Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103 - Quá bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Lumian nói như vậy, Franca vô cùng tò mò:

"Có cái gì mà chúng tôi không thể xem chứ?"

"Cô xác định muốn xem sao? Tôi sợ linh hồn bé nhỏ của cô sẽ bị sốc đấy." Lumian đùa giỡn hỏi ngược lại.

Franca chỉ ngược vào mình, buồn cười nói:

"Tôi á? Tôi cũng không phải trẻ vị thành niên, tâm trí của tôi cực kỳ vững vàng, có cái gì mà không dám nhìn chứ? À, kiến thức của tôi có thể nói là phong phú hơn cậu đấy, em trai nhỏ ạ!"

Jenna nghe vậy cũng yên lặng gật đầu, tỏ vẻ lời Franca nói không sai.

Lumian không khuyên nhủ nữa mà rời khỏi gian phòng trọ này, đến căn phòng mà trước đó mình đã dùng thân phận giả để thuê, nhằm giám thị chính mình.

Lugano và Ludwig đang ở nơi này.

Franca, Jenna và Anthony đi theo phía sau, bĩu môi, lẩm bẩm nói:

"Tôi còn tưởng chuyện lớn gì cơ, chẳng phải là đã tìm được 'con đỡ đầu' của cậu rồi sao? Có cái gì mà linh hồn sẽ bị sốc chứ..."

Lumian đi trước, ra hiệu cho Lugano tạm tránh mặt, sau đó mới lấy ra hai mảnh thi thể chảy đầm đìa máu từ trong "Túi lữ hành" ra.

Chúng nó hợp lại với nhau vừa đúng một hình người.

Lumian thản nhiên nhìn về phía Ludwig, chỉ vào hai mảnh thi thể của "Bà điên" hỏi:

"Nhóc có thể ăn được không?"

Ăn... Franca giật mình.

Sau khi ánh mắt của cô quét qua lại nhìn Ludwig có vẻ ngoài của một cậu nhóc và hai mảnh thi thể vốn rất đáng sợ kia, đột nhiên cảm giác ghê tởm từ dưới bụng trào lên, cô cảm thấy linh hồn của mình bị ô nhiễm bởi những hình ảnh tự tưởng tượng ra này.

Đúng vậy, sau khi "Con đỡ đầu" của Lumian ăn một sinh vật nào đó, hắn có thể đạt được kiến thức và năng lực tương ứng của đối phương!

Con người cũng là một loài sinh vật, ký ức cũng là một dạng kiến thức!

Ọe, Franka nhịn không được nôn khan một tiếng, lúc này mới cảm thấy hối hận trước quyết định đến xem "Ăn thịt người".

Hơn nữa, người bị ăn còn là người mà cô biết, từng đánh một trận, đó chính là "Bà điên"!

Vẻ mặt của Jenna cũng không khá hơn, cơ mặt hơi nhăn lại, giống như đang cố gắng áp chế dịch vị đang cuồn cuộn trong dạ dày, Anthony đã chứng kiến không ít cảnh máu thịt bay tứ tung trong chiến tranh, lúc này cũng theo bản năng nhíu mày.

Ludwig cũng nghiêm túc đánh giá hai mảnh thi thể chảy máu đầm đìa do Lumian mang đến kia, chậm rãi lắc đầu nói:

"Quá bẩn!"

Bẩn? Ý là người này đã bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng từ vị Thiên Tôn kia, cho dù là nhóc cũng không dám ăn, sợ xảy ra vấn đề? Ài, như vậy không thể thu được thêm bất kỳ thông tin gì liên quan đến "Hisoka"... Lumian tiếc nuối ném hai miếng thi thể của "Bà điên" xuống sàn, nhưng tụ ra một quả cầu lửa màu đỏ đậm gần chuyển trắng rực, ném về phía nó.

Quả cầu lửa kia không nổ tung mà chỉ bám vào thi thể của "Bà điên", không ngừng thiêu đốt và nén lại, biến nó thành tro tàn.

Trong ánh lửa bập bùng và mùi thịt nướng tràn ngập trong phòng, cả Franca và Jenna đều lặng lẽ thở hắt ra một hơi.

Lumian kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Ludwig đang ăn bánh ngọt hỏi:

"Cánh tay của kẻ kia không bẩn sao?"

Đây là chỉ "Loki".

"Cũng có một chút nhưng chỗ bẩn nhất không phải ở cánh tay." Lời Ludwig nói giống như đang bình phẩm về việc nên ăn con cá độc như thế nào.

Lúc này Lumian mới đi vào vấn đề chính:

"Nhóc thu được gì từ cánh tay của kẻ kia?"

"Một phần tri thức." Ludwig vừa nói vừa cắn một miếng bánh ngọt mềm mại được phủ một lớp bơ ngọt ngào, dáng vẻ đừng quấy rầy lúc tôi đang ăn.

Lumian làm như không thấy, hỏi thẳng:

"Là những gì?"

Ludwig trả lời lúc thì nhồm nhoàm, lúc thì rõ ràng:

"Tri thức liên quan đến danh sách đường tắt của hắn...Còn có hai danh từ... Một là Dylan... Một là Orville..."

Dylan, tên lâu đài cổ kia của "Loki"? Orville là cái gì? Dây thần kinh của Lumian rung lên, hắn cắt ngang lời Ludwig:

"Ngoại trừ hai cái danh từ này thì còn có tri thức liên quan đến nó không?"

Ludwig nhân cơ hội cắn thêm một miếng bánh ngọt, sau khi nhai, nuốt xuống bụng, mới nói:

"Không có, nhưng... hình như hai cái danh từ này liên quan đến nhau, Orville có lẽ là một địa danh, Dylan hẳn là tên một thành phố."

Có liên quan đến nhau... Địa danh... Toà lâu đài cổ Dylan ở Orville? Orville ở đâu? Lumian nghiêng đầu nhìn về phía Franca, Jenna và Anthony, phát hiện bọn họ đều chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết, chưa từng nghe nhắc đến.

Lumian trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng, nói:

"Kế tiếp, việc quan trọng nhất là tìm ra thông tin liên quan đến Dylan và Orville thông qua các kênh tình báo khác nhau."

Sau khi nghe thấy đám người Franca đều trả lời "Không thành vấn đề", Lumian lại hỏi Ludwig:

"Còn gì nữa không?"

"Linh tính tương đối phong phú, chất lượng cũng không tệ, không thích uống rượu mạnh và chất kích thích, chỉ uống rượu sâm panh, thỉnh thoảng cũng uống ít cà phê, là người thích uống trà, thân thể khỏe mạnh, đại tiểu tiện bình thường, ghét mùi nhà vệ sinh..." Ludwig nhớ lại những thông tin mình có được từ nửa cánh tay kia.

Ngay khi Franca càng nghe càng thấy thú vị, mà Lumian đang muốn đánh nhau thì cuối cùng Ludwig cũng nói ra một đoạn thông tin quan trọng:

"Hắn sở hữu tòa lâu đài cổ Dylan, nhưng không được ở trong đó, chỉ thỉnh thoảng mới quay trở về, hắn vẫn chưa phải là chủ nhân của nơi đó, ở đó có rất nhiều khu vực mà hắn chưa mở được, gần đây hắn mới mở được một phòng và thu hoạch được một chiếc mặt nạ màu vàng sẫm."

"Chiếc mặt nạ kia sẽ mang đến cho hắn sức mạnh cực kỳ cường đại, nhưng sau khi đeo vào, hắn cũng sẽ gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ."

Chiếc mặt nạ màu vàng sậm kia là của chủ nhân đầu tiên của tòa lâu đài cổ Dylan? Hay là di vật của vị thủ lĩnh nào đó của Hội Mật Tu? Lumian trầm ngâm gật đầu.

Đối với hắn mà nói, thông tin này không được tính là rất quan trọng, bởi vì chiếc mặt nạ màu vàng sậm kia đã được giao cho ngài K, không cần hắn quan tâm đến nữa.

Sau khi hỏi Ludwig một hồi lâu, xác định không thu hoạch được thêm gì nữa, Franca, Jenna và Anthony chuẩn bị quay trở về Trier.

Đương nhiên, việc này vẫn do Lumian làm, Franca lưỡng lự không biết có nên dùng một viên kim cương trong "Vòng tay thất thạch" hay không.

"Đúng rồi." Lumian nhìn Franca, suy nghĩ một chút rồi nói, "Cô hãy liên lạc với người của giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', hỏi xem bọn họ có sẵn sàng dùng tư liệu của vật phong ấn hình người kia và sự việc tương ứng để đổi lấy vật phong ấn hình người kia về hay không, chúng ta sẽ cố gắng thúc đẩy cuộc giao dịch này."

Ngay khi "Người hát rong" nói hiện tại hắn còn không biết có được coi là người hay không, Lumian mới phát hiện ra mình rất giống vật phong ấn hình người kia, chỉ khác là hắn vẫn tỉnh táo, giữ được lý trí và có vận mệnh tương đối độc lập, nếu không hoàn toàn có thể được gọi là vật phong ấn hình người cấp "0" biết đi, cho nên, hắn khá tò mò về vật phong ấn hình người kia, muốn biết rốt cuộc trên người cô ta đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành dạng này.

Phản ứng đầu tiên của Franca là lập tức gật đầu, tiện đà nói:

"Nhưng, à, quý cô kia chỉ nói có thể trả lại, chứ chưa phải là nhất định."

"Chúng ta cũng là chỉ cố gắng thúc đẩy giao dịch, chứ không phải nhất định có thể thúc đẩy." Lumian mỉm cười nói.

Hắn nhanh chóng đưa Franca, Jenna và Anthony quay trở về khu Đường Tưởng Niệm, Trier, còn mình lại quay trở về phố Aquinas, thong thả bước đi giữa những người dân đang chìm đắm trong không khí vui mừng của lễ hội, hướng về phía khách sạn Solow.

Ông chủ Ota vừa buồn bã lại bất đắc dĩ nhìn hơn nửa tầng năm của khách sạn bị sụp đổ, toàn bộ tầng bốn bị hư hỏng nghiêm trọng, muốn khóc cũng không không khóc được.

Noelia của Hội Sinh Sản không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh nhà đại thám hiểm Louis Berry đang nhìn khách sạn Solow phía xa xa, dùng giọng chính trực, nói:

"Bạn đồng hành của cậu nói cậu sẽ chịu trách nhiệm bồi thường."

Lumian lập tức rút 10.000 đồng tiền vàng từ trong "Túi lữ hành" ra, đưa cho Noelia.

Noelia chỉ liếc nhìn cái túi tiền xu nho nhỏ màu đen kia một cái, chân thành cảm thán:

"Đúng là thứ tốt."

Ngay sau đó vị nữ tu sĩ chiến đấu này bắt đầu đếm tiền:

"10.000 đồng Liso? Bằng này có thể xây được hai khách sạn đấy!"

"Thật là hào phóng, không hổ là nhà đại thám hiểm vừa kiếm được 300.000 đồng Liso tiền thưởng."

Lumian không đáp lại lời trêu đùa của Noelia, giống như tự nói với chính mình:

"Đây là khoản tiền thù lao từ ủy thác của nhà Paco."

"Nhà Paco..." Noelia dần yên lặng.

"Lão tổ mẫu" của gia tộc Paco, gia chủ và phu nhân đương nhiệm của gia tộc đều đã bỏ mạng trong trận chiến này.

Lumian tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua đám đông trước mặt.

Trong ánh chiều tà, hắn nghe thấy tiếng ca hát, tiếng chim hải âu gọi nhau, nghe thấy tiếng thảo luận đầy hưng phấn của dân chúng xung quanh về chuyện xảy ra trong buổi sáng nay:

"Các vị thấy không, sáng nay chim hải âu cũng bay đến lễ bái 'Thống đốc biển' đấy!"

"Vậy nghi thức cầu biển năm nay thành công rồi đúng không?"

"Đúng vậy, lúc ấy còn có rất nhiều dây leo mọc dài ra, rất nhiều người vui mừng quá mà ngất đi, đây chính là sự tán thành của mẫu thần dành cho nghi thức cầu biển!"

"Không đúng, không đúng, thứ đó đại biểu cho mùa thu hoạch, chứng tỏ năm nay cá sẽ lại đầy thuyền!"

"Ca ngợi đại địa, ca ngợi mẹ của vạn vật!"

"Ca ngợi 'Thống đốc biển'!"

"..."

Tuy Lumian không biết giáo hội "Mẫu Thần Đại Địa" đã dùng biện pháp gì để khiến cho dân chúng nơi đây coi cuộc vây bắt thần bí học quy mô lớn thành thần tích hiển hiện, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được niềm vui xuất phát từ đáy lòng của mỗi người nơi đây.

Hắn nhàn nhã thầm nghĩ:

"Cũng không biết những ủy viên còn lại của hiệp hội ngư nghiệp đã xác định được ai sẽ làm 'Thống đốc biển' giả cho năm nay hay chưa, chà, Simon Guiaro thật cũng là một sự lựa chọn tốt."

"Chẳng qua, năm nay ai lên làm cũng không quan trọng nữa rồi, tất cả sức mạnh do phi thuyền vũ trụ giải phóng ra ngoài đều đã bị mình đánh cắp, trong 1 năm tới, thậm chí là 2 năm tới, vùng biển này sẽ không còn thường xuyên xảy ra tai nạn nữa, sinh vật sống trong biển này cũng bởi vì được 'tưới tắm' mà sinh sản nhanh chóng...

"Ha ha, nói theo một cách nào đó thì hiện tại mình là 'Thống đốc biển' hàng thật giá thật, chỉ là thời hạn có 1 tuần..."

Lumian đi xuyên qua dòng người đang vui sướng diễu hành và rất nhiều người bán hàng rong, tùy tiện tìm một quán bar để dừng chân, gọi một ly rượu vang Manzanilla không thêm nước và một vại lớn bia tiểu mạch màu vàng sẫm do địa phương tự sản xuất.

Hắn đặt ly rượu vang Manzanilla xuống phía đối diện của chiếc bàn tròn, còn mình nâng vại bia lên, chạm nhẹ vào bên kia một cái, sau đó lẩm bẩm, mỉm cười nói:

"Ông nhìn thấy không, nghe thấy không, vũ điệu mà bọn họ đang nhảy múa, tiếng ca của bọn họ, còn có thanh âm của bầy cá đang sinh sản."

"Đây chẳng phải là tương lai mà ông vẫn luôn kỳ vọng sao?"

Nói xong, Lumian ừng ực uống một ngụm lớn bia màu vàng sẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top