Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85 - Con đường năng lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con thuyền lễ rực rỡ hoa lá, vật phong ấn hình người kia chợt bay lên, giẫm lên không trung, từng bước chạy về phía chiếc thuyền buồm kia.

Cô ta giống như một quả cầu bằng đá nặng trịch, ép cong một phần không gian xung quanh, để cho con thuyền mục tiêu tự động trượt lại gần mình, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

Cùng lúc đó, bên trong đôi mắt trống rỗng mơ hồ của vật phong ấn hình người mặc trang phục nữ tu màu đen kia đột nhiên trở nên điên cuồng và hỗn loạn, mạch máu gồ lên, chằng chịt trên bề mặt tròng trắng mắt, rồi nhanh chóng gắn kết thành mảnh.

Cùng với đợt "phát bệnh" của cô ta, những "Nữ hầu của biển", phó trợ tế và thủy thủ đang ở trên thuyền lễ không rõ chuyện gì xảy ra đều đồng thời ngây ngẩn tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng, giống với trạng thái trước đó của vật phong ấn hình người nọ.

Ngay lúc này, trong ánh sáng thần thánh còn sót lại, chiếc thuyền buồm đang trượt nhanh về phía ngọn nguồn phát bệnh, đột nhiên ánh sáng ở nơi đó biến mất không thấy, bị bóng tối sâu thẳm thâm trầm nuốt chửng.

Một thanh âm an bình yên ả chợt vang lên trong bóng tối, giống như đang hát một bài thơ ca tuyệt mỹ.

Vẻ mặt của vật phong ấn hình người mặc trang phục nữ tu màu đen kia bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn, sự hỗn loạn và điên cuồng trong mắt dần biến mất, bước chân đi về phía trước cũng chậm lại.

Những người khác trên con thuyền lễ cũng tiến vào một loại trạng thái buồn ngủ, tâm linh được bình thản, Juan Oro lại cảm giác "Bàn tay khổng lồ vô hình" đang đè trên người nháy mắt rút lui.

Hắn đứng thẳng người dậy, hướng ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Simon Guiaro đang đứng ở vị trí đầu thuyền.

Có lẽ vị hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp đã đoán ra được đối phương là ai, dù sao người biết đầy đủ các phân đoạn của nghi thức cầu biển, biết rõ chi tiết của "Chiếc nhẫn của biển" cũng không nhiều, hơn nữa lại còn có cùng huyết thống với Simon Guiaro, đáp án chỉ có một:

Lato Giaro!

"Thằng chó phản bội!" Ngay cả tiếng hát xa xôi vang vọng trong bóng đêm cũng không có cách nào xoa dịu lửa giận trong lòng Juan Oro, tuy hiện tại hắn không phải là "Thống đốc biển" tạm thời, nhưng thực lực vẫn không tồi, vẫn được xưng là cường giả trên biển.

Rầm!

Nước biển dưới đáy thuyền lễ đột nhiên dâng lên, một phần muốn hất tất cả mọi người nơi này trở lại mặt biển, một phần dâng cao như một ngọn núi rồi hung hăng đổ ập xuống, ném về phía Lato Guiaro trong dáng vẻ của Simon Guiaro.

Lato Guiaro đột nhiên xoay nửa người trên, nhìn về phía Juan Oro.

Những "ngọn núi" xanh thẳm trùng trùng điệp điệp vỗ về phía hắn đột nhiên đông cứng giữa không trung, không đổ xuống dưới, cuộn sóng muốn hất con thuyền lễ ra khỏi khu vực này cũng được "nếm thử".

Bên trong đôi mắt của Lato Guiaro phản chiếu ra bóng dáng của Juan Oro, khóe miệng của hắn hơi cong lên, dùng giọng thản nhiên để nói ra một sự thật rằng:

"Hiện tại ta mới là 'Thống đốc biển'."

"Năng lực của ông, nhất là năng lực ảnh hưởng đến vùng biển này, đều đã bị ta áp chế hoàn toàn, căn bản không có thể phát huy tác dụng được!"

Mục tiêu của tiếng hát vang vọng trong bóng tối chính là vật phong ấn hình người, còn các vật thể khác chỉ là ngẫu nhiên bị ảnh hưởng theo, bản thân Lato Guiaro đang là "Thống đốc biển" tạm thời, tuy không thể tránh được việc bị ảnh hưởng, nhưng nhờ vào phản hồi của "Biển cả" nên mức độ ảnh hưởng cũng không sâu, chỉ trở nên ôn hòa hơn, giảm bớt dục vọng muốn chiến đấu và tiếp tục giết chóc.

So với Juan Oro, hắn càng lo lắng không biết trên chiếc thuyền buồm kia ngoại trừ "Hella", còn có "Gandalf" hay không, càng lo lắng liệu "Bà điên" có kịp thời mở lối vào phi thuyền vũ trụ kia không.

Nhìn những con sóng xanh thẳm đông cứng giữa không trung, không thể đổ xuống, nhìn ánh mắt khinh miệt hoàn toàn không nhìn mình của Lato Guiaro, đáy lòng Juan Oro trùng xuống.

Lúc này, Lato chuyển sang nhìn về phía "Bà điên" đã biến trở lại thành hình người, trên người mặc một bộ quần áo màu máu dị thường, rồi nói với người bạn đồng hành này:

"Nhanh lên."

Vóc dáng của "Bà điên" cũng không tính là cao, chỉ hơn 1m6, mái tóc màu vàng rối tung hỗn loạn cũng bị ảnh hưởng bởi "Trầm trọng", không một sợi tóc nào tung bay mà tất cả đều chỉ hướng xuống đáy biển.

Phần lớn máu thịt trên mặt cô ta vẫn còn trộn lẫn theo cách thuần túy nhất, khiến cho người ta không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, tay trái tay phải của cô ta đều deo một chiếc nhẫn:

Tay trái đeo một chiếc nhẫn vàng được khảm bảo thạch đỏ đậm như máu, tay phải đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản.

"Bà điên" cười đáp lại Lato Giaro:

"Thì ra cũng có lúc anh sốt ruột."

Lúc này cô ta mới hướng ánh mắt nhìn về phía con quái vật khổng lồ màu xám bạc mắc kẹt dưới đáy biển, cách đó không xa.

Đồ điên này… Lato Guiaro thầm mắt một tiếng.

Nếu nói tính cách của "Tôi có một người bạn" cực đoan quá mức, sau đó gặp chuyện mới biến thành mắc bệnh tâm thần, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thì ngay từ đầu trạng thái tinh thần của "Bà điên" đã không được bình thường, trước kia hoàn toàn phải dựa vào liệu pháp điều trị định kỳ của "Tôi có một người bạn" mới có thể miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, hiện giờ thì càng ngày càng điên hơn.

Lato Guiaro hít một hơi thật sâu, nghiêng tai lắng nghe âm thanh cổ quái phát ra từ bên trong phi thuyền vũ trụ kia, dùng nó để đối kháng với tiếng hát xa xôi vang vọng quanh quẩn trong bóng tối.

Rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại được một chút dục vọng chiến đấu, lại một lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía chiếc thuyền buồm kia, nâng cánh tay phải của mình lên.

Juan Oro thấy vậy thì càng thêm tuyệt vọng.

Lão già có mái tóc đã chuyển hoàn toàn thành màu trắng bạc nắm chặt tay lại, nện liên tục vào ngực mình.

Răng rắc mấy tiếng, xương ngực của hắn bị gẫy, máu thịt nứt ra, máu tươi dâng lên, ứa ra ngoài, nhuộm đỏ người hắn, nhuộm đỏ boong thuyền lễ.

Cùng với sinh mệnh nhanh chóng trôi đi, những sợi tóc bạc trắng của Juan Oro cuối cùng cũng chiến thắng ảnh hưởng của "Trầm trọng", toàn bộ bay hẳn lên.

Hai chân của hắn trở nên nặng trĩu, mỗi bước đi về phía trước, đều giống như ngọn núi giẫm nát mặt đất.

Lato Giaro đang định điều khiển cho nước biển xung quanh chảy ngược xuống dưới, chôn vùi cả chiếc thuyền buồm kia, thì phát hiện vùng biển này không còn nghe theo "lời" của mình nữa.

Vị trí "Thống đốc biển" của hắn lung lay sắp đổ.

Lato Guiaro lại nghiêng đầu, hơi híp mắt nhìn về Juan Oro với cả người đầy máu tươi.

"Mày là kẻ phản bội, biển cả sẽ trừng phạt mày!" Ánh sáng màu xanh lục u ám và màu xanh lam đồng thời ngưng tụ trong mắt của Juan Oro, ngay sau đó bắn ra thành hai luồng sáng khác nhau.

Đòn tấn công này khiến cho Lato Guiaro cũng trở nên nặng trĩu, không thể di chuyển bình thường được.

Hai luồng ánh sáng này đồng thời chiếu lên người Lato Guiaro, xuyến thấu qua, dung nhập vào nước biển.

Hơi thở của Lato Guiaro chỉ yếu hơn một chút chứ không bị thương nặng như Juan Oro nghĩ.

Vô sô tia nắng mặt trời phát ra từ trong cơ thể của gã thành viên trung tâm "Ngày cá tháng tư" lấy danh hiệu là "Ultraman" này, nhanh chóng thanh trừ sức mạnh còn sót lại đang thay đổi và ăn mòn kết cấu thân thể mình.

Hắn khẽ nâng cằm lên, niệm ra ba từ đơn cổ quái dị thường:

"%%&("

Cái này cũng thuộc về ngôn ngữ dùng để mở phi thuyền vũ trụ kia, ý nghĩa đại khái là chuyển giao quyền hạn cho tôi, tương đương với việc mở một khe hở từ trong phong ấn, cho dù không "Kết hợp" với vùng biển này cũng có thể đạt được một lượng sức mạnh "Thống đốc biển" nhất định, cộng với sức mạnh mà Lato Guiaro đang dùng, giúp hắn đoạt lại quyền lực từ trong tay Juan Oro.

Hừ, tên ngu xuẩn này, một lũ ngu xuẩn, bằng đấy năm cũng không nghiên cứu ra âm thanh mà bọn họ nghe thấy mỗi lần tế biển, canh giữ cả một kho báu mà không biết mà khai quật!

Hy sinh tính mạng sao, vậy thì cứ tự hy sinh đi.

Điều này chẳng có ý nghĩa gì đâu!

Trí óc và sức mạnh mới là căn bản!

Trước ngực Juan Oro vẫn chảy máy tươi nhưng hắn kinh ngạc phát hiện ra quyền lực "Thống đốc biển" lại bị chuyển giao, hắn vừa khó hiểu vừa khủng hoảng nhìn Lato Guiaro, tựa như đang nhìn một con ác quỷ thực thụ:

Vì sao? Vì sao biển cả lại ưu ái hắn?

Tại sao biển cả lại sủng ái tên phản bội này?

Lúc này, "Bà điên" ở một bên đầu thuyền khác cũng đã niệm xong đoạn mệnh lệnh bằng thứ ngôn ngữ ríu rít.

Con quái vật khổng lồ màu xám bạc nằm dưới đáy biển kia khẽ rung lên, biên độ càng lúc càng lớn, toàn bộ những gì gắn với đáy biển và nước biển xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển

Bên trong nó, từng tia sáng thuần khiết nhanh chóng được ngưng tụ, giao thoa với nhau, phóng ra khỏi lối cửa vừa mở, chiếu tới mép thuyền lễ rực rỡ hoa lá, hình thành một con đường năng lượng giống như đường hầm trong suốt.

"Bà điên" không lập tức nhảy vào trong ánh sáng tinh thuần này.

Cô ta biết, khi con tàu vũ trụ này được kích mở và khởi động, sức mạnh tồn trữ không biết bao nhiêu năm ở sâu trong phong ấn sẽ bộc phát ra ngoài, tất cả sẽ bị xé nát ngoại trừ "Thống đốc biển".

Nhưng không sao cả, cô ta có biện pháp xử lý, chiếc nhẫn bạc đơn giản đeo trên tay phải là do "Người hát rong" đưa cho cô ta này có kèm theo sức mạnh ban ân đạt được sau khi thực sự trải qua giai đoạn "Kính lễ tổ tiên", có thể đánh cắp thứ sức mạnh kia, rải ra ngoài, để cho tất cả "Đứa con của biển" ở nơi này và cả cảng Santa cùng gánh chịu.

Đương nhiên, người ở nơi này chắc chắn sẽ phải gánh nhiều hơn, có thể chống đỡ, không biến thành quái vật hay không thì còn phải dựa vào vận mệnh của mỗi con người.

Đến lúc đó, đám người hiệp hội ngư nghiệp kia sẽ nghĩ nghi thức cầu biển đã thành công, bọn họ sẽ hoan hô, sẽ nhảy múa, nhưng thực tế, "Biển cả" của bọn họ đã bị đánh cắp, đây đúng là một sự châm chọc cực lớn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thích thú rồi.

"Bà điên" đang định sử dụng cái nhẫn kia, đột nhiên cô ta có một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.

Bóng dáng của cô ta chợt biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện cách đó vài bước.

Một bóng đen vụt nhảy lên đúng vị trí mà cô ta vừa đứng trên boong thuyền, nhưng không kịp bao trùm lên cô ta.

Ngay sau đó, ‘"Bà điên" nhìn thấy ngài K mặc áo choàng màu máu, đội mũ trùm đầu đồng màu và thấy Lumian Lee đang đeo trang sức đeo tai 'Nói dối" nhưng chưa biến trở lại hình dáng ban đầu.

Bên trong phủ "Thống đốc biển", cảng Santa.

"Người hát rong" đứng trước cửa sổ, thưởng thức cỏ dại bên ngoài, trong đầu nhẩm tính thời gian, chờ đợi nghi thức cầu biển tiến thêm một bước mới.

Đợi sau khi "Ban ân" của biển cả buông xuống  và tất cả người dân ở làng Milo bắt đầu reo hò, hắn sẽ quang minh chính đại đi ra khỏi nơi này, rời khỏi đám người bị lừa này.

Đến lúc đó, toàn bộ những kẻ cản trở hắn có lẽ đều đã bị sức mạnh của biển cả xé nát.

Nếu không có "Ban ân" mang tính tập thể hoặc đến muộn nhưng bầu trời và đại dương đã xảy ra biến hóa, giống như có tai họa buông xuống, thì hắn có thể chờ tàu vũ trụ hoặc "Bà điên" tới đón mình đi.

Đương nhiên, hắn chỉ có thể chờ đợi trong vòng 10 phút, nếu nghi thức cầu biển không có gì thay đổi, hắn sẽ sử dụng năng lực của chính mình để xông ra ngoài, thay đổi vị trí ẩn nấp.

Năng lực của những giai đoạn trước của đường tắt "Kẻ trộm" cũng không phải là mạnh, "Người hát rong" từng bước thăng cấp, từ lâu cũng đã hình thành thói quen cảnh giác.

Nhìn cỏ dại đung đưa trong ánh mặt trời và gió nhẹ, "Người hát rong" đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ.

Tiếng bước chân kia từ bên ngoài hành lang truyền vào, nhỏ đến mức giống như là ảo giác của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top