Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 20. Tìm kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác trước lúc rời khỏi khách sạn, vẫn cố thử tìm Tiêu Chiến. Cậu chỉ muốn xác nhận lại tình trạng của anh, đã thực sự ổn chưa, hay sau khi cậu trở về phòng, lại một mình mất ngủ, rơi lệ.

Thế nhưng, Vương Nhất Bác không nhìn thấy anh, có lẽ anh đang ở đâu đó gần khách sạn, gặp người đại diện như anh đã nói. Vương Nhất Bác chỉ kịp trông thấy chiếc xe chở anh đỗ trước cổng khách sạn, phía sau xe cậu.

Dù gì cũng là người trước người sau rời đi, vậy mà chỉ có đám xe chạm mặt nhau. Song nam chủ quả thật bất hòa, người ta đồn đâu có sai. Vương Nhất Bác buồn bã nghĩ.

Trước mắt, quay lại công việc, đợi vài hôm để ổn định lại nhịp độ công việc, cậu sẽ liên lạc với anh, từ từ tiến lại bên cạnh anh một lần nữa. Nghĩ vậy, liền có thể dứt khoát cúi mặt, bước lên chiếc xe đang chờ sẵn. Rời đi.

Tiêu Chiến vào lúc Vương Nhất Bác rời đi, quả thật đang ở khách sạn. Song, không phải đang gặp mặt với đại diện công ty, mà là lặng lẽ ngồi ở bên cạnh một ô cửa sổ nhìn xuống sảnh và sân trước khách sạn.

Anh nhìn cậu rời đi, không hề ngạc nhiên khi thấy lòng mình bình lặng. Đêm qua, anh đã có quyết định riêng của mình. Tiêu Chiến gọi ba cuộc gọi. Một cuộc cho ba mẹ mình, báo rằng đã đóng máy bộ phim Trần Tình Lệnh, lấy lí do các lịch trình mới sắp tới cần được giải quyết ngay, còn có lịch trình nước ngoài nên có thể sẽ không về nhà thăm bố mẹ được. Cuộc gọi thứ hai là cho đại diện công ty. Anh hỏi về lịch trình sắp tới của cả nhóm, xin nghỉ phép trong một tuần lễ. Chỉ để phòng hờ, thực chất Xnine cũng đang chú trọng hoạt động cá nhân, trong thời gian ngắn sẽ không có lịch trình chung. Quản lý chỉ nhắc nhở anh về concert sắp tới vào tháng 10 của Xnine, rồi đồng thuận cho anh nghỉ phép. Cuộc gọi thứ ba là cho một người bạn cũ. Cậu bạn này hiện tại đang ở Nhật Bản làm việc. Anh nói với cậu ta về ý định sang Nhật du lịch của mình.

Từ đêm qua, Tiêu Chiến đã quyết định đặt cược tình cảm của mình và Vương Nhất Bác vào chuyến đi Nhật này. Ở một đất nước khác, một bầu không gian khác, anh cần phải xác định lại lòng mình. Tách biệt bản thân và Ngụy Vô Tiện. Xem xem, rốt cuộc, rời xa Vương Nhất Bác, rời xa Ngụy Vô Tiện, chỉ mang theo bản thân mình, thì tình cảm của anh chân thật là gì.

Nói là một chuyến đi thoát vai, song thực chất, là chuyến đi kiểm chứng tình cảm của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác, chỉ một lần dây dưa này nữa thôi. Sau này, dù là gì cũng nhất định cho em một đáp án, không để em phải đợi nữa.

Thời điểm Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến nhìn thật lâu từng cử chỉ của cậu. Vương Nhất Bác quay đầu rất nhiều lần, cậu là đang muốn nhìn thấy anh rồi mới rời đi. Vương Nhất Bác ra đến cổng rồi, nhưng lại đứng trước cửa xe của anh, mặc cho nhân viên chuyển hành lý lên xe cậu, đứng một lúc lâu.

Vương Nhất Bác cúi đầu, bước vào xe, khuôn mặt hoàn toàn giấu vào trong chiếc mũ trùm của áo khoác, không thể nhìn ra bất cứ biểu tình nào. Chiếc xe của cậu cuối cùng cũng lăn bánh sau nhiều giằng co thầm lặng, để lại một khoảng trống vô hồn trước mắt Tiêu Chiến. Anh co gối, tự ôm lấy mình bên bệ cửa sổ. Vương Nhất Bác, chúng ta liệu có thể có kết quả không?

Vương Nhất Bác bay đến Trường Sa, liền đến ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng. Chương trình lần này ghi hình suốt ba ngày đêm vì concept dã ngoại thực tế. Những lúc rảnh rỗi, cậu sẽ lại nhắn tin cho Tiêu Chiến.

Nội dung tin nhắn đơn giản, chỉ là hỏi anh đang làm gì? Sắp tới có bận bịu lắm không? Anh đã ăn cơm chưa? Em thì đang ghi hình ba ngày, xong việc có thời gian rảnh, có thể gặp anh. Đến lúc đó, bọn mình đi ăn lẩu cay anh thích, có được không?

Tiêu Chiến cũng không nhanh không chậm hồi đáp tin nhắn của cậu. Đừng lo, anh vẫn ổn. Công việc không nhiều, chỉ đang chuẩn bị concert nhóm. Em làm việc cẩn thận nhé. Những câu trả lời gần như xã giao, chỉ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi. Nhưng Vương Nhất Bác không cần nhiều. Với cậu, như vậy là đủ.

Thế nhưng, Tiêu Chiến trong ba ngày Vương Nhất Bác đi quay ở Trường Sa, đã mua một chiếc điện thoại mới, một sim điện thoại khác và một tấm vé đi Nhật Bản. Tiêu Chiến gọi điện cho Uông Trác Thành, bảo rằng mình sẽ đi Nhật một thời gian. Buổi hẹn đi ăn với sư tỷ và Trác Thành, hẹn khi anh trở về rồi sẽ sắp xếp. Còn nhờ Trác Thành đừng nói cho Vương Nhất Bác biết, việc anh đi Nhật. Uông Trác Thành nghe đến thì ngạc nhiên:

- Hai người có vấn đề gì à? Sao anh lại giấu cậu ta?

- Chuyện này quả thực khó nói. Nhưng mong em đừng cho Vương Nhất Bác biết.

- Em còn không hiểu Vương Nhất Bác đối với anh thế nào sao? Cho xin đi, Tiêu ca ca, em là người bị thồn cẩu lương nhiều nhất đấy. Cậu ta đối với anh, quả thật ngoài tình yêu ra, em chẳng còn cách nào giải thích nổi nữa. Anh tính thế nào?

- Anh cũng không giấu em nữa. Thật ra, anh chính là cần phải đi để xác định tình cảm của mình. Cũng nên cho cậu ấy một câu trả lời.

Uông Trác Thành nén một hơi thở dài, nhẹ giọng nói:

- Em cũng không biết hai người đi được đến đâu. Chuyện của hai người, đoàn phim chúng ta mấy tháng qua mắt nhắm mắt mở dung túng, nhưng sau này thì hai người sẽ đối mặt với nhiều chuyện khác. Anh quyết định ra sao, cũng nên cẩn trọng, nỗ lực nhé!

Nói rồi, cũng nhanh chóng kết thúc trò chuyện.

Tiêu Chiến bỏ lại toàn bộ phương thức liên lạc tại Trung Quốc, một thân bay sang Nhật Bản với vali nhỏ hành lý. Người duy nhất có được số điện thoại liên lạc với anh tại Nhật là quản lý Xnine. Cũng chỉ đơn thuần vì công việc, nếu gấp quá thì có cách thức liên lạc ngay. Mà Vương Nhất Bác, khi phát hiện ra anh biến mất, không để lại cho cậu dù chỉ một tin nhắn, thì Tiêu Chiến đã có mặt ở Nhật Bản được nửa ngày.

Vương Nhất Bác kết thúc ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng trong tâm trạng khá thoải mái. Ghi hình với phương thức dã ngoại thực tế giúp cậu có khá nhiều không gian riêng tâm sự với các anh. Cả ba vị MC tiền bối của Thiên Thiên Hướng Thượng đã sớm được nghe cậu kể về Tiêu Chiến.

Người lão làng kinh nghiệm, dày dạn trong các mối quan hệ xã hội như Uông Hàm lão sư hay Đại lão sư đều dễ dàng nhận ra, cậu nhỏ nhà Thiên Thiên huynh đệ, yêu rồi.

Ngày hôm ấy, trong buổi quay cuối cùng của tập dã ngoại, máy quay đóng máy từ sớm. Đội ngũ chương trình quyết định cho mọi người một buổi tối riêng tư, ai muốn làm gì thì làm, đều sẽ không bị máy quay làm phiền. Uông Hàm và các anh gọi Vương Nhất Bác ra trước sân, cùng uống rượu trò chuyện. Đại lão sư sau vài ly thì hỏi cậu:

- Nhất Bác, bộ phim quay xong rồi nhỉ. Vậy em và Tiêu Chiến đã nói chuyện rõ ràng với nhau chưa?

- Em đã nói với anh ấy rõ ràng tình cảm của mình rồi. Cũng không phải chỉ nói một lần. – Vương Nhất Bác đơn giản đáp lời.

-Vậy cậu ấy nói sao?

- Anh ấy bảo em ngộ nhận. Em biết mình không ngộ nhận. Điều em nhận định, em sẽ luôn kiên trì. Cho dù là 21 tuổi, hay 81 tuổi, đều sẽ kiên trì. Nhưng anh ấy vẫn chưa tin em. Em cũng không ép anh ấy nên chẳng còn cách gì ngoài chờ đợi cả. Thật ra, em không sợ anh ấy không yêu em. Em chỉ sợ, người anh ấy yêu là Lam Vong Cơ.

- Vương Nhất Bác, bọn anh tin tưởng em. Đối với tình cảm của bản thân, em là người rõ nhất. Bọn anh xem em như người nhà, là huynh đệ, điều em nhận định cũng sẽ là điều bọn anh nhận định. Nhưng con đường hai người đi sẽ rất khó. Nếu nguyện ý đi cùng nhau, lại càng phải kiên trì, kiên định và nhẫn nhịn. Nào, cạn ly. Anh nguyện ý chúc phúc cho em. – Uông Hàm lão sư nhấc ly.

- Cảm ơn các anh đã cho em thêm động lực. Trở về rồi, em sẽ gặp anh ấy nhiều hơn, thời gian rảnh rỗi sẽ dành cho anh ấy. Sẽ ổn thôi, em đã hẹn anh ấy khi trở về Bắc Kinh sẽ gặp nhau rồi. Em không vội, em sẽ từ từ dùng cách của mình để khiến anh ấy nguyện ý.  . – Vương Nhất Bác nghĩ đến việc gặp Tiêu Chiến thì trong ánh mắt lấp lánh mong đợi.

Vui vẻ như vậy, hi vọng như vậy, mong đợi như vậy. Mà khi đặt chân về đến Bắc Kinh, người đó lại biến mất, không còn một phương thức liên lạc, không cho cậu một lời nào dù chỉ là lời tạm biệt.

Vương Nhất Bác nhận ra anh biến mất sau tin nhắn đầu tiên báo lỗi. Không gửi được tin. Cậu vội vã gọi lại nhưng đầu dây bên kia chỉ duy nhất âm thanh vô hồn báo số máy không có thật. Vương Nhất Bác hoảng hốt, Tiêu Chiến, anh ở đâu? Không nói một lời nào, triệt để cắt mọi con đường nối giữa em và anh. Em đi đâu tìm anh bây giờ?

Vương Nhất Bác vào Weibo. Trang cá nhân của anh vẫn còn, nhưng tin nhắn riêng tư đã bị chặn. Cậu điên cuồng tìm được số điện thoại của Kha Kha. Song cô ấy nhận điện thoại của cậu, đối với một loạt những câu hỏi dồn dập, chỉ đáp lại được một câu:

"Anh ấy cho tôi nghỉ phép rồi. Hiện giờ, tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, càng không biết anh ấy bao giờ quay lại. Cậu có hỏi nữa, tôi cũng không biết."

"Hàm ca, Tiêu Chiến biến mất rồi. Em không tìm được anh ấy. Số điện thoại đã đổi, em đã tìm trợ lý anh ấy nhưng họ cũng không biết anh ấy ở đâu, Weibo của anh ấy đã khóa nhận tin nhắn. Hàm ca, xin anh giúp em tìm cách liên lạc với quản lý của Xnine."

"Tuyên Lộ, Tiêu Chiến có liên lạc với chị không? Anh ấy không phải có hẹn ăn cơm cùng chị sau khi về Bắc Kinh sao? Xin chị, cho em biết đi…"

"Tuyên Lộ, nếu anh ấy có liên lạc với chị, làm ơn cho em biết, làm ơn báo cho em, có được không?"

"Uông Trác Thành, Chiến ca có liên lạc với anh không? Không ư? Anh cũng không biết Chiến ca ở đâu ư? Ai giúp tôi được bây giờ? Trác Thành, Chiến ca biến mất rồi, một phương thức liên lạc cũng không để lại cho tôi. Trác Thành, xin cậu, nếu cậu biết tin gì về Chiến ca, hãy cho tôi biết với. Tôi chỉ cần biết anh ấy có ổn không thôi. Cầu xin cậu."

"Đạo diễn, anh có liên lạc được với Tiêu Chiến không ạ? Đạo diễn, xin anh giúp em thử liên lạc với anh ấy. Xin anh thử tìm cách giúp em…"

"Chị Dương Hạ, chị có thể giúp em, cho em thông tin liên lạc của bạn bè hay bất cứ ai biết anh Chiến, có được không? Anh ấy đi mất rồi. Em không biết anh ấy ở đâu. Bất kỳ cái gì, anh ấy cũng không để lại cho em."

"Đại lão sư, em phải làm gì đây? Anh ấy biến mất rồi. Anh ấy hay bỏ bữa lắm. Nếu chỉ vì trốn chạy khỏi em, mà anh ấy không ăn đúng bữa, thì phải làm thế nào? Đại lão sư, anh có quen người bên Xnine không ạ? Có thể giúp em tìm anh ấy được không? Đại lão sư, xin anh cố gắng giúp em, em chỉ muốn biết Tiêu Chiến có bình an hay không thôi."

Vương Nhất Bác trong suốt ba ngày trời, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Điện thoại nóng rẫy. Kể cả lúc sạc pin, Vương Nhất Bác cũng ôm lấy điện thoại không rời.

Suốt ba ngày, Vương Nhất Bác gần như không hề chợp mắt. Cậu sợ. Vương Nhất Bác sợ nếu ngủ sẽ bỏ lỡ điện thoại ai đó báo tin cho cậu về anh. Vương Nhất Bác sợ nếu ngủ, biết đâu Tiêu Chiến lại mở chặn Weibo, cậu có thể nhắn tin cho anh. Vương Nhất Bác sợ nếu ngủ, cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm được anh.

Suốt ba ngày trời, Vương Nhất Bác liên tục bay từ nơi này đi nơi khác. Ra sân bay đều đội duy nhất một chiếc mũ ghi dòng chữ "I miss you". Cậu chỉ hi vọng, fan có thể chụp thật nhiều hình của mình, đăng lên mạng. Cậu hi vọng anh vào mạng, sẽ có thể nhìn thấy hình ảnh của cậu, sẽ hiểu cậu nhớ anh đến mức điên dại, không tìm thấy anh, cậu sợ đến mức điều gì cũng không thể nghĩ được nữa.

Vương Nhất Bác ra sân bay, thay vì cố tránh fan, một đường đi thẳng vào phòng chờ bay như mọi lần, thì hiện giờ đều cố tình đi rất chậm, chỉ mong họ có thể chụp thật nhiều, đưa thật nhiều ảnh của cậu, giúp cậu nói cho anh hiểu, cầu xin anh, đừng biến mất như thế này nữa.

Thiên Thiên Hướng Thượng lại ghi hình. Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân sắp không còn chống đỡ nổi nữa rồi. Bất cứ điều gì xuất hiện trước mặt cậu, dường như đều nhắc nhở cho cậu về anh.

Người khách mời hôm nay, mang mấy con mèo vô cùng đáng yêu đến ghi hình. Chiến ca của cậu yêu động vật lắm. Đã từng hứa, sẽ cho cậu gặp Kiên Quả- con mèo mà anh đang nuôi, vậy anh có còn định thực hiện lời hứa đó không?

Đám mèo đáng yêu vô cùng, Vương Nhất Bác bế trên tay cũng rất ngoan ngoãn. Con mèo mà cậu bế còn vui vẻ cọ mũi với con mèo bên cạnh. Đáng yêu như vậy, gần gũi như vậy, nhưng người ta lại bế chú mèo kia đi, một bước cũng không dùng dằng. Con mèo cậu đang bế cũng đột nhiên thu mình, dụi vào tay cậu. Mày hụt hẫng lắm phải không? Người ta tàn nhẫn như vậy, đến hai con mèo đang cọ mũi nhau cũng không nói một lời mà trực tiếp kéo ra xa.

Kết thúc ghi hình, Vương Nhất Bác trở vào hậu trường, nhốt mình vào căn phòng riêng của Thiên Thiên huynh đệ, chốt cửa, không kìm được mà tự cào xé bản thân, gào thét đến tan nát ruột gan. Chiến ca, anh ở đâu? Làm thế nào để em tìm được anh đây? Nếu không thể ở bên em, chỉ cần anh nói ra là được, hà cớ gì lại chọn phương thức tàn nhẫn này với em?

Khi Uông Hàm và Đại Trương Vĩ phá cửa vào được, Vương Nhất Bác đã đổ gục trên sàn nhà với thân thể đầy vết thương bầm tím, xước xát khắp người. Hai người vô cùng lo sợ. Đứa trẻ này bình thường lãnh đạm, ai có thể ngờ, khi mất đi tung tích của người trong lòng lại đau khổ đến tâm tàn phế liệt như vậy. Hai người đỡ cậu dậy, Vương Nhất Bác rũ người trên tay Đại Trương Vĩ, không còn chút sinh khí nào. Chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một cái tên, và một câu van cầu: "Tiêu Chiến, quay về đi."

Uông Hàm chủ động gọi điện cho công ty quản lý của Vương Nhất Bác, dùng uy tín của bản thân, đổi cho cậu hai ngày nghỉ. Đại Trương Vĩ mím môi, đau lòng đến phát khóc, từng chút thoa thuốc cho cậu.

Hai vị lão sư người câu trước, người câu sau, khuyên cậu: "Vương Nhất Bác, có thể Tiêu Chiến cũng đang phân vân và rối bời, cậu ấy không biết phải đối diện với em như thế nào, nên mới tìm cách trốn chạy. Hay là, em cho cậu ấy thời gian, cũng là cho bản thân em thời gian. Bình ổn lại, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết mà thôi. Còn có tụi anh ở đây."

"Thế này đi, Vương Nhất Bác, anh đã lấy cho em hai ngày nghỉ. Nhân dịp này, anh khuyên em trở về nhà nghỉ ngơi. Công việc để sau. Trước mắt, hãy tự bình ổn bản thân đã. Em như thế này, cứ thử nghĩ Tiêu Chiến biết được, anh tin cậu ta cũng đau lòng, không muốn đâu."

Vương Nhất Bác cố gắng gượng ngồi dậy, cậu im lặng rất lâu, ánh mắt vô hồn nhìn phía trước nhưng trong mắt chẳng thu vào bất kỳ điều gì. Thật lâu sau, Vương Nhất Bác mới khó nhọc mở miệng:

"Cảm ơn các anh. Là em khiến mọi người nhọc lòng rồi. Em xin lỗi. Nếu đã vậy, có lẽ em cũng nên trở về quê nhà một chuyến. Sau khi trở lại, biết đâu em sẽ tìm được cho mình một con đường cho chuyện này…"

Chiều hôm ấy, Vương Nhất Bác trở về Lạc Dương. Bố mẹ cậu nhìn thấy con trai mình trở về, thân thể lẫn sắc mặt dường như đã trải qua mấy lần giông bão, liền không hẹn mà im lặng ôm lấy cậu, cũng không hỏi điều gì đã xảy ra, chỉ đơn giản bảo rằng:

"Nhất Bác à, con về nghỉ ngơi là tốt rồi. Còn có gì muốn dựa dẫm, thì vẫn luôn có bố mẹ ở đây. Nghỉ ngơi cho tốt, con nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top