Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 3. Đánh đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phò mã Tiêu Tán thường ngày thức giấc vào đầu giờ Mão. Trong phủ của phu thê Bình Dương công chúa bố trí thưa người, người hầu kẻ hạ chỉ trên dưới chục cung nhân cùng vài võ bị. Bình Dương công chúa vốn là tiểu muội được Quân vương yêu quý từ tấm bé. Nàng tuy đã thành thân nhưng Hoàng huynh vẫn rất mực quan tâm.

Trong triều không ai không biết, cứ cách tuần, Quân thượng sẽ triệu kiến phu thê công chúa vào cung dùng trà. Cuộc sống thành gia thất của Bình Dương công chúa cũng vô cùng hòa hợp.

Cung nhân trong phủ thường nửa kính cẩn, nửa ngưỡng mộ mà rằng, công chúa và phò mã thường vui vẻ đối ẩm, ngâm thơ.

Chỉ duy có việc, qua mấy năm mà vợ chồng công chúa vẫn chưa có tin vui. Thái hậu và tiền bối trong triều không mấy vui vẻ, nhưng không xem đó làm trọng. Dẫu sao, công chúa cũng chỉ là phận nữ nhi, mà nữ nhi thì ngoại tộc.

Từ ngày thành thân, Bình Dương công chúa và Tiêu Tán trước mặt cung nhân và người ngoài thường là gọi nhau là "Phu quân- Phu nhân". Lúc chỉ có hai người, Bình Dương và Tiêu Tán lại giữ nguyên cách gọi "Tiên sinh- Công chúa" như trước.

"Tiêu tiên sinh, hôm nay Hoàng huynh gửi thư báo. Vài ngày nữa có chuyến công du ngoài thành, cả ta cùng người được mời theo cùng." "Được, công chúa"

- Tiêu Tán, huynh có thấy cuộc sống này thật mệt mỏi không? Triều thần không có việc gì thì hối thúc lập Hậu, Thái Hậu cứ cách ngày lại triệu kiến, cho rằng ta cạn nghĩ, chuyên quyền, không muốn có hậu duệ mà chỉ muốn độc tài độc duy.

- Quân thượng, người cũng nên sớm lập Hậu, sớm sinh hậu duệ. Như vậy, mới là cách để xây dựng hoàng thất vững mạnh.

- Tiêu Tán, huynh có nghĩ cho ta không? Ta không chắc mình có thể yêu thương hoàng hậu… Tiêu Tán, huynh có nhớ năm ấy, khi chúng ta đợi mãi mà không ngắm được trăng. Ta đã nói rằng, mình tìm thấy trăng rồi không?

- Đêm muộn lắm rồi, Quân thượng, xin người tịnh nghỉ. Ta xin cáo lui.

Tiêu Tán đứng dậy, lùi về phía cửa rồi đưa tay khép nhẹ, xoay lưng rời phòng. Bên trong, Cảnh Điềm bấu chặt hai tay, một giọt nước mắt vô thức rơi.

Năm 622, Bắc Triều quốc hôn. Hoàng hậu là người thuộc dòng dõi của Thái Hậu. Hôm ấy, Tiêu Tán phò mã cùng Bình Dương công chúa nâng rượu ngang trán, đứng trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, kính cẩn chúc lời trăm năm.

Năm 625, Bắc Triều loạn biến. Phe cánh Thái hậu dựa vào việc Hoàng hậu mãi không hoài nhâm, trước mặt gây áp lực vô cùng, sau lưng ngấm ngầm tìm người hoán ngôi. Trong triều, quan thần chia bè lập phái, cấu kết với Thân Vương, lên kế hoạch lật đổ Hoàng thượng.

- Quân thượng.

- Quân thượng.

- Người có nghe ta không vậy? "

- Quân thượng, có thể nghe ta nói không?

- Cảnh Điềm!

- Tiêu Tán, rốt cuộc, sau từng ấy năm quen biết nhau, huynh cũng gọi tên ta rồi.

- Người lẽ nào không nhận thấy triều đình rối loạn vô cùng? Thân là Quân vương, người trước hãy nghĩ đến bá tánh mà ra tay bình ổn triều thất.

- Có phải huynh cho rằng ta là một Quân vương vô năng. Thấy triều chính suy tàn mà nhắm mắt mặc kệ? Không phải, từng ấy năm tại vị, ta không thẹn với lòng, với bá tánh và bất cứ ai. Kết cục này ta đã dự đoán được trước. Thái hậu vốn đã không vừa lòng với ngai vị này của ta. Ta chỉ là một hoàng tử nhánh phụ, vậy mà lại nghiễm nhiên được phong Vương. Ta từng ngày đều đấu tranh để được nắm quyền lực thật sự mà không bị nhiếp chính. Chỉ có như vậy, ta mới có thể trị quốc, bảo vệ bá tánh. Nhưng ta chỉ có một mình. Trong hoàng thất này, từ Thái hậu, cho đến bá quan văn võ, rồi đến các Thân vương, ta vẫn như cái gai trong mắt họ. Cho dù ta có lập Hậu theo ý họ, cho dù ta có hậu duệ đi nữa, thì kết cục gió tanh mưa máu này cũng không thể tránh khỏi. Tiêu Tán, chi bằng, chúng ta lại cược một ván lớn nữa vậy. Ta đoán không nhầm thì binh biến sẽ sớm diễn ra thôi. Nếu lần này, ta cược thắng, an toàn thoát đại nạn, vậy thì huynh có thể đồng ý mỗi tháng vào ngày trăng tròn, sẽ nhập cung ngắm trăng cùng ta không?

- Nguyện vọng của người cũng quá nhỏ nhoi rồi.

- Nhỏ vậy, mà ta vẫn mãi chưa thực hiện được đấy thôi.

- Vậy còn cược thua?

- Hình như huynh là người đã dặn dò ta không được nói gở? Nếu cược thua, Tiêu Tán, xin huynh tuyệt đối đừng nhúng chân vào binh biến lần này. Huynh là phò mã, Bình Dương vốn không phải là đối tượng đáng tiêu diệt được quần thần đặt vào mắt. Chỉ cần huynh cùng muội muội ở yên tại phủ. Tiêu Tán, hãy hứa với ta, tuyệt đối không rời phủ. Dù có nghe tin gì đi nữa, cũng không được rời đi. Nếu là đi tìm, thì sẽ do ta đi tìm huynh.

- Quân thượng, thần…

- Tiêu Tán, xin huynh. Đời này, ta đã thề sẽ bảo vệ ánh trăng trong lòng mình. Ít nhất, hãy cho ta có thể làm trọn lời thề với lòng này, có được không?

Cuối năm 625, Bắc Triều xảy ra cuộc đại đảo chính giữa ba phe phái- phe cánh Thái hậu, phe cánh Thân vương và quân triều đình. Gió tanh mưa máu suốt ba tháng trời. Quân triều đình vỡ trận. Hoàng đế bị truy đuổi nhưng kịp trốn thoát trong gang tấc. Các phe cánh ráo riết truy tìm, quyết đuổi cùng giết tận. Phò mã Tiêu Tán bế quan ngay từ khi binh biến diễn ra.

Năm 626, Bình Dương công chúa lệnh cho cung nhân để mình tự tay mang cơm đến phòng phò mã mỗi ngày.

"Tiên sinh, ta biết người sẽ không ở lại phủ chờ tin Hoàng huynh. Mỗi ngày, ta đều sẽ mang cơm đến đây. Đám cung nhân trong phủ không nhiều, đã thân thuộc cả. Người có thể yên tâm bí mật rời phủ. Mong người bảo trọng. Mong hai người có thể bình an."

Giữa năm 626, truy binh tìm thấy Nguyên Cảnh Điềm đang ẩn nấp tại một ngôi chùa. Hơn một trăm truy binh, dàn thành ba vòng, truy sát toàn bộ tăng chúng trong chùa. Nguyên Cảnh Điềm chịu 8 nhát gươm, gục xuống. Xác được đưa ngay về triều đình.

Khi Tiêu Tán đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh của hoàng đế bị đám truy binh quẳng lên lưng ngựa. Khung cảnh ngôi chùa tràn đầy tử khí, vũng máu đỏ thẫm ngay giữa sân chùa, rớt lại một chuỗi ngọc bội định danh, chuỗi ngọc bích lấp ló trong vạt áo gấm vào lần đầu Tiêu Tán gặp được Cảnh Điềm, đã bị nhuộm đỏ.

"Cảnh Điềm, huynh đến rồi."

"Cảnh Điềm, ta xin lỗi. Xin lỗi đệ, vì đã đến muộn."

"Cảnh Điềm, xin lỗi đệ. Vì đời này, ta đã không thể trở thành ánh trăng soi sáng cho đệ."

"Cảnh Điềm, ta bù đắp cho đệ, có được không? Kiếp sau, ta bảo vệ đệ. Cảnh Điềm, nếu còn có thể gặp lại nhau, ta sẽ lại ngắm trăng cùng đệ. Vầng trăng đẹp nhất, nhất định sẽ cho đệ được nhìn thấy."
.
.
.
Lớp sương mù phủ trên dòng Vong Xuyên dần tan. Mạnh Bà nhìn người bên cạnh. Một thân ảnh gầy gò, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía màn sương trước mặt, khuôn mặt phủ một tầng bi thương, ánh mắt đẫm lệ.

Mạnh Bà cất lời: "Được rồi. Người kia, câu hỏi ngươi hỏi ta lúc nãy. Ta sẽ cho ngươi câu trả lời vậy."

Tiêu Tán nhắm chặt mắt một hồi lâu rồi mở ra, nhỏ giọng đáp: "Ta đang đợi người nói đây."

"Người mà ngươi hỏi đến, quả thật một năm về trước cũng đã đứng tại Vọng Hương Đài này. Hắn cũng đã được xem lại tròn một kiếp này của mình. Ngươi hỏi ta, hắn chọn uống bát canh này để bình an đi tiếp hay không ư? Đúng vậy, hắn đắn đo rất lâu, cũng hỏi ta rất nhiều về kiếp sau. Rốt cuộc, hắn đã chọn uống canh Mạnh Bà. Hắn có nói rằng, nếu ngươi hỏi về hắn, thì nhờ ta nói với ngươi rằng, hắn không mong ngươi nhảy xuống dòng Vong Xuyên kia, thành ngạ quỷ chỉ để giữ lại ký ức của hai ngươi. Ta chuyển lời xong rồi, ngươi cũng nên lựa chọn đi thôi."

"Vậy là được rồi, người ấy bình an chuyển kiếp là được. Còn về ta, ta có nói với bà rằng, trước khi đến đây, ta đã có quyết định. Ta gửi lại bà chén canh này."

"Ngươi nên biết điều này, không phải mọi truyền thuyết về chốn Âm ti này đều đúng. Ngươi nghĩ rằng, sau khi trải qua mấy trăm năm kinh hoàng dưới dòng Vong Xuyên kia, ngươi sẽ giữ được ký ức về người đó mà đi đầu thai ư? Không phải, thiên cơ bất khả lộ. Người đã chết một lần, làm sao có thể mang ký ức kiếp này cùng theo đến kiếp kia? Dẫu ngươi có không uống chén canh này, thì trên quãng đường sau khi rời khỏi Vọng Hương Đài đến khi được chuyển kiếp, ký ức của ngươi cũng sẽ rơi rụng phần nhiều."

"Chỉ là phần nhiều, chứ không hẳn là mất hết, có phải vậy không?"

Mạnh Bà lắc đầu: "Dù gì, thứ ngươi cố chấp giữ lại sẽ chỉ là một thứ cảm giác mơ hồ. Nếu kiếp sau, ngươi có gặp lại người kia, thì ký ức kiếp này chỉ còn là những cảm giác thân quen mơ hồ, may mắn lắm thì còn có những giấc mơ tiền kiếp, mà người trên dương gian, lại hầu hết cho rằng là trùng hợp hoặc tưởng tượng ra mà thôi. Ngươi nên suy nghĩ kỹ, chừng đó, có đủ để đánh đổi mấy trăm năm vật vã dưới dòng Vong Xuyên kia không?"

Tiêu Tán mỉm cười: "Chỉ cần có chút nhung nhớ, chút cảm giác thân quen kia, ta cũng cảm thấy đủ rồi. Kiếp này, là ta nợ người đó. Kiếp sau, nhất định ta sẽ tìm ra, nhất định ta sẽ bù đắp cho người đó."

Nói rồi, Tiêu Tán bình thản bước đến trước dòng Vong Xuyên.

Mạnh Bà cất lời: "Tiêu Tán, ngươi vốn là người thiện lương. Quả thật, với cuộc đời đó, ngươi không đáng phải chịu cảnh bị ác linh xâu xé. Ta cho ngươi một ân huệ vậy. Ngươi có thể không uống bát canh này, cũng không cần trẫm mình xuống dòng Vong Xuyên kia. Ta dùng chút năng lực của mình, bảo hộ ngươi trên đoạn đường còn lại. Nhưng ta cũng không thể lật ngược luật định. Ngươi vẫn phải chịu khổ đau cùng cực như đi trên băng, trên lửa, bị roi quất quanh thân ở mỗi bước đi tại đường Hoàng Tuyền cho đến khi ngươi được đầu thai. Chặng đường còn lại ngắn hay dài, là do nhân quả ngươi có được trong kiếp này. Ngươi có thể đi được rồi."

Tiêu Tán nghe xong, xoay người vái chào Mạnh Bà: "Cảm tạ người chiếu cố. Ta không e sợ khổ đau. Dẫu có trăm ngàn vết thương, ta cũng cam lòng. Từ biệt bà ở đây vậy."

Mạnh Bà nhìn bóng người dần xa, thở dài một hơi, nghĩ: "Tiêu Tán, thật ra có điều ngươi không biết… Ta không có nhiều quyền năng như vậy. Nguyên Cảnh Điềm năm ấy đến đây, hắn đã đoán biết tất cả những lựa chọn của ngươi. Vốn hắn là quân vương tài đức, đã giúp cho bá tánh thái bình, thiên hạ trên dưới đều mang ơn của hắn. Nhân quả của Nguyên Cảnh Điềm đã định cho hắn một đường thẳng tắp đi đầu thai. Mệnh đế vương vô cùng lớn, dẫu có chuyển thêm vài kiếp, vẫn là một người không tầm thường. Thế nhưng, tên hoàng đế đấy, hắn đã chọn trầm mình dưới dòng Vong Xuyên này. Thêm nữa, hắn nguyện ý đánh đổi một kiếp sống của mình để giao kèo với ta, cho ngươi có thể không uống canh mà vẫn được đầu thai chuyển kiếp, không phải bị ngạ quỷ xâu xé. Bản thân hắn, thay vì chỉ phải chịu đau đớn dưới dòng Vong Xuyên 100 năm rồi đi đầu thai, thì sẽ chịu thêm một kiếp giao kèo nữa. Ngươi từng nghĩ hắn là người đơn thuần. Nhưng ngươi không biết, ngươi còn đơn thuần hơn cả hắn. Tin tưởng ta có nhiều quyền năng như thế. Thực chất, lại là hắn bảo vệ ngươi mà thôi. Hai trăm năm sau, hai ngươi tái sinh. Nếu may mắn có thể tìm thấy nhau một lần nữa, ta ở đây nguyện ý chúc phúc cho hai ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top