Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Khởi động

Cập nhật: 19/02/2022

________

Sau đây là ít phút dành cho quảng cáo!

Khán giả chưa kịp xem xem ai đến đã bị dòng chữ tổ choảng trên màn hình làm nóng mặt. Thế kỷ nào rồi mà còn quảng cáo thô thiển như thế? Đài truyền hình không biết giờ đang mốt lồng sản phẩm của nhà tài trợ vào tiết mục à???

Mọi người vừa gõ chữ bình luận chửi nhà đài dở hơi vừa căng mắt ra xem cái quảng cáo hâm hấp đó. Nhỡ vừa đổi kênh quảng cáo cũng hết thì sao? Những lúc như này đến đi vệ sinh còn phải nhịn nữa là vài phút xem người ta vờn nhau sau khi ăn kẹo cao su.

May mà khúc nhạc đệm này chỉ kéo dài hơn một phút, rất nhanh chương trình đã tiếp tục.

Cảnh tiếp theo không phải tiếp nối trong hội trường mà là ở cầu thang thoát hiểm. Máy quay lấy góc quay thẳng đứng từ trên xuống khiến cầu thang trở nên sâu hun hút, người xem chỉ nhìn thấy một đoạn cầu thang, mấy tầng dưới đều bị tầng trên cùng che mất.

Tiếng bước chân và giọng của hai người đàn ông vang vọng trong không gian vắng lặng.

"Tự dưng thanh máy lại hỏng, leo đến bao giờ mới tới tầng mười đây!"

"Anh đi từ từ thôi, vẫn chưa muộn mà."

"Chưa nhưng cũng sắp rồi! Em gọi anh dậy sớm có phải đỡ vội không?"

"Hôm qua thức khuya quá, ngủ thêm chút cũng được mà."

"Được mà?"

Tiếng bước chân dừng lại:

"Được kiểu bế anh lên xe ôm cả đường à? Tay em không mỏi chân em không tê à?"

"Không có, không mệt bằng lúc em đứng phẫu thuật mười hai giờ liền."

"Hai cái đấy so được với nhau à? Cung Tuấn, em nhớ cho kĩ cho anh, anh không phải Nữu Nữu, em không cần nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa thế. Đừng quên anh là chiến lang có thể một tay đấm bay mười người!"

"Em biết em biết. Em vẫn nhớ lần đầu gặp anh một chiêu đánh ngất em luôn mà."

"Ừm."

Con mèo nào đó được vuốt đuôi nên giọng dịu đi thấy rõ:

"Đi nhanh đi, sắp muộn rồi."

Bên trên hai người hì hục leo cầu thang, bên dưới khán giả hì hục chửi nhà sản xuất:

'Hình ảnh? Hình ảnh của tôi đâu?'

'Đài truyền hình hết máy quay thì nói một câu, tụi tôi lập tức gửi cho chục cái. Cmn sao khúc này chỉ nghe được tiếng không nhìn được hình!!!'

'Vợ chồng son cãi nhau, hí hí hí.'

'Ôi đường huyết của tôi lại lên rồi, ngọt khé cổ!'

'Phát hành video hậu trường đi, bao nhiêu bà cũng trả!'

'Chồng người ta chưa bao giờ làm tôi thất vọng.'

'Bế lên xe. Anh có nghĩ như tôi không anh chuối hai?'

'Ôm cả đường. Anh có nghĩ như tôi không anh chuối ba?'

'Sự chú ý của tôi đã va phải câu 'lần đầu gặp đã bị đánh ngất' của Cung Tuấn. Ngất là do bị conditinhyeu va vào xỉu luôn chứ không phải là thật sự ngất phải không?'

'Sao tôi chỉ thấy đỉnh đầu của idol tôi!!!!!!'

'Cái chương trình này nó cứ dị dị sao ý? Chẳng giống game hẹn hò gì cả.'

Vất vả leo bộ đến tầng mười, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đi theo chỉ dẫn mà chương trình phát đến một cánh cửa có bảng đánh số phòng màu xanh da trời. Trương Triết Hạn lấy ra chiếc chìa khoá của đội mình, mở cửa. Cánh cửa đối diện hai người cũng cùng lúc rộng mở, bốn người tám mắt nhìn nhau, sau đó nhìn quanh phòng một lượt. Căn phòng rộng rãi trống trải có bốn người đang đứng sẵn, ba nữ một nam, cộng thêm bốn người vừa tới là tám, có vẻ thành viên tham gia gameshow đã đến đủ, còn tổ chương trình thì chưa.

Tuy không hiểu ý đồ của nhà sản xuất là gì nhưng mọi người cũng lờ mờ đoán ra có lẽ máy quay đã bắt đầu chạy từ lúc họ bước chân vào căn phòng, thậm chí là tòa nhà này rồi. Tám người tự ngồi xuống ghế có đặt bảng tên của mình rồi chào hỏi nhau, dù sao cũng cần hợp tác suốt mấy ngày tới, một mối quan hệ thân thiện sẽ luôn hữu ích hơn sự căng thẳng nghi ngờ:

"Dù không biết tại sao chỉ có mỗi chúng ta ở đây, nhưng tôi nghĩ mình cứ nên làm quen nhau trước đã."

Đào Mỹ Mộng xuất thân giáo viên quản học sinh đã quen nên rất tự nhiên đứng lên tiên phong:

"Tôi là Đào Mỹ Mộng, ba mươi chín tuổi, giáo viên."

"Tôi là chồng cô ấy, Hoàng Phú Thành, bốn mươi tuổi."

"Dương Quân Khanh, ba hai tuổi, trước là vận động viên bóng đá, giờ đổi nghề thổi còi. Cô ấy là vợ tôi, Trịnh Kim Chi, hai mươi lăm tuổi. Cô ấy hơi kiệm lời một chút, có gì mọi người du di nhé!"

"Chào mọi người."

Trịnh Kim Chi trang điểm sắc lẹm lí nhí nói, người với mặt không khớp một tí nào hết. Fan của cô đa phần là nam, thấy thần tượng như vậy thì nửa đứng hình vì sock, nửa hú hét ủ ui không ngờ là idol mình dễ thương đến thế!

"Rất vui được gặp mọi người, tôi là Trương Triết Hạn, ba mươi tuổi."

"Xin chào, tôi là Cung Tuấn, hai mươi chín tuổi."

"Tiêu Tiêu, ba mươi ba tuổi."

"Chào anh chị, em là Vũ Lan Anh, hai ba tuổi."

Hai người cuối cùng là một cặp nữ Alpha nam Omega hiếm gặp, đã vậy còn chênh nhau tới mười tuổi. Vũ Lan Anh là hạt giống tiềm năng của đội bóng chuyền quốc gia, còn Tiêu Tiêu là nam ca sĩ chuyên hát nhạc phim, anh có biệt danh "ông hoàng bi thương" cứ hễ hát nhạc phim nào là phim ấy 99% kết BE. Hai người mới công khai chuyện yêu nhau cách đây ba tháng, lúc đó nổi lên không ít tin đồn Tiêu Tiêu dụ dỗ, úp sọt Vũ Lan Anh, khi Vũ Lan Anh biết được đã tổ chức họp báo công khai chỉ mặt điểm tên cảnh cáo mấy người đầu tài tung tin, hoàn toàn biểu lộ ra khí thế của một Alpha. Sau đó chuyện đã lắng xuống phần nào, nhưng lời đồn hai người sẽ sớm chia tay vẫn mọc lên không dứt. Có lẽ chính vì vậy mà họ mới tham gia chương trình này để chứng minh tình cảm khăng khít của mình.

"Em chưa tham gia gameshow bao giờ nên không biết, nhưng chuyện này là thông lệ à?"

Vũ Lan Anh uyển chuyển hỏi về vụ cả đám bị bỏ lại ở đây. Nghe vậy Hoàng Phú Thành và Trương Triết Hạn thân là người trong giới vội giải thích:

"Không có đâu! Anh tham gia nhiều gameshow rồi nhưng đây là lần đầu gặp kiểu này."

Hoàng Phú Thành điềm tĩnh nói:

"Thông thường phía nhà sản xuất sẽ cử người tới đón khách mời, cũng có khi người chơi tự mình tới, nhưng chuyện tới nơi rồi mà không thấy ai như này cũng là lần đầu tiên anh gặp."

"Không có ai ở đây thì chúng ta quay kiểu gì giờ?"

Dương Quân Khanh hỏi. Cô vốn quen lối sống kỷ luật làm gì cũng có kế hoạch mục tiêu rõ ràng nên gặp chuyện này thì rối như tơ vò, chả biết làm gì tiếp theo.

"Cứ đợi thêm chút xem sao."

Tiêu Tiêu hờ hững nói. Thực ra anh vốn không muốn tới đây, tham gia một chương trình hẹn hò cũng có chặn được họng antifan đâu, đã ghét thì dù thở cũng bị chê chiếm dụng oxy nữa là.

"Có lẽ chúng ta phải tự tìm manh mối về địa điểm tiếp theo."

Cung Tuấn suy đoán. Trương Triết Hạn nghe vậy liền đứng bật dậy nói:

"Mọi người thử chia nhau ra tìm xem, chắc gợi ý ở ngay trong căn phòng này thôi."

Cứ ngồi im chờ cũng không phải cách thế là mọi người nhanh nhẹn rời chỗ tìm kiếm khắp phòng. Đây không phải game phá án, manh mối chắc chắn sẽ được tìm thấy rất dễ dàng.

"Tìm thấy rồi!"

Quả nhiên mới chưa đầy năm phút đã có tiến triển.

Đào Mỹ Mộng gỡ bức tranh treo trên tường xuống, đằng sau khung tranh có dán một phong bì màu trắng. Cô tháo phong bì, mang ra bàn giữa phòng mở cho mọi người cùng xem.

Phong bì thư màu trắng in hoa văn chìm là tên chương trình, ngoài ra còn có đóng dấu sáp niêm phong số "1" cách điệu, thoạt nhìn tựa như một bức thư của quý tộc trung cổ vậy.

"Có số một chắc sẽ còn có số hai, số ba nữa."

Trương Triết Hạn nhận xét. Xem ra vẫn phải phá án vài vòng nữa.

"Lần đầu em thấy kiểu đóng dấu sáp này ngoài đời đó."

Vũ Lan Anh hiếu kỳ cầm phong bì lên lật qua lật lại xem xét. Cô nháy mắt với Tiêu Tiêu:

"Sau này lúc em đi tập huấn hay thi đấu anh cũng viết thư như vậy gửi em được không?"

Cánh tay Tiêu Tiêu định đưa phong bì cho người bên cạnh khựng lại hai giây, anh không nhìn Vũ Lan Anh, lạnh nhạt đáp.

"Ừm."

Sau khi chuyền tay nhau một lượt phong bì thư lại về tay Đào Mỹ Mộng. Giáo viên thể dục có cái tên rất văn thơ xoẹt một tiếng xé vỏ ngoài xinh đẹp kia ra. Bên trong bao thư trắng là một tấm thiệp màu cam nhạt có viền hoa văn bạc, trên thiệp viết mấy chữ viết tay nét thanh nét đậm đẹp như được in ra.

'Hãy bước lên hai mươi tư bước và chọn cho mình một màu sắc phù hợp.'

"Chúng ta phải đi về phía trước hai tư bước rồi chọn màu à?"

Đào Mỹ Mộng không hiểu cho lắm.

"Đi về hướng nào? Đông? Tây? Nam? Bắc?"

Đầu Dương Quân Khanh đầy dấu chấm hỏi. Cô bắt đầu thấy hơi choáng rồi.

"Là đi lên."

Trương Triết Hạn nói:

"Lúc nãy leo cầu thang tôi đã đếm rồi, mỗi tầng có hai mươi bốn bậc."

"Bảng tên trên cánh cửa tôi vào là màu đỏ, của mọi người là màu gì?"

Hoàng Phú Thành đột nhiên hỏi.

"Của em là màu đen."

Dương Quân Khanh nói.

"Cửa em vào màu xanh dương."

Vũ Lan Anh tiếp lời Cung Tuấn:

"Còn tụi em là màu vàng."

"Màu của mỗi đội đều không giống nhau, mọi người nhớ màu của đội mình nhé. Còn giờ mình lên tầng mười một và tìm màu của mình thôi."

Dưới sự dẫn đầu của cô giáo Mỹ Mộng, bảy học sinh còn lại nối đuôi nhau rồng rắn lên mây leo cầu thang.

'Sao tôi thấy cái gameshow này là lạ.'

'Me too. Họ đang quay show hẹn hò hay phá án thế?'

'Tò mò quá đi mất! Em chịu không đoán nổi biên kịch chương trình nghĩ gì trong đầu.'

'Tuy không được xem mấy cảnh ngọt ngào nhưng cũng bánh cuốn phết.'

'Ai nói không ngọt? Tiêu Tiêu với Anh Anh (Vũ Lan Anh) ngọt như mía lùi ấy thôi. Lúc Anh Anh đòi thư tình tai Tiêu Tiêu đỏ như cà chua luôn!"

'Ngoài mặt lạnh lùng chứ trong lòng khoái chết! Có người yêu nhỏ tuổi thích ghê!'

'Nóc nhà anh Phú Thành vững ghê!'

'Trương Triết Hạn với Hoàng Phú Thành đầu nảy số nhanh khiếp! Tôi còn chưa kịp ngắm dàn trai xinh gái đẹp này xong họ đã qua ải rồi!'

'Cái dáng Trịnh Kim Chi lon ton chạy theo vợ không rời một bước cưng hết nấc. Dù không thích nghe nhạc rock nhưng tui quyết định theo dõi bả từ hôm nay.'

'Đồng chí! Lúc bả mới xuất hiện đen thui cả góc phòng làm tôi cũng tưởng bả lạnh lùng cau có lắm, kết quả lúc bả chào mọi người mới biết người ta không cao ngạo, chỉ là ngại người lạ thôi!'

'Mấy ngày không gặp Hạn Hạn... béo lên thì phải?'

'Người ta gặp scandal thì sụt cân, anh tôi thì mượt mà hơn! Hổng biết nên vui hay buồn nữa...'

'Hạn Hạn với Tuấn Tuấn đẹp đôi quá đi!'

***

Lời tác giả:

Tôi ít xem gameshow nên viết đến phần này cứ sợ không hay😕

Từ giờ tôi không dám hẹn ngày nữa đâu, muộn xấu hổ chết 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top