Hình như anh không biết tôi. Vậy tại sao anh biết tôi là Omega?"

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, từ những biểu hiện của người này thì rõ ràng cậu không biết Trương Triết Hạn là ai, nhưng nếu đã không biết anh thì sao lại đoán được giới tính thứ hai của anh? Rõ ràng Trương Triết Hạn luôn luôn cẩn thận dùng thuốc và miếng dán ức chế, thuốc xịt khử mùi pheromone cũng xịt đầy đủ.

"Rượu sẽ làm giảm tác dụng của chất khử mùi pheromone, đặc biệt là rượu vang. Ngoài ra có vẻ thuốc ức chế anh đang dùng không đạt được hiệu quả tốt nhất. Tôi khuyên anh nên sử dụng thuốc dạng tiêm, tác dụng nhanh và hiệu quả hơn."

Trương Triết Hạn ngửi thử cổ tay mình, chẳng có mùi gì cả.

"Anh sẽ không thể ngửi được mùi pheromone của mình đâu."

Tiếng cười khẽ của Cung Tuấn làm Trương Triết Hạn đỏ mặt, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Anh hiểu rõ mấy cái này ghê."

"Tôi có nghiên cứu đôi chút về pheromone và thuốc ức chế."

"Vậy à."

Cuộc trò chuyện kết thúc, cả hai lại lâm vào im lặng.

Đến nơi, hai người vẫy tay tạm biệt nhau, lòng thầm tiếc nuối có lẽ sau này khó mà gặp lại nhau lần nữa.

Lúc gặp nhau dưới sảnh toà nhà hai người cùng nghĩ. 'Trùng hợp ghê, không ngờ lại ở chung toà nhà với anh ấy.'

Lúc bấm tầng thang máy. 'Trùng hợp ghê, sống cùng tầng luôn này.'

Lúc mở cửa phòng. 'Trùng hợp ghê, hai phòng đối diện nhau luôn nè!'

"Đợi đã, chúng ta là hàng xóm sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao tôi chưa gặp anh bao giờ?"

"Chắc là vì anh chưa sống ở đây bao giờ."

Cmn Trương Triết Hạn mà biết mình có hàng xóm cực phẩm như này thì đã không bỏ trống căn phòng này suốt nửa năm nay!


Hậu trường:

Hỏi: Ấn tượng đầu tiên của hai người với nhau là gì?

Cung Tuấn: Sâu rượu.

Trương Triết Hạn: Biến thái cuồng theo dõi.

Hỏi: Ấn tượng lần thứ hai của hai người với nhau là gì?

Cung Tuấn: Omega xinh đẹp, nhưng bất cẩn quá.

Trương Triết Hạn: Người tốt xui xẻo.

Hỏi: Điều gì đã khiến hai người thay đổi suy nghĩ về nhau?

Cung Tuấn: Người đẹp như vậy chắc chắn sẽ không sai, là tôi hành động dễ gây hiểu lầm.

Trương Triết Hạn: Gương mặt đó không thể là người xấu được, tại tôi phản xạ thân thể hơi nhanh chút.

Hỏi: Suy nghĩ sau khi chia tay là gì?

Cung Tuấn: Tìm hiểu những thông tin còn thiếu của anh ấy.

Trương Triết Hạn: Phải tạm biệt rồi, tiếc ghê.

Lời tác giả:

Tóm tắt chương hai:
-Đẹp trai không bao giờ sai.
-Mê trai đầu thai cũng không hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top